Hệ Thống Cải Tạo

Chương 138: Con rể + 'CLB trai bao'



Sau ngày hôm đó, mọi thứ dần dần đi theo quỹ đạo.

Toàn bộ căn cứ như được tiếp thêm luồng sinh khí mới, từ trên xuống dưới đều hoạt động rất năng suất, mặc dù thi thoảng cũng sẽ có chút vấn đề phát sinh, nhưng cũng sẽ được giải quyết nhanh chóng ổn thỏa.

Khụ, cuối cùng Mạnh Nhạc Nhạc đã hiểu vì sao có người nói "Làm sếp mà bị áp lực thì cứ áp cái 'lực' đó xuống cấp dưới là xong", tuy rằng làm vậy có hơi vô trách nhiệm một chút, nhưng phải thừa nhận rằng nó rất hiệu quả.

Mặc khác, cô cùng Trần Kiến Bạch cũng đã tự nhiên như trước với nhau. Dù trước đó Nhạc Nhạc đã đọc rất nhiều tư liệu, nhưng vẫn chỉ là học vẹt chứ có nhiều chỗ không hiểu được, rất cần có một người chỉ dẫn.

Thế nhưng để chỉ dẫn một người lại không phải chuyện dễ dàng. Tuy Trần Kiến Bạch rất tận tâm nhưng anh lại không biết nên giảng dạy như nào, thế nên tình huống này cứ thường xuyên xuất hiện.

Trần Kiến Bạch: "Em đã hiểu chưa?"

Mạnh Nhạc Nhạc: ??? Hiểu cái gì? Công thức này từ đâu ra??

Cho nên, mỗi khi Trần Kiến Bạch giải thích xong, Mạnh Nhạc Nhạc lại cần rất nhiều thời gian để hiểu hết các chi tiết trong đó. Mặc dù cô thông minh nhanh nhẹn, nhưng thật sự cũng khó có thể tiêu hoá nổi.

Trần Kiến Bạch cũng nhận thấy được điều đó, vì vậy mà nhà khoa học luôn nghiên cứu mọi thứ rất thành công này lại lần đầu tiên tìm người xin chỉ bảo, mà người này - đương nhiên phải là người có nhiều kinh nghiệm trong việc giảng dạy —— Tề Ngọc.

......

"Ha, vậy là nói, giờ cậu muốn hỏi tôi làm thế nào để dạy học cho vị hôn thê của cậu, cũng là học sinh của tôi được hiệu quả? Này người anh em, cậu có chắc không phải mình đang khoe khoang tình cảm đấy chứ?"

Trong giọng nói của Tề Ngọc tràn ngập uất ức. Trở lại Viện khoa học hắn mới phát hiện, có việc gấp quái gì cần gọi riêng mình quay về đâu, đều là dối trá hết, sếp lớn đã bảo cho mình nghỉ ngơi cơ mà!!! (*chương 116)

Tên Trần Kiến Bạch này giỏi lắm!! Bảo sao người ta nói tình yêu làm con người trở nên tha hóa, đến cả người thật thà như đồng chí này mà cũng biết nói dối rồi cơ đấy.

Tề Ngọc chỉ cần nghĩ đến việc giờ phút này bản thân phải lao đao khốn khổ trong phòng thí nghiệm, mặt đối mặt với ly ly ống ống công thức phân tử, mà tên kia lại đang được một kèm một dạy học em yêu trong không khí tình yêu, lại còn hỏi mình xem phải dạy học như thế nào?

Ha hả, sao không tự đi mà tìm video ấy? Chơi trò giảng bài tình thú, hỏi một câu hôn một cái, trả lời đúng thì hôn bên trái, trả lời sai thì hôn bên phải blabla, chứ còn sao nữa?!

Càng nghĩ lòng càng đau, trong đầu không hiểu tại sao lại hiện ra hình ảnh đêm đó, trong phòng tắm...

Tề Ngọc tự tát mình hai cái, tống hết mấy ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu. Tuy ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng hắn vẫn nói một số phương pháp giảng dạy cho Trần Kiến Bạch, thậm chí còn phân tích sâu về Mạnh Nhạc Nhạc cho anh.

"Khả năng hiểu bài của em ấy không tệ, có điều lại không giỏi phân tích chi tiết vấn đề, đây cũng là khuyết điểm của em ấy, cậu có thể thêm một số ví dụ trong phần giải thích, giống như các bài giảng của Steve, tuy cậu hiểu nhưng không phải ai cũng như cậu, vừa nhìn một cái nghe một lần đã hiểu..."

Trần Kiến Bạch nghiêm túc lắng nghe, còn cẩn thận ghi chép vào sổ, cũng thông qua những điều này, anh lại nghĩ đến việc có khi ở phương diện yêu đương anh cũng gặp những vấn đề như vậy.

Anh quá chắc chắn, cũng coi nhiều thứ quá đương nhiên, mà ngay từ đầu đã quên mất mỗi người đều là những cá thể khác biệt, đối với mỗi một sự việc cũng sẽ có cách hiểu khác nhau, thế nên mới dẫn đến những hiểu lầm không đáng có...

