Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1357: Sát thủ tối thượng (1)



# Tiêu đề xà tinh: Thư Nhiên một lời không hợp liền giả bệnh dọa người #

Tí tách ——

Minh Thù vừa mở mắt liền thấy chuông đồng hồ đang lắc lư phía trước.

Lúc này cô đang nằm trên mặt đất, đầu đè lên cánh tay giống như là đột nhiên ngã xuống.

Dưới sàn có trải thảm nhung, trên mặt thảm là vài viên thuốc màu trắng đang nằm ngổn nghiêng.

Cô ôm lấy đầu ngồi dậy.

Đầu chìm vào hôn mê rất khó chịu.

Minh Thù tỉnh táo, bắt đầu dò xét căn phòng.

Màu sắc của căn phòng đều vô cùng đơn điệu, Minh Thù không nhìn thấy nhiều vật trang trí trong phòng.

Màn cửa sổ màu đen được kéo chặt, có chút ánh sáng yếu ớt xuyên thấu vào từ trong khe hở.

Minh Thù đứng dậy kéo màn cửa ra, tia sáng đột nhiên bắn tới làm cho cô không thích ứng kịp.

Bên ngoài là một khoảng sân có bể bơi và vườn hoa, có người đang tưới hoa, bên cạnh bể bơi cũng có người hầu đang bố trí bàn tiệc đứng.

Minh Thù híp mắt nhìn trong chốc lát.

Quay người rời khỏi phòng.

Nhưng dường như cửa đã bị người ta khóa lại, hoàn toàn mở không ra.

Minh Thù nhìn áo ngủ trên người mình, lại nhìn những viên thuốc đang rải rác trên thảm.

Cô quả nhiên quyết định không lãng phí thể lực, trở lại trên giường ngồi bắt đầu tiếp nhận ký ức.

Thư Nhiên.

Hòn ngọc quý trên tay Thư gia.

Ba mẹ Thư Nhiên lúc còn trẻ dốc sức xây dựng không ít gia nghiệp, là tự xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Cuộc sống lúc đó vốn là mỹ mãn hạnh phúc.

Nhưng do một trận ngoài ý muốn nên ba mẹ Thư Nhiên cùng lúc qua đời, Thư Nhiên kế thừa gia nghiệp to lớn như vậy.

Cô còn vị thành niên nên bác cả trong nhà thấy cô không hiểu chuyện của công ty, dụ dỗ cô, thay cô nắm lấy gia nghiệp của Thư gia.

Bác cả hòa ái dễ gần, giúp cô tổ chức tang lễ cho ba mẹ, còn an ủi cô.

Thư Nhiên vừa mất đi người thân, lúc này có người đối tốt với cô nên đương nhiên cô toàn thân toàn ý tin tưởng bác cả.

Thế là bác cả cứ như vậy lấy lý do chăm sóc cô để chuyển vào nhà.

Ngay từ đầu vẫn ổn, bác cả đối với cô rất tốt.

Chính là Thư Tuyết, con gái của bác cả thỉnh thoảng sẽ cùng cô tranh chấp.

Lúc này bác cả luôn luôn đứng về phía cô.

Bởi vì bác cả đối tốt với cô nên Thư Nhiên luôn luôn nhịn Thư Tuyết, mà Thư Tuyết liền sẽ càng ngày càng quá phận, sau đó lại bị bác cả răn dạy, vòng đi vòng lại dẫn đến Thư Tuyết vô cùng chán ghét cô.

Cuộc sống như thế cứ như vậy trôi qua hai năm.

Ngày nào đó, Thư Nhiên đột nhiên bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Bác cả đưa cô đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói bởi vì cô nhớ ba mẹ quá độ nên mới xuất hiện ảo giác, không có vấn đề gì lớn, cho cô sử dụng thuốc an thần.

Nhưng Thư Nhiên phát hiện vấn đề của chính mình càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong lòng Thư Nhiên rõ ràng mình không có vấn đề gì.

Nhưng bác sĩ nói cô có bệnh tinh thần.

Cho cô uống rất nhiều thuốc.

Bác cả cũng không cho phép cô ra ngoài, ngay từ đầu còn có thể hoạt động trong biệt thự.

Dần dần cũng chỉ có thể hoạt động trong một tầng.

Cuối cùng cô bị nhốt trong phòng.

Bác cả luôn luôn hòa ái dễ gần nói cho cô sẽ khá hơn, chỉ cần nghe lời của bác sĩ nhất định sẽ khá hơn.

Nhưng dần dần Thư Nhiên phát hiện mình giống như bị bệnh thật sự.

Thư Nhiên hẳn là uống thuốc quá lượng, cảm xúc lại quá kích động nên dẫn đến cái chết.

Tên bác cả kia xem xét cũng không phải là người tốt lành gì.

Nguyên chủ đang khỏe mạnh, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ảo giác?

Cuối cùng còn bị chẩn đoán thành bệnh tâm thần?

Ba mẹ Thư Nhiên kế thừa tổ nghiệp nên bác cả của Thư Nhiên tự nhiên cũng chỉ có thể ghen ghét trong lòng.

Nhưng ba mẹ Thư Nhiên đối với bọn họ cũng không tệ, cho bọn họ một chút cổ phần, hàng năm cứ như vậy chia hoa hồng lấy tiền.

Bất quá so với sản nghiệp của Thư gia, số tiền này khẳng định cũng không đáng là bao.

Ba mẹ Thư Nhiên chết rồi.

Lưu lại một đứa con gái còn đang vị thành niên.

Bác cả của Thư Nhiên muốn nghĩ cách cũng dễ dàng.

