Hệ Thống Ngược Tra Nam

Chương 27: Tiểu thư hống hách (p26) hơi H



Ngày tốt nghiệp cũng tới, Cố Trạch Dương sớm đã đón cô đi dự lễ tốt nghiệp, định buổi chiều sẽ cùng nhau đi ăn mừng, nhưng cô lại bảo sẽ ăn cùng gia đình nên hắn chỉ đành dời sang ngày hôm sau.

Cố Trạch Dương ngồi trong phòng làm việc, thần người nhìn chiếc nhẫn trong tay, hắn cũng đã chuẩn bị một màn cầu hôn cho cô, nhưng đành dời sang hôm sau vậy.

Tâm trạng đang có chút hụt hẫng, chợt điện thoại hắn nhận được tin nhắn từ Bạch Nguyệt:"Hẹn anh 7h tối tại Khách sạn Knights Inn nhé,phòng số 520, đừng có đến muộn đó."

Cố Trạch Dương hơi nhìn đồng hồ, đã 6h30 công ty hắn cách khách sạn ấy khoảng 20ph đồng hồ.

Hắn không suy nghĩ nhiều liền mặt vội áo khoác đứng dậy đi ra ngoài, lớn tới tần này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên hắn hồi hợp đến không thở nổi.

Hắn thật sự không biết cô gái nhỏ của mình định làm gì, trong đầu hắn có hàng trăm cảnh tượng sắp sửa sẽ xảy ra.

Về phần Bạch Nguyệt cô đang rất tự hào về sự sắp xếp cũng như bày trí trong phòng của mình, trên giường cô trang trí cánh hoa hồng hồng trái tim rất lớn, cùng dòng chữ em yêu anh.

Xung quanh thì lại trang trí chúc mừng sinh nhật, một chiếc bánh kem lớn đặt trên bàn, cùng rượu vang và một số đồ ăn cả hai người điều thích.

Bản thân cô thì mặc lên chiếc váy màu xanh đáng yêu, phía trên ôm lấy ngực bên dưới xoè tròn cực kì xinh xắn nhưng không kém phần quyến rũ.

Chờ đợi Cố Trạch Dương tới trên môi cô không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, qua bao nhiêu thế giới, thì thế giới này lại cho cô gặp Cố Trạch Dương để cô biết tình yêu là gì.

Cố Trạch Dương cũng không để cô đợi lâu, bước tới trước cửa phòng hắn có chút không biết phải làm gì định gõ cửa thì Bạch Nguyệt đã mở ra đón hắn với nụ cười ngọt ngào.

"Trạch Dương sinh nhật vui vẻ, vào trong đi thôi." Bạch Nguyệt kéo tay hắn vào trong tiện tay đóng chặt cửa lại.

"Em đây là..." Cố Trạch Dương nhìn khắp phòng, trong lòng như được rót thêm mật ngọt,không dám tin nhìn cô.

Bạch Nguyệt ôm lấy hắn nói:"Đừng nói với em, sinh nhật của bản thân mà anh cũng không nhớ đấy nhé, nào lại đây cầu nguyện rồi cắt bánh kem đi."



Cố Trạch Dương tùy ý để cô kéo tay mình đi đến chiếc bàn để bánh kem, cô vừa hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, hắn cũng thổi nến cắt bánh.

Bạch Nguyệt cùng Cố Trạch Dương liền bắt đầu ăn thức ăn trên bàn, hắn nhìn cô một lượt mới mở lời:"Không phải em bảo ăn cơm cùng gia đình sao, nên khi anh nhận tin nhắn từ em anh có chút bất ngờ."

"Hôm nay là sinh nhật của anh mà, gia đình ăn cơm với nhau lúc nào mà không được, sinh nhật thì chỉ có một năm một lần mà thôi."

"Cảm ơn em, anh thật sự rất may mắn khi gặp được em." Cố Trạch Dương nắm lấy bàn tay của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt buồn cười nhìn hắn nói:"Anh thật là...mau ăn đi, em có quà tặng anh đấy."

Cố Trạch Dương bị Bạch Nguyệt ép ăn gần như hết cả bàn thức ăn, đến khi nhận được ánh mắt đáng thương của hắn, cô mới thôi không ép nữa.

"A Nguyệt! anh đang rất chờ mong món quà của em đấy." Cố Trạch Dương cũng đã nhìn khắp phòng cũng như trên người cô, hắn không hề thấy một chiếc hộp nào cả.

Chợt Bạch Nguyệt ôm lấy hắn, có chút ngại ngùng nói:"Em là quà đây."

Cố Trạch Dương mạc nhiên kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, lời nói của cô khơi lên ngọn lửa đè nén bên trong hắn bấy lâu nay.

"A Nguyệt! Em có biết mình đang nói gì không?"

"Thì em chính là quà tặng anh đấy, em tặng em cho anh." Bạch Nguyệt hôn lên môi Cố Trạch Dương.

Hắn nhanh chóng từ thế bị động chuyển sang thế chủ động, mị hoặc thì thầm vào tai cô:"Anh sẽ bóc quà nhé!"

"~Ừm..." Bạch Nguyệt bị hôn đến ý loạn tình mê vô thức trả lời.

Cố Trạch Dương vừa hôn vừa bế cô đặt trên giường nhẹ nhàng.Cả quá trình hắn tuy khó chịu nhưng vẫn rất nhẹ nhàng với cô, không biết trải qua bao lâu cô liền mệt mỏi thiếp đi.



Trong vô thức cô vẫn nghe được tiếng của Cố Trạch Dương nói yêu cô, lẫn hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.

Sáng hôm sau...

Bạch Nguyệt nữa tỉnh nữa mê xoay chuyển người, liền bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo làm cô không thể dịch chuyển.

Song song đó cũng cảm nhận được eo của mình đau nhức như vừa bị một đoàn tàu cán ngang vậy.

"Em tỉnh rồi, đau lắm đúng không, anh xin lỗi."

Cố Trạch Dương hôn nhẹ lên môi cô, tay nhẹ nhàng xoa lên eo cô giảm đi phần nào đau đớn.

"Em thấy ổn hơn rồi, anh vui là được." Bạch Nguyệt thở ra một hơi.

Cô đang định xoay người lại đối mặt với hắn nhưng có gì đó không đúng, cô chỉ nghe tiếng thở trầm đục của hắn, cùng giọng nói khàn đặc vang lên:"Em đừng động đậy."

Cô cảm nhận được bên trong của cô có thứ gì đó đang lớn lên, mặt cô liền đỏ bừng tức giận:"Anh đừng nói với em là anh..."

"A Nguyệt, vận động một chút rất tốt cho cơ thể."

"Anh đừng đánh trống lảng...~Ưm..."

Đến lúc cô thật sự tỉnh táo cũng đã là buổi chiều rồi,Cố Trạch Dương đã giúp cô vệ sinh sạch sẽ, cô cũng phát hiện trên ngón áp út bên phải của cô được đeo một chiếc nhẫn.

Cố Trạch Dương chuẩn bị xong đồ ăn chiều cho cả hai, liền thấy Bạch Nguyệt đang ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, hắn mỉm cười bước tới cạnh giường ôm lấy cô.

"Em thích chứ, lẽ ra tối hôm qua anh đã định cầu hôn em, nhưng anh đâu ngờ em lại tặng anh một bất ngờ lớn đến như thế."