Hệ Liệt: Mật Tình

Chương 71: SÁT LỆNH



Rầm!

Lạc Cẩn Du cơ hồ là đá bay cửa mà đi vào, sắc mặt anh âm trầm, quần áo trên người đã xộc xệch không chút chỉnh chu.

Mọi người trong biệt thự không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, Lạc Cẩn Du đi thẳng đến một cước đạp cho Lục Cường phải khụy gối xuống đất.

"Tôi giao cả biệt thự lại cho cậu! Vậy cậu đã làm cái gì hả?"

Lạc Thần hôn mê, Tần Hạo trúng đạn, mà Đào Đào lại mất tích sống chết không rõ!

Hai mắt Lạc Cẩn Du đỏ ngầu, lúc nghe được tin cô mất tích trái tim anh dường cũng đã bị ai đó khoét mất.

"Là do tôi vô dụng, xin ngài trách phạt tôi."

Lục Cường cắn răng cúi thấp đầu nhịn xuống vị máu tanh từ cổ họng dâng lên, bộ dáng nhận hoàn toàn mọi lỗi lầm vào mình.

Gân xanh trên trán và cánh tay Lạc Cẩn Du nổi lên cuồn cuộn, mắt thấy Lục Cường phũ phục cúi đầu nhận tội như thế sự phẫn nộ trong đáy lòng anh lại không có cách nào đè xuống được.

"Phạt, phải phạt! Cậu nghĩ bản thân mình sẽ thoát được tội sao? Cả những người hôm nay ở biệt thự đều phải phạt!"

Anh rống lên, một cước nữa vung ra Lục Cường đã chịu không được mà lăn đi vài vòng cuối cùng ngụm máu tươi trong cổ họng cũng tuôn trào.

"Tôi giao biệt thự cho cậu, vậy mà người đi ra khỏi đây cậu lại không tra xét! Chỉ là một kẻ người làm vậy mà cũng có mặt mũi được đặc cách ra vào thoải mái ư?"

Lục Cường nằm trên đất vẫn im lặng không nói năng gì, vì anh ta hiểu khoảnh khắc Lạc Thần mất tích từ biệt thự thì anh ta đã định sẽ không thoát khỏi tội thất trách.

Vì nghe Lý Hương theo lệnh quản gia Tô ra ngoài mà anh ta châm chước cho qua, có kiểm tra quá lắm chỉ xem sơ trong xe mà bỏ qua cốp xe!

Lục Cường càng im lặng thì Lạc Cẩn Du càng tức điên người, anh muốn nhào qua đánh tiếp thì Lôi Kiệt đã từ bên ngoài chạy vào giữ chặt lấy anh.

"Lão đại, anh bình tĩnh đã!"

"Buông ra!"

Quản gia Tô vẫn im lặng cúi đầu bên cạnh lúc này cũng đỏ hoe hai mắt quỳ xuống.

"Ông chủ, cũng là do tôi thất trách, ngài tha cho Lục Cường đi."

Là ông sai Lý Hương ra ngoài nên mới để Xuân Hương có cơ hội lợi dụng! Nhìn Lục Cường vật vả trên đất mà ông áy náy không thôi.



Lôi Kiệt dùng hết sức bình sinh giữ chặt lấy Lạc Cẩn Du nhưng cuối cùng vẫn bị anh hất văng ra còn không may bị đạp một cước.

Hai mắt Lạc Cẩn Du đỏ ngầu cả lên, không ai thấy trong ánh mắt anh đã thấp thoáng ánh nước, anh cắn răng phẫn nỗ gầm lên.

"Câm miệng cho tôi! Các người đều nhận lỗi xin phạt vậy Đào Đào của tôi có thể an toàn trở về không?"

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Lạc Cẩn Du bỗng bật cười tự giễu chính mình, anh tung hoành ở bên ngoài từng ấy năm lại vô cùng tự tin biệt thự của mình là an toàn nhất mới đem tiểu Đào về đây!

Mà giờ chính anh là người đẩy cô vào hiểm cảnh!