Minh Thù sắp xếp ký ức lại một chút, hiện tại chính là cô đang bị nhốt trong phòng...

Làm sao trẫm ăn được đây!

Minh Thù xoay người, nhưng trong đầu chính là một trận mê muội... Lại ngã xuống.

Ai!

Minh Thù nằm trên giường một hồi lâu.

Trong phòng không có bất cứ đồ ăn gì —— ngoại trừ thuốc.

Thân thể này tay chân nhỏ nhắn, xem xét chính là một tên yếu gà.

Minh Thù nghĩ đến bản thân còn có một Hài Hoà Hiệu có cửa hàng đổi đồ ăn vặt.

Mà hiện tại lại không có giá trị hào quang gì...

Nó dám không cho!

【... 】 không dám, hết thảy vì ký chủ phục vụ.

Minh Thù ngồi trên giường gặm nhắm đồ ăn vặt.

Hiện tại đã ba giờ rưỡi chiều, buổi sáng nguyên chủ chỉ ăn một chút, giữa trưa cũng không có ai mang đồ ăn qua cho cô.

Nguyên chủ phát bệnh liền phải uống nhiều thuốc...

Có khả năng chính là do đói.

Đáng thương a.

Minh Thù cảm giác thân thể không còn khó chịu như vậy, vẩy vẩy tay áo đi tới cửa.

—— trẫm có chìa khoá vạn năng!

Hủy đi cửa?

Trẫm không có bạo lực như vậy.

Thật lãng phí thể lực.

Minh Thù mở cửa, bên ngoài là một đầu hành lang, cũng là loại màu sắc đơn điệu kia.

Trước kia nơi này không phải như vậy.

Về sau mới biến thành dạng này.

Đoán chừng là muốn để nguyên chủ điên nhanh một chút.

Đây là biệt thự bốn tầng, tầng này không có người ở, các phòng còn lại hoặc là để đồ vật hoặc là phòng giải trí.

Lúc đầu nguyên chủ là ở tầng 2.

Nhưng bác cả lấy lý do tĩnh dưỡng...

Để cô chuyển đến tầng 4 ở.

Chuyển đến nơi này có hai nguyên nhân.

Nguyên nhân đầu tiên là Thư Tuyết thích phòng cô, vừa chuyển vào nơi này Thư Tuyết liền muốn dọn qua.

Bất quá lúc ấy bọn họ vừa chuyển vào, bác cả của Thư Nhiên tự nhiên cũng hung hăng răn dạy Thư Tuyết một phen.

Hiện tại cô đều bị bác sĩ chẩn đoán là bệnh tâm thần, Thư Tuyết đương nhiên cũng nguyện ý.

Nguyên nhân thứ hai là sợ cô chạy đi.

Dù sao tầng 4 cao nhiều như vậy, so với tầng 2 thì muốn chạy cũng khó hơn nhiêu

Minh Thù đi đến bậc thang của tầng 4, nơi này cũng bị tăng thêm một cánh cửa.

-

Hương thơm của đồ ăn trong nhà bếp lan tràn, người hầu đều đang bận rộn.

"Các người nhanh nhanh tốc độ một chút, hôm nay tiểu thư muốn mời bạn học tới, bánh kem xong chưa?"

"Bên kia lề mà lề mề cái gì?"

"Những cái này không được, làm lại!"

Quản gia đang chỉ huy người làm việc, tầm mắt đột nhiên liếc thấy một hóng người đang đến cửa chính.

Thiếu nữ mặc một chiếc váy ngủ, tóc tùy ý búi lên ở sau ót, có chút loạn.

Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt không trang điểm hơi tái nhợt, có một loại mỹ cảm yếu đuối.

Cô đi vào phòng bếp ồn ào.

Người hầu của phòng bếp đột nhiên bất động giống như là bị bấm nút dừng lại.

Dồn dập nhìn về phía cô.

Trong phòng bếp chỉ còn lại âm thanh ùng ục ục của nước canh đang sôi.

Minh Thù nhìn thẳng đi đến trước bàn dài, cầm lấy một chiếc bánh nhỏ đưa vào miệng cắn một cái.

"Ai cho cô ta xuống đây!!" Quản gia lúc này mới phản ứng được, quát lớn một tiếng: "Còn không mau đưa cô ta lên, để bạn học của tiểu thư nhìn thấy thì làm sao bây giờ!"

Bị quản gia quát lên như thế, người hầu cách Minh Thù gần nhất lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay Minh Thù.

"Tiểu thư, sao cô lại xuống đây, nhanh đi về, đừng ở chỗ này thêm phiền."

Cách nói chuyện không có một chút khách khí.

Trong miệng kêu tiểu thư nhưng thái độ thật giống như cô ta mới là chủ nhân.

Cô ta kéo tay Minh Thù ra ngoai

Minh Thù bị lôi kéo lui về sau mấy bước.

Minh Thù đưa điểm tâm bỏ vào miệng, lật tay nắm chặt cổ tay người hầu đang kéo tay cô vặn mạnh một cái.

"A —— "

Người hầu kêu thảm một tiếng.

Cổ tay bị người ta bóp chặt, cô ta muốn rút lại cũng không được.

Một tiếng hét thảm này làm phòng bếp lại lâm vào tràng cảnh an tĩnh đến quỷ dị.

Minh Thù buông tay ra, nhìn người hầu mỉm cười: "Không được đụng tôi nha."

Người hầu bởi vì đau đớn nên trên khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện một vẻ hoảng sợ.

##hẹn các tỷ muội ngày mai nhé, hôm nay bận quá a ??#