Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 227: Xe thần Thu Danh Sơn mang bay!



Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Lão bản muốn đi xa?

Bên trong khu nghỉ ngơi, mấy người Tống Thanh Phong, Nạp Lan Minh Tuyết, Tố Thiên Cơ, thậm chí là những đại lão Lam Mặc, Diệp Tùng Đào ngồi vây quanh khay trà, trong tay bưng bát mì tôm, vừa ăn vừa tán gẫu, câu được câu không.

Cũng không biết là ai hỏi câu này, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về Phương Khải đang bưng bát mì đi tới.

- Bao giờ? Làm sao lại muốn đi xa?

Từ Tử Hinh kỳ quái nhìn Phương Khải, cô nương áo tím này là nhóm người chơi đầu tiên, ở trong tiệm lâu như vậy rồi, đúng là không nghĩ tới một tên trạch nam suốt ngày ở trong tiệm chơi trò chơi bỗng nhiên lại đi xa.

- Khải tử, định đi đâu?

Vương Thái cũng nhìn hắn đầy kỳ quái, hắn cùng Phương Khải quen biết đã lâu, cũng chưa bao giờ nghe thấy Phương Khải đi xa, lần trước đi kinh sư chỉ sợ đã là lần xa nhất rồi.

- Đang ở trong tiệm tốt, đi ra ngoài làm gì?

Nạp Lan Hồng Vũ cũng cảm thấy ngờ vực.

Phương Khải nhún vai một cái, nói:

- Mở chi nhánh, sinh ý bản điếm tốt như vậy, không phải là thời điểm mở chi nhánh hay sao?

- Mở chi nhánh?

Cơ Du hưng phấn nói:

- Đi kinh sư mở sao?

- Từ kinh sư đi đến đây chẳng mất bao lâu.

Phương Khải mở miệng nói:

- Về sau các ngươi thuần thục Ngự Kiếm Thuật thì sẽ càng nhanh, ta chạy đến đấy mở chi nhánh làm gì?

Cơ Du:

-...

- Lão bản nếu đã ra ngoài, hay là đi Vân Hải Tông chúng ta ngồi một chút!

Diệp Tiểu Diệp phàn nàn.

- Nếu không thì chúng ta đưa tiễn lão bản đi.

Từ Tử Hinh đề nghị.

- Không cần.

Phương Khải khoát tay nói:

- Lập tức dùng Ngự Kiếm Thuật đi.

- Cũng không nên xem nhẹ chúng ta!

Từ Tử Hinh không vui, nói:

- Ta cũng biết ngự kiếm phi hành!

- Ta cũng biết!

Tống Thanh Phong nói:

Nạp Lan Minh Tuyết vẫn bình tĩnh như trước:

- Ta cũng biết!

Khương Tiểu Nguyệt đắc ý nói:

- Ta cũng biết!

Tiếp đó là bị Phương Khải cốc đầu nói:

- Ngươi trông nhà!

Mặc kệ Khương Tiểu Nguyệt buồn bực một mình, Phương Khải nhìn về phía mọi người:

- Đều học rồi? Sẽ không từ trên trời rơi xuống chứ?

- Làm sao có thể?

Từ Tử Hinh lườm hắn một cái, vừa vặn ăn xong mì tôm, đi ra ngoài cửa tiệm:

- Nhìn kỹ!

Chỉ thấy nàng vận kiếm quyết, trong miệng lẩm bẩm, một thanh phi kiếm liền xoat tròn bay lên không trung, sau đố nằm ổn định dưới chân nàng.

- Đây đã là cái gì?

An Thành bước ra khỏi cửa lớn, vận kiếm quyết, trực tiếp đạp lên thân kiếm bay đi, hắn bay ngang mái hiên, phi hành ở tầng thấp.

Làm thiếu thành chủ, tất nhiên là hắn biết bay cao hơn sẽ bị cấm chế trên trời đánh xuống.

An Hổ Uy thấy vậy liền phiền muộn, đi ra ngoài quát mắng:

- Quay về không đem tiểu tử ngươi giam lại là không được, cố tình vi phạm!

Trong thành Cửu Hoa là không được phi hành.

Mặt Phương Khải cứng đờ, không nghĩ tới đại đa số mọi người đã học xong ngự kiếm phi hành, lại còn khoe khoang. Vung tay lên, cửa tiệm mở ra, Phương Khải trực tiếp đạp kiếm bay ra ngoài:

- Có bản lĩnh thì đuổi theo!

- MK! Có bản lĩnh đừng chạy!

Tống Thanh Phong còn chưa được thành thục, giẫm lên kiếm bay ra ngoài tý thì đụng vào bức tường ở đối diện.

- Nạp Lan tiểu thư! Đi đi! Chúng ta cũng đi!

Lam Yên cảm thấy hưng phấn, hai người đồng thời ngự kiếm ra ngoài.

Không đến một lúc, chỉ thấy trong tiệm từng đạp thân ảnh đạp kiếm bay ra ngoài, những bóng người này có tốc độ cực nhanh, không đến một lúc đã đuổi theo phía sau Phương Khải.

Trong tiệm, sắc mặt An Hổ Uy đen kịt một màu.

- Được rồi, An huynh! Để bọn hắn chơi đùa một chút đi!

Âu Dương Chấn bật cười, vỗ vỗ bả vai An Hổ Uy.

Trên đường phố thành Cửu Hoa, lập tức thấy được từng đạo kiếm ảnh mang theo linh quang lướt qua bầu trời, vô luận là tu sĩ hay là võ giả đểu nhao nhao ngẩng đầu lên!