Khắp biệt thự đều là vệ sĩ, mà ngoài biệt thự trên giao lộ duy nhất đi đến đây đều lắp đặt vô số camera.

Chỉ duy nhất, duy nhất trong các phòng ngủ chính đều không có camera!

Lạc Cẩn Du ngồi phịch xuống sofa, lưng anh hơi cong, đôi bàn tay rộng lớn chậm rãi nâng lên vuốt mặt.

"Anh."

Lạc Thần vừa tỉnh dậy đã vội vã chạy xuống, nhìn Lôi Kiệt Lục Cường và quản gia Tô người nằm kẻ quỳ, anh liền biết Lạc Cẩn Du đã giận thật rồi.

Lạc Thần được y tá đỡ đi đến trước mặt Lạc Cẩn Du.

"Anh, không thể trách ai được. Người được phép lui tới nhà chính làm việc đều đã ở Lạc gia ít nhất 5 năm, có trách thì trách Xuân Hương ẩn mình quá kỹ."

Thấy Lạc Cẩn Du vẫn không ngước mặt lên, Lạc Thần chỉ đành ngồi xổm xuống trước mắt anh.

"Anh, hiện tại điều chúng ta cần làm là tìm tiểu Đào càng sớm càng tốt."

Lôi Kiệt lòm còm bò dậy, cũng đi đến trước mặt Lạc Cẩn Du gấp gáp nói:

"Tôi đã cho người đi tìm tung tích của phu nhân và chặn hết tất cả đường có thể rời khỏi thành Nam."

Lạc Cẩn Du nghiến chặt quai hàm, răng cắn vào đầu lưỡi đến bật máu, vị tanh ngọt ấy khiến anh bình tĩnh đi phần nào.

Anh ngẩng đầu lên, lấy khẩu súng bên hông ra mân mê trên tay. Giọng nói ra lại lạnh như băng.

"Truyền lệnh đi, đưa cảnh giới tra xét mở rộng. Tìm được phu nhân, tất cả những kẻ liên can, giết không cần hỏi!"

Nếu đã dám bắt người của anh đi thì còn phải xem chúng còn mạng mà rời khỏi thành Nam này hay không.



Lạc Thần, Lôi Kiệt, Lục Cường, thậm chí quản gia Tô đã trải qua không ít thời điểm máu tanh mưa gió cũng phải rùng mình.

Một mệnh lệnh truyền xuống, là sát lệnh.

Sau 11 năm, Lạc gia lại vấy lên một hồi phong ba tanh máu.

*Tại văn phòng cục trưởng cục cảnh sát hình sự thành phố.

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, theo sau là một viên cảnh sát mặc cảnh phục nghiêm trang tiến vào.

"Cục trưởng, có biến động!"

Diệp Sầm Mân ngước đôi mắt sắc bén nhìn lên, trầm giọng hỏi:

"Chuyện gì?"

"Lạc gia bên kia, đột ngột phát động toàn bộ lực lượng..."

Diệp Sầm Mân nhíu chặt mày.

"Nó lại nổi điên cái gì?"

"Họ tìm một cô gái, nghe nói là phu nhân của Lạc Cẩn Du. Anh ta lệnh xuống những kẻ liên can đến vụ bắt cóc này, đều giết không tha!"

Diệp Sầm Mân đập mạnh xuống bàn tức giận quát:

"Nó đây là không coi luật pháp ra gì rồi đúng không?"

Viên cảnh sát kia im lặng không đáp, Diệp Sầm Mân đứng lên đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra ánh nắng chói chang bên ngoài, một lúc lâu sau ông nói:

"Cử người đi tìm cô gái kia, chặn Lạc Cẩn Du lại trước khi nó nổi điên."

"Rõ!"

Đợi người đi rồi Diệp Sầm Mân mới thở dài một tiếng, lẩm nhẩm một mình.

"Chị à, sao chị lại sinh ra một tiểu quỷ không chịu nghe lời thế này!"

11 năm trước nó đại khai sát giới ông không cản được, 11 năm sau lại muốn làm khùng làm điên tiếp đúng không?