Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1655: Thù dương công chúa (5)



Yêu ma càng ngày càng nhiều, một tên chết lại một tên khác xông tới.

Tân Ngọc cùng một số người bị vây ở giữa, hắn thấy tiểu công chúa không có việc gì, lúc này mới chuyên tâm đối phó yêu ma.

Tiểu công chúa khẩn trương nhìn hắn, ánh mắt theo sát Tân Ngọc.

Tân Ngọc ca ca...

Ám vệ mang theo cô rút lui về phía sau, yêu ma vốn là đang trong chiến trường, bọn hắn đánh lấy đánh lấy, đột nhiên nhìn về phía tiểu công chúa bên này.

Từng con ngươi đỏ như máu làm cho người ta nhìn một chút liền sinh lòng khủng hoảng, tê cả da đầu.

Nhưng vào lúc này, những yêu ma này liều mạng ngăn lại những người còn lại, một bộ phận đột nhiên đánh về phía tiểu công chúa.

"Mang công chúa điện hạ rút lui!!"

Linh lực va chạm trong không khí phát ra tia lửa chói mắt, mặt đất đều đang run động.

Tiếng gào thét của yêu ma giống như một loại quái vật nào đó.

Tiểu công chúa bị người ta ôm lấy lao về phía sau.

Càng ngày càng nhiều yêu ma nhào tới, bọn hắn kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chết một cái liền bổ hai cái, đuổi theo không bỏ.

"Yêu ma càng ngày càng nhiều!"

Có người nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhiều yêu ma như vậy, đến cùng là trốn ở nơi nào!

"Bảo vệ công chúa điện hạ!"

Tiểu công chúa bị người ta ôm một đường phi nhanh, phía sau không ngừng có tiếng đánh nhau, tiểu công chúa đã không nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nhìn thấy vô số yêu ma dữ tợn nhào đến.

Tân Ngọc ca ca...

"Phía trước không có đường!!" Bọn hắn bị đuổi theo cơ hồ không nhìn đường, lại chạy tới đường cùng.

Không...

Hoặc nói là yêu ma bức bọn hắn tới nơi này.

Đám người bị ép dừng lại bên bờ vực.

"Bay qua! Vách núi này không rộng." Một chút khoảng cách ấy đối với bọn hắn mà nói không có vấn đề, có gì tốt để dừng lại?

"Vách núi này không bình thường, linh lực trên vách núi ở vào trạng thái mất khống chế, căn bản là không có biện pháp bay qua." Ám vệ dẫn đầu nói.

"Thật sự không thể bay qua?"

Một ám vệ không tin: "Ta thử một chút!"

"Đừng!"

Ám vệ kia đã xông ra ngoài, vừa qua khỏi ba mét liền thẳng tắp rơi xuống dưới, người phía trên vung trường tiên ra đem người quấn lấy, cấp tốc kéo lên.

Các yêu ma đã đến gần trong gang tấc, ám vệ giao tiểu công chúa cho người bên ngoài: "Các ngươi mang theo công chúa chạy sang bên kia, chúng ta dẫn dụ bọn hắn, nhanh!"

Nhóm ám vệ liếc nhau: "Vâng!"

"Chờ một chút."

"Công chúa điện hạ, có thể để áo choàng lại hay không?"

Tiểu công chúa nâng khuôn mặt trắng bệch lên, không nói tiếng nào cởi áo choàng ra đưa cho hắn.

"Bảo vệ tốt cho công chúa, đi đi."

"Mọi người cẩn thận!"

"Đi!"

Tiểu công chúa ôm cổ ám vệ, gió làm thanh âm của cô vụn vặt: "Tân Ngọc ca ca cùng bọn hắn sẽ chết sao?"

"Sẽ không, công chúa điện hạ, ngài yên tâm." Ám vệ đáp một tiếng.

-

Hô hô hô ——

Bên ngoài cuồng phong gào thét, mặt đất cát bay đá chạy, âm thanh cây cối bẻ gãy không ngừng vang lên.

Trong sơn động, mấy ám vệ vây quanh đống lửa, một người sưởi ấm cho tiểu công chúa đang ngủ.

"Cũng không biết bọn hắn bên kia thế nào."

"Hi vọng không có việc gì."

"Lần này yêu ma xuất hiện quá quỷ dị."

"Đúng vậy, nhiều yêu ma như vậy..." Quả thực là ùn ùn kéo đến, khắp nơi đều là yêu ma, đánh đến bọn hắn trở tay không kịp.

"Tân Ngọc ca ca... Tân Ngọc ca ca!" Tiểu công chúa đột nhiên bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, con ngươi đen bóng cấp tốc quan sát bốn phía.

"Công chúa điện hạ, ngài tỉnh rồi."

"Tân Ngọc ca ca đâu?" Tiểu công chúa kéo lấy ám vệ, đỏ cả vành mắt, thanh âm nghẹn ngào: "Tân Ngọc ca ca ở đâu?"

"Công chúa, chúng ta cùng bọn hắn thất lạc, thế tử cùng đại đội ngũ ở cùng nhau, không có việc gì."

"..."

Ám vệ vốn cho rằng phải trấn an một hồi lâu, không nghĩ tới tiểu công chúa rất nhanh liền an tĩnh lại.

Chỉ là khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến kịch liệt, ám vệ cho đưa nước và thức ăn cho cô.