Gần kết thúc cuộc gọi, không biết Tề Ngọc nghĩ đến gì mà đột nhiên cười phá lên, Trần Kiến Bạch chẳng hiểu gì, nhưng cũng không định hỏi.

"Khụ, Kiến Bạch này, tôi vừa thấy trên TV nói 'một ngày làm thầy cả đời làm cha'..."

Trần Kiến Bạch: "Cho nên?"

Tề Ngọc kiêu ngạo phách lối nói:

"Cậu nói xem, Mạnh Nhạc Nhạc cũng là học trò của tôi, vậy tôi cũng được xem là cha của em ấy rồi, mà cậu là người yêu của Nhạc Nhạc, ừm, vậy có thể gọi cậu là... Con rể tôi đấy!"

——

Bỏ qua vấn đề 'con-rể-hờ' nghe rất chối tai kia, Trần Kiến Bạch đúng là vẫn học được rất nhiều từ cuộc điện thoại này.

Cả về vấn đề dạy học và tình cảm.

Vượt qua được thời kỳ thăng trầm bất thường trước đó, Trần Kiến Bạch giờ mới thấy hình như mình đã làm sai điều gì, chính trong thời điểm bản thân hoang mang này, anh bỗng nhớ đến một người anh em tốt khác, có lẽ. . . cậu ta có thể cho mình vài lời khuyên chăng?

-

Vương Cách Trí đang chuẩn bị bữa cơm tình yêu cho bạn gái đang phải tăng ca ở sở cảnh sát thì nhận được điện thoại của Trần Kiến Bạch, hắn không thể tin nổi, phải hỏi lại cho chắc lần nữa.

"Cậu nói, cậu cảm thấy mình không bảo vệ được Nhạc Nhạc, cho nên cậu đưa ra đề nghị về việc đính hôn giả?? Excuse me, này anh trai, đầu óc cậu có bình thường không thế? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người muốn đẩy bạn gái mình cho thằng khác đấy?"

Trần Kiến Bạch không lên tiếng, anh cũng thấy đầu óc mình thiểu năng thật rồi.

"Chẳng lẽ chỉ có biết võ nghệ mới bảo vệ được bạn gái sao? Vậy tôi là bác sĩ không biết võ vẽ tay trói gà không chặt đây, bình thường cũng chẳng thể bảo vệ được ai cả. Nhưng nếu có người bệnh tuyệt vọng bất lực vì có khối u, hay có người xuất huyết cấp tính lúc nào cũng cận kề cái chết, tôi lại có thể dùng mọi thứ mình biết để bảo vệ họ."

"Kiến Bạch, mỗi người chúng ta đều là một chiến binh, đều có giá trị riêng của bản thân, cậu không cần xem nhẹ chính mình."

Trần Kiến Bạch gật đầu tán đồng. Lần đầu tiên trong đời, con người thông minh ưu tú như Trần Kiến Bạch chịu tiếp thu lời nói của bạn bè, hơn nữa, những lời sắc bén này không giống với một Vương Cách Trí thường ngày chỉ biết hi hi ha ha.

"Cậu nói đúng, tôi không biết dùng dao, cũng không biết dùng súng, nhưng tôi có thể lắp ráp ra chiếc máy phát ra tia laser sắc bén nhất, tôi có thể dùng các hóa chất để điều chế thuốc độc, tôi vẫn có thể dùng đầu óc của tôi, tay chân của tôi để giúp cô ấy bằng hết sức mình..."

Vương Cách Trí gật đầu, tiếp tục cổ vũ ông bạn tốt.

"Lùi một bước để tiến ba bước, cậu thử nghĩ xem, liệu Nhạc Nhạc có cần cậu trở thành vệ sĩ của cô ấy không? Cậu có thể giúp cô ấy trong việc nghiên cứu, còn có thể bảo vệ tình cảm của cô ấy, những điều này nhẽ không quan trọng sao?"

Cảm giác lời dỗ dành đã có tác dụng, Vương Cách Trí quyết định tung cú chốt, đưa ra kết luận:

"Bây giờ vẫn còn chưa muộn đâu, mau quay đầu là có bồ, đừng để bị thằng khác hớt mất..."

Đầu dây bên kia vẫn luôn im lặng, không ngờ Vương Cách Trí cũng lờ mờ đoán được vài điều từ sự im lặng này.

"Á đù, không lẽ cậu bị thằng khác giựt bồ rồi à? Là thằng nào? Thằng bỏ mẹ nào dám đào góc tường anh em ông đây..."

Trần Kiến Bạch không thể không nhớ đến một Tiêu Diệp và... người đàn ông kia, anh ta tên... Lục Vị thì phải? Tuy anh không biết tình ý của Tiêu Diệp, nhưng hành động của người kia thì quá rõ ràng, Trần Kiến Bạch có ngu cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự hằn học giữa các tình địch.