- Đó là cái gì?!

- Có người đạp trên thân kiếm để bay?!

- Hình như là... Ngự Kiếm Thuật?!

- Lão bản! Dừng lại!

Tống Thanh Phong bấm kiếm quyết, nhất thời tốc độ tăng vọt, chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô, cả người té ngửa về sau, xoay tròn nửa vòng trên không trung, thiếu chút nữa thì đụng vào mặt đất, lúc này mới miễn cưỡng ngừng lại.

- Bay từ từ!

Lam Yên vẫy tay về phía không trung.

- Ha ha ha, kém quá!

Diệp Tiểu Diệp điều khiển phi kiếm ổn định bay ngay bên cạnh.

- Tống thiếu! Muốn giúp một tay hay không!

Lâm Thiệu, Hứa Lạc bay không nhanh, rõ ràng là có vết xe đổ của Tống Thanh Phong nên không dám bay nhanh.

Lúc này, mấy người Trưởng công chúa Cơ Du, còn có đệ tử của hai đại học phủ Thịnh Kinh và Hi Di, đứng ngoài cửa tiệm, nhìn từng đạo kiếm quang bay ra ngoài, đều đỏ mắt không thôi, bọn hắn mới chỉ có thể ngự kiếm, còn chưa thể nào phi hành.

Đúng lúc này, chỉ thấy kiếm ảnh dưới chân Phương Khải trong nháy máy liền phân thành hơn mười thanh trường kiếm giống nhau như đúc!

Bên ngoài cửa tiệm, thấy hơn mười thanh phi kiếm bay trở về, bỗng nhiên màn hình lớn mở ra, phát ra âm thanh:

- Hoạt động duy nhất của bản điếm trải nghiệm mang bay miễn phí! Muốn trải nghiệm mau lên xe! Xe thần Thu Danh Sơn mang bay!

Không ít người đang xem, không hiểu chuyện gì, đi ra ngoài tiệm.

Vương Thái cũng đi ra cửa tiệm, tìm một thanh phi kiếm rồi bước lên.

Nạp Lan Hồng Vũ nhìn thanh phí kiếm treo giữa không trung liền kinh nghi:

- Kiếm này làm sao mà giống....

Mấy người An Hổ Uy nhìn nhau:

- Kiếm bản rộng?!

Bởi vì có cái gọi là "Cao cấp đại khí kiếm thủy tinh, điệu thấp xa hoa là kiếm bản rộng"!

- Ặc...

Vương Thái gãi đầu một cái:

- Làm sao mà giống thanh kiếm lần trước Khải tử nhờ ta hỗ trợ làm nhiệm vụ như vậy...

- Mặt trên còn có phù văn! Bốn khỏa! Phù văn ngữ điệu này hình như là... Toàn bộ?!

- Tất cả các kỹ năng cộng 2!

Tố Thiên Cơ nghiến răng nghiến lợi:

- Khó trách bỗng nhiên Ngự Kiếm Thuật của tiểu tử này lại lợi hại như vậy! Thế mà lại không cho Lưu Vân Đạo Cung chúng ta mượn nghiên cứu một chút?! Ta đi bắt tiểu tử này trở về!

- Bản tọa cũng đi!

An Hổ Uy lập tức ngự kiếm bay ra ngoài.

- Lão phu cũng đi!

Nạp Lan Hồng Vũ cũng bay thẳng ra ngoài!

Lúc này, trên màn hình lớn vang lên:

- Tốc hành Thu Danh Sơn còn nửa phút nữa xuất phát, xin quý khách nhanh chóng lên xe!

- Thu Danh Sơn là cái gì?

Không ít người không biết ngự kiếm phi hành như Cơ Du, Nhị hoàng tử vừa lên phi kiếm vừa không hiểu.

Trước cửa thành, thủ vệ thành cùng người đi đường trợn mắt há mồm nhìn từng đạo kiếm ảnh bay ra khỏi thành rồi vút lên trời cao xanh thẳm!

Mấy người mới ở phi thuyền từ cảng Cửu Hoa đi xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời cao:

- Thế này cũng bay được?

Mấy tên thủ vệ ở cửa thành:

- Thật là nhiều ngự kiếm phi hành... Quá hùng vĩ...

- Khoan hãy nói, mấy người tích lũy tiền như thế nào rồi? Gần đủ thì chúng ta cũng đi học!

Trên tầng mây, Phương Khải cố ý giảm tốc độ chậm lại, để cho những người ngự kiếm phía sau đi lên. Phương Khải đứng ở mũi kiếm, cho dù kiếm khí phá vỡ cương phong vẫn khiến cho khí lưu thổi đến, khiến áo hắn tung bay. Đằng sau lưng là gần trăm phi kiếm, tạo thành một dài ngân tuyết thật dài trên bầu trời.

Mặc dù có vài người không thuần thục nhưng đã bay trong Tiên Kiếm nhiều lần như vậy rồi, cũng không đến nỗi là sợ độ cao.

Chẳng qua mấy người còn chưa từng bay ở trong hiện thực như... Cơ Du, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Tiêu Lãnh Vũ...

- Tiếp theo là siêu cấp vòng tròn lớn!

Chỉ thấy những người dẫm lên phi kiếm của Phương Khải, bao gồm cả hắn, bỗng nhiên nghiêng xuống, sau đó tất cả đều dựng ngược! Vạch ra một đường cong tròn lớn trên bầu rời...!

- MK! A----!

- A---!

- A a a!