Mấy ngày kế tiếp, ám vệ mang theo cô né tránh yêu ma, lần theo dấu vết, rốt cục cũng trở lại thành trì.

Yêu ma tựa hồ không nguyện ý tới gần thành trì, bọn hắn đi vào, yêu ma liền không thấy tung tích.

Ám vệ liên hệ với những người còn lại, mọi người rất nhanh tụ hợp lại trong thành.

"Tân Ngọc ca ca, tân Ngọc ca ca..."

Tiểu công chúa chạy vào trong đội ngũ: "Tân Ngọc ca ca đâu?"

"Tân Ngọc ca ca ở đâu?"

"Công chúa, Công chúa..." Lăng đại nhân ngăn tiểu công chúa lại: "Thế tử không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ, ngài đừng nóng vội."

"Ta muốn gặp tân Ngọc ca ca." Tiểu công chúa nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

"Công chúa, chúng ta dàn xếp lại trước, thế tử cần phải trị liệu thật tốt, được không?"

"... Được."

Tiểu công chúa ở bên cạnh chờ đợi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng, chờ Tân Ngọc được người ta ôm xuống, đưa vào gian phòng, tiểu công chúa cũng lung la lung lay vào theo.

Đại phu lo lắng công chúa nhỏ không thể nhìn thấy máu, muốn để cô ra ngoài.

Tiểu công chúa làm sao cũng không chịu, muốn xem đại phu trị liệu.

Vết thương của Tân Ngọc cũng không nhẹ như có Lăng đại nhân nói, sau khi đại phu trị liệu cũng không tỉnh lại.

"Công chúa, ngài về trước đi."

"Không." Tiểu công chúa cố chấp canh giữ ở bên cạnh giường, không chịu rời đi.

Mọi người lắc đầu, lui ra khỏi phòng.

Tiểu công chúa dựa vào mép giường, nhìn thiếu niên nằm trên giường.

Tân Ngọc ngủ hai ngày mới tỉnh lại.

"Tân Ngọc ca ca!"

Thanh âm kinh của của tiểu công chúa vang vọng trong tai hắn.

Hắn quay đầu liền đối mặt với con ngươi đỏ bừng của tiểu công chúa.

Tân Ngọc đưa tay sờ mặt cô: "Sao lại tiều tụy như vậy?"

"Tân Ngọc ca ca, thật xin lỗi." Tiểu công chúa mếu miệng.

"Muội xin lỗi cái gì?" Tân Ngọc kéo ra một cái nụ cười: "Là ta học nghệ không tinh."

Bọn hắn chẳng ai ngờ rằng, sẽ gặp phải lực lượng yêu ma lớn như thế.

"Tân Ngọc ca ca thật xin lỗi, đều là ta không tốt, nếu như ta không đến, có lẽ huynh sẽ không bị thương, đều là lỗi của ta."

Tiểu công chúa đột nhiên khóc lên, Tân Ngọc có chút luống cuống tay chân.

"Thù Thù đừng khóc, ta đây không phải không có chuyện gì sao?"

"Thế nhưng huynh bị thương."

"Nam hài tử bị thương rất bình thường." Tân Ngọc nói: "Muội đừng khóc."

Khóc đến hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Tiểu công chúa khóc rất lâu, Tân Ngọc cũng không biết làm sao bây giờ, cuối cùng là Lăng đại nhân nghe thấy thanh âm mới dỗ người thật tốt.

"Thế tử cảm thấy thế nào?"

"Không có vấn đề gì, nghĩ dưỡng liền tốt."

"Tân Ngọc ca ca đau không?"

"Không đau." Tân Ngọc vỗ vỗ đầu tiểu công chúa.

"Gạt người." Thanh âm tiểu công chúa nghẹn ngào: "Ta đều nhìn thấy, vết thương rất lớn, chảy rất nhiều máu..."

Tiểu công chúa tựa hồ lại muốn khóc, Lăng đại nhân làm một động tác im lặng, tiểu công chúa ngậm miệng, nước mắt đầm đìa nhìn Tân Ngọc.

"Những yêu ma này có chút cổ quái, ta dự định đưa công chúa và thế tử trở về trước." Lăng đại nhân nói.

Tân Ngọc nhìn tiểu công chúa, đồng ý trở về: "Ừm, Thù Thù ở đây không an toàn."

Năng lực của hắn cũng không đủ bảo vệ cô thật tốt.

Đối phó những yêu ma này cũng có vẻ hơi phí sức, hắn vẫn là quá yếu.

Lăng đại nhân tựa hồ biết Tân Ngọc đang suy nghĩ gì, nói: "Thế tử, ngài còn nhỏ, rất nhiều thứ đều chưa học, có thể làm đến nước này đã hơn những người bình thường.

"Chuyện lần này mọi người cũng không nghĩ tới sẽ phát triển thành dạng này, ngài không cần có quá nhiều áp lực tâm lý." Đều vẫn là đứa trẻ, không nhanh chóng khuyên bảo một chút, không chừng sẽ để lại ám ảnh gì.

Tân Ngọc cầm tay tiểu công chúa, nhìn Lăng đại nhân cười cười: "Ta biết, ta sẽ cố gắng."

Như vậy mới có thể bảo vệ tốt cho cô.

"Sau này ta sẽ tu luyện thật tốt." Tiểu công chúa mềm mại nói: "Sẽ không cản trở Tân Ngọc ca ca."