"Đồng chí kia vừa mới rời căn cứ, nhưng chưa gì đã lại muốn đại diện cho nhà họ Lục đến đây làm khảo sát về chất bán dẫn..."

"Ha, chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn theo đuổi của mấy thằng rich kid. Kiến Bạch à, tôi nói cho cậu nghe, loại người này rất dễ xử lý, chỉ cần để hắn ta nếm chút đau khổ là sẽ ngoan ngoãn ngay thôi, không phải cậu nằm trong ban lãnh đạo của căn cứ sao, cứ làm như vầy, như vầy..."

——

Lúc này tại nhà họ Lục.

Lục Trăn trở về nhà sau một ngày dài làm việc, vừa đẩy cửa ra đã bị khung cảnh trong nhà làm cho sợ hãi.

Trong phòng khách bày một chiếc giường ngọc thạch rất lớn, mà Lục Trăn còn cảm thấy cái giường này quen quen, rất giống mấy thứ như thực phẩm chức năng lăng nhăng lừa đảo trên TV, nghe nói ngủ còn có thể tu tiên thăng thiên lên trời.

Cạnh giường bày đủ các loại công cụ massage, thẻ cạo gió, đá bọt biển, thậm chí còn có ống giác hơi các kiểu.

Lục Vị thì mặc nguyên cây đồng phục trắng đứng bên giường, tay khoanh trước người, vừa thấy ông thì lập tức khom lưng một góc 90° tiêu chuẩn, hô lớn:

"Chào sếp ạ!"

Lục Trăn đời này cũng coi như đã trải qua nhiều thứ, nhưng giờ thấy cảnh này trong lòng vẫn không khỏi rùng mình, ông điềm nhiên như không có việc gì, nói:

"Đây là?"

Lục Vị không trả lời ngay, mà lật đật chạy vào bếp bưng ra một bát mì và một ly nước ép, trên mặt treo nụ cười vô cùng nịnh nọt.

"Ba, ba đi làm vất vả rồi, đây là mì và nước ép chính tay con làm, trong này mang theo tình yêu to lớn của con đấy, ba mau ăn thử đi."

Lục Trăn đặt tay lên miệng ho nhẹ hòng che đi nụ cười, ung dung bắt đầu ăn.

Không ngờ là hương vị cũng không tệ, thân là một người cha, ông cũng nên khích lệ thằng con mình lấy vài câu.

"Không tệ lắm, có tiến bộ đấy."

Lục Vị thì thầm nhủ, chứ sao nữa, vì Nhạc Nhạc, anh đã theo học bác quản gia Trịnh cả ngày đó, nhưng mồm vẫn đáp lại:

"Còn không phải vì để ba ăn đươc ngon nghẻ sao? Con đã bỏ công học suốt hôm nay đó, ăn xong để con massage cho ba, đảm bảo thoải mái thư thái."

Lục Trăn cũng rất hợp tác, thản nhiên tiếp nhận "lòng hiếu thảo" của con trai, nhưng cứ mỗi khi Lục Vị muốn nói đến 'chất bán dẫn' thì lại luôn bị Lục Trăn dùng nhiều lý do lảng sang chuyện khác.

"Đang lúc nghỉ ngơi không nói chuyện công việc."

"Cứ tiếp tục đi, ba hơi mệt, muốn ngủ một lát."

......

Cả một ngày, Lục Vị không thu hoạch được gì.

Ngày hôm sau, Lục Vị còn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào mới, Lục Trăn lại đã chủ động nói.

"Hôm qua massage khá đấy, hôm nay tiếp tục đi."

Liên tiếp ba ngày, Lục Vị đã sốt ruột đến mức bốc hỏa, thậm chí còn muốn nướng BBQ luôn ông bô nhà mình cho xong, cuối cùng Lục Trăn mới mở miệng.

"Chuẩn bị hành lý đi, đội khảo sát đã chờ ở ngoài cửa."

Lục Vị sửng sốt, để chuẩn bị đoàn khảo sát cần ít nhất nửa tháng, nói cách khác, khi anh còn chưa về thì ông bô đã chuẩn bị xong xuôi cả.

Trong lòng dâng lên cơn xúc động, Lục Vị suýt thì ôm ông bô mình một cái.

Ai ngờ Lục Trăn quay người tránh cái rẹt, đi thẳng lên cầu thang, vừa đi vừa hừ lạnh nói.

"Tôi phải bỏ ra một khoản không nhỏ đâu, lần này còn không thành công, tôi sẽ vứt anh đến CLB để gán nợ, mà tôi thấy anh cũng rất có năng khiếu làm trai bao đấy."

Lục Vị bỗng cảm lạnh cạn lời.

Làm ơn đấy ba, bằng vào điều kiện cùng nhan sắc của anh, đến CLB trong vài giây cũng đủ làm các phu nhân cắn xé tranh giành rồi.

Vì để xã hội yên ổn, để CLB được bình an, lần này nhất định phải thành công!!!