Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1742



Cũng không lâu lắm, con trai độc nhất của ông là Tôn Liệt ở một lần nhã tập nào đó đã đắc tội với con cháu dòng chính nhà Nhϊếp thị.

Người kia cực kỳ ngông cuồng, tính tình hung ác ngang ngược.

Chỉ vì Tôn Liệt có được vị trí cao nhất, làm cho hắn ta mất mặt, phái người đánh gãy hai chân Tôn Liệt. Chuyện này còn chưa tính là gì, hắn ta còn sử dụng mối quan hệ để gán cho Tôn Liệt tội danh vô căn cứ để đày ra biên cảnh.

Hoàn cảnh gia đình Tôn Văn không tính là tốt, nhưng Tôn Liệt cũng là đứa con trai mà ông nuông chiều lớn lên, sao mà chịu được những khổ cực này, nên trên đường bị nhiễm phong hàn mất sớm rồi.

Vợ già và con dâu không chịu đựng nổi đả kích này nên liên tiếp đổ bệnh qua đời...

Một nhà năm người, mới chớp mắt đã mất ba người, chỉ còn một mình Tôn Văn và cháu trai nhỏ tuổi sống nương tựa vào nhau.
Tôn Văn lo lắng Nhϊếp thị sẽ tiếp tục bức hại, không thể không dẫn theo cháu trai Lan Lan rời khỏi Trung Chiếu, ăn xin dọc đường đi, sống đầu đường xó chợ.

Ai có thể ngờ, con chó nhà có tang Tôn Văn mấy năm trước, bây giờ lại lấy thân phận sứ giả đến nhận sự tiếp đãi nồng hậu của Nhϊếp thị đây?

Ánh mắt ông hướng về phía cờ chiến chủ soái bên ngoài soái trướng, con ngươi khô khốc lộ ra mấy phần âm u lạnh lẽo.

“Sứ giả, mời.”

Tôn Văn phân tâm nghĩ quá sâu, khi bên tai nghe thấy lời nói của Phiền Thần, ông lấy lại tinh thần, mỉm cười gật đầu đi vào lều.

Nhϊếp Lương ngồi ở ghế chủ vị, cho dù ánh sáng trong lều không quá sáng, Tôn Văn vẫn có thể nhìn ra đối phương là một người đàn ông có phong thái lễ nghi rất tốt.

Người này oai phong, nhưng theo Tôn Văn, Nhϊếp Lương càng giống một văn sĩ ngâm thơ đối câu, chuyện trò vui vẻ với người khác mà không phải là người tranh giành thiên hạ, đồ tể ăn lông uống máu hoặc làm bá chủ. Chỉ nhanh chóng liếc qua một chút, Tôn Văn đã thu hồi tầm mắt, chắp tay hành lễ, đúng mực tỏ rõ thân phận.
Hai người cách nhau hai trượng, bầu không khí nơi này khá bất thường, Tôn Văn không thể tùy tiện sát lại gần để nhìn kĩ diện mạo Nhϊếp Lương.

“Kẻ hèn Tôn Văn nhận mệnh lệnh của chủ ta đến đây hỏi thăm một chuyện.”

Người trong lều đông đúc nhưng lại không hiện ra vẻ chật chội hay ồn ào, giọng nói của Nhϊếp Lương không to nhưng Tôn Văn vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Chuyện gì?” Nhϊếp Lương hỏi.