Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1689



Dương Đào nắm lấy dây cương, quay đầu lại nhìn Nhan Lâm: “Chẳng lẽ An Thôi sẽ phái binh đánh lén chúng ta sao?”

“Hẳn là sẽ không đánh lén chúng ta, nhưng những người khác khó mà nói trước được.” Nhan Lâm nói chắc chắn: “Liên minh đã tiêu diệt Nam Man, các nhà đều đóng góp công sức, hao tổn vô số binh mã, đây chính là thời điểm yếu ớt nhất. Binh mã An Thôi giữ gìn toàn vẹn, chưa chắc sẽ bỏ qua cơ hội này...”

Dương Đào không hiểu: “Tại sao lại như vậy? Nếu như An Thôi thật sự có dã tâm này, sao có thể cho phép các nhà mang binh cáo lui?”

Nhan Lâm thở dài.

Người bạn nhỏ nhà mình đúng thật là ngốc nghếch.

Ngốc nghếch chính cống, không ngốc không lấy tiền.

Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao?

“Nếu như bây giờ An Thôi động thủ, các nhà để tự bảo vệ mình chắc chắn sẽ tụ họp quân lực cùng nhau chống lại. Lực lượng một nhà mỏng yếu, nhưng liên kết sức mạnh của mấy nhà lại, An Thôi cũng sẽ thất bại.” Nhan Lâm nói: “Các nhà mang binh trở về, trong lúc đó không có cách nào phối hợp với nhau, thuận lợi cho An Thôi tiêu diệt từng nhà một.”
Cứ như vậy, không chỉ có thể xơi tái các nhà làm phong phú cho bản thân mà còn có thể lấy lại tất cả chiến lợi phẩm đã phân chia ra.

Dựa theo hiểu biết của Nhan Lâm đối với đám người An Thôi, chuyện này rất có thể xảy ra.

Sau khi Dương Đào nghe xong thì thần kinh căng thẳng: “Nói như vậy, chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt trường hợp bị đánh lén chứ?”

Nhan Lâm lắc đầu nói: “An Thôi sẽ ra tay với từng nhà nhưng duy nhất không có khả năng đánh lén chúng ta.”

Dương Đào a lên một tiếng: “Vì sao?”

Nhan Lâm nói: “Đừng quên, Đông Khánh còn có Liễu Hi đang nhìn chằm chằm đấy. Nếu như sức mạnh chúng ta bị hao tổn, ai tới ngăn cản Liễu Hi cho hắn? Quan hệ giữa An Thôi và các chư hầu liên minh cũng không được tốt lắm. Lúc bệnh dịch bộc phát, hắn chỉ âm thầm nhắc nhở một nhà chúng ta là có ý gì? Còn không phải là vì lo lắng sức mạnh của chúng ta bị hao tổn nghiêm trọng, đến lúc đó không gánh vác nổi đại quân của Liễu Hi sao? Chút tâm tư này cũng không khó đoán.”
Dương Đào: “...”

Thật sự không khó đoán sao?

Vì sao anh ta không đoán ra được một chút nào vậy?

“Liễu Hi?” Dương Đào nói: “Mấy năm nay cô ta chạy đi khắp nơi đánh chư hầu trong biên giới Đông Khánh, lúc này còn có tinh thần sức lực để xuất binh sao?”

Nhan Lâm nói: “Không có tinh thần sức lực thì cũng phải xuất binh. Nam Thịnh đang xuống dốc, bây giờ không xuất binh thì sau này có muốn xuất binh đi nữa thì cũng sẽ gặp khó khăn.”

Dương Đào nghe xong thì im lặng.

“Liễu Hi có được Đông Khánh và Bắc Cương thì sao chúng ta ngăn cản địch được?”

Gia sản của Dương Đào không tính là yếu kém, nhưng so với Khương Bồng Cơ thì lại không đáng để mắt tới, lực lượng không đủ.

Trải qua chuyện Nam Man lần này, thỉnh thoảng Dương Đào sẽ hơi mờ mịt.

Một tướng công thành mười nghìn xương khô, thắng trận tất nhiên là tốt, nhưng bại trận thì sao?
Hàng nghìn tướng sĩ đi theo sau lưng anh ta liền trở thành từng chồng xương trắng bị người ta giẫm đạp, vùng đất anh ta dày công quản lý cũng sẽ bị ngọn lửa chiến tranh xâm nhập, dân chúng vất vả lắm mới ổn định cuộc sống lại sẽ trôi dạt khắp nơi. Anh ta không đành lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, Dương Đào không muốn rơi vào kết cục kia.

Nhan Lâm lại không lo lắng, anh ta nói: “Kết đồng minh ngăn địch.”

Kết đồng minh?

Tìm ai đây?

Mắt trái mắt phải Dương Đào tràn ngập mấy chữ này.

“Trung Chiếu.” Nhan Lâm nói: “Tên An Thôi này không đáng tin cậy, hợp tác liên minh với hắn, không biết lúc nào sẽ bị đâm một nhát sau lưng. Về điểm này, Liễu Hi tốt hơn hắn nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng duy nhất chúng ta có thể kết minh chính là chư hầu Trung Chiếu, phối hợp dọc ngang! Nếu bọn họ dấy binh từ Biện Châu đến Thương Châu kiềm chế Liễu Hi thì chúng ta sẽ có cơ hội thở dốc, có thể nhân cơ hội đó mưu đồ quận Chiết, quận Hỗ cùng với quận Hứa...”