Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 23: Được rồi, tôi sẽ đợi cậu



Chín giờ vẫn còn quá sớm, suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể ngủ được. Trong những ngày này, thần kinh của nàng mỗi ngày đều căng thẳng, đột nhiên được thả lỏng, thời gian trôi qua cực kỳ chậm. Ngẩn ngơ lâu như vậy, mới có mười giờ mà thôi.

Nhiễm Ninh đứng dậy đi uống chút nước, định tìm phim xem.

Nàng không thường xem phim, kể cả phim điện ảnh hay phim truyền hình... Bây giờ, khi nghĩ đến một số blog chuyên viết hoài niệm trên mạng, nàng lục lọi lại ký ức, ngoại trừ một vài bộ rất quen thuộc, thì không có ấn tượng gì với những bộ phim được đề cập ở đó.

So với những người thích tụ tập lại để thảo luận kịch bản một cách nhiệt tình, nàng chỉ thích ngồi im lặng thưởng thức... đơn giản giống như việc thích một người.

Đối với người khác có thể là nhàm chán nhưng nàng lại cảm thấy rất thú vị.

Gần đây không có phim hay nên sau khi chọn đi chọn lại một lúc, cuối cùng nàng chọn được một bộ phim đã xem lâu rồi, chất lượng hình ảnh hơi mờ.

Ngay khi hết phần giới thiệu, một cuộc điện thoại vang lên.

Nhiễm Ninh vội vàng nhấn tạm dừng, vẻ mặt phức tạp nhìn tên người gọi trên màn hình - Tô Chí Vĩ.

Ước chừng hai ba giây sau, nàng nhấc chăn bông đứng dậy khỏi giường.

Đèn ở sảnh tự động kích hoạt, ông bà đã già rồi, đêm khuya có khi thức dậy đèn sẽ tự động bật lên, lần thăm nhà gần nhất nàng đã tìm người lắp đặt.

Người lớn tuổi thường khó ngủ, có động tĩnh liền tỉnh dậy, đèn vừa bật lên, đã nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra giọng nói của bà ngoại: "Ninh Ninh, con đi đâu vậy?"

"Đổ rác ạ."

"Đã muộn thế này, ngày mai hãy đi."

"Không sao, còn sớm, con cũng không ngủ được."

"Được rồi, bật đèn pin lên, đèn bên ngoài hỏng rồi."

"Dạ."

Nàng vội vã xách túi rác xuống nhà.

Đến tầng một, Nhiễm Ninh lấy điện thoại trong túi ra gọi lại.

Điện thoại vang lên vài hồi và cuộc gọi được kết nối.

"Tiểu Hảo?"

"Ba."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, trong ống nghe có một cảm giác thăng trầm không thể giải thích được.

"Có chuyện gì mà gọi cho con?" Nhiễm Ninh hỏi.

"Không có gì đâu. Ba nghe bà ngoại nói hiện giờ con đang làm việc ở bệnh viện? Thế nào rồi... ở bệnh viện có vất vả không?"

"Ổn."

"Ồ, được rồi."

Hai cha con dường như không hiểu nhau lắm, trò chuyện cũng xa cách, nói vài câu liền hết chuyện để nói.

"Được rồi, ba sẽ chuyển cho con một ít tiền nhé ?"

"Không cần, con có đủ tiền rồi."

"Cái đó."

Vừa nói lời này, nàng liền nghe thấy có giọng người phụ nữ gọi: "Chí Vĩ, con đang khóc, anh qua xem đi!"

Đó là Hồ Phần*, vợ hiện tại của ba nàng.

* 芬 chữ này có nghĩa là mùi cỏ thơm, có thể đọc là Phân hay Phần. Tại bả họ Hồ, tui sợ viết lộn thành Hố, nên không lấy chữ Phân làm tên 😊.

Tô Chí Vi tái hôn cách đây mấy năm, năm ngoái thì sinh được một đứa con trai. Nhiễm Ninh chưa từng nhìn thấy nhưng có xem qua ảnh. Không giống nàng, đứa trẻ này rất giống Tô Chí Vi, có thể nói như được đúc từ khuôn ra.

Tô Chí Vi không nói gì, cũng không cúp điện thoại, giọng nữ vẫn như cũ thúc giục, tình trạng bế tắc kéo dài trong ba bốn giây, Nhiễm Ninh cảm thấy không ổn.

"Ba, bà đang gọi con, con cúp máy trước."

"Ừ."

Cúp điện thoại không bao lâu, Nhiễm Ninh nhận được chuyển khoản: 2000 tệ.

Cô nhìn chằm chằm vào tài khoản một lúc lâu, sau đó kéo lên mấy mục phía trên, có một nghìn hoặc hai nghìn, nhưng đều đã được trả lại.

Đinh.

Một tin nhắn lại được gửi tới.

"Cứ giữ đi, dù bà ngoại đã cho đủ, nhưng ba vẫn là ba con."

Nhiễm Ninh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Cảm ơn ba. Không cần đâu, con đã có lương rồi."

Nhìn vào biểu tượng màu xám của mục khai chuyển khoản, Nhiễm Ninh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng không muốn chứng minh điều gì bằng cách từ chối, nhưng điều đó thực sự không cần thiết, nàng không còn là một đứa trẻ nữa, nàng đã có nhà, có công việc và tiền lương. Nếu thực sự gặp khó khăn, còn có ông bà để bàn bạc. So ra thì... ba nàng thật sự cần số tiền này hơn.

Nghĩ nghĩ, nàng bấm vào nút chuyển khoản để trả lại số tiền đó.

"Có lẽ năm nay con không về được. Cứ coi như tiền lì xì cho em trai."

Sau khi gửi tin nhắn này, Nhiễm Ninh không nhìn vào điện thoại nữa, mặc kệ Tô Chí Vi có nhận hay không thì cuối cùng cũng là tấm lòng của nàng.

Nàng nhớ rằng sau khi Tô Chí Vĩ và Hồ Phần kết hôn không lâu, nàng có đến một lần. Khi gặp Hồ Phần, bà ấy không xinh đẹp nhưng để lại cho mọi người ấn tượng là một người phụ nữ rất thông minh, biết cách sống. Bà ấy nói và làm mọi việc một cách hoàn hảo. Sau khi Tô Chí Vĩ nói cười với nàng thì rời đi , bà ấy bắt đầu hỏi ... Khi nào nàng sẽ tốt nghiệp và sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc ở đâu? Hoa Thanh thì tốt hơn, là một thành phố lớn có nhiều cơ hội, không giống như Nam Ô nhỏ bé... Còn nói rằng, chắc thêm vài năm nữa ngôi nhà của ba nàng sẽ xuống cấp...

Nhiễm Ninh lúc đó mới tốt nghiệp cử nhân, cũng không tính là quá trẻ. Nếu là một người đã nghỉ học năm mười sáu tuổi và kết hôn, nàng cũng đã có con rồi. Mặc dù Hồ Phần không nói rõ ràng, Nhiễm Ninh cũng nghe ra được bà ấy không muốn mình về đây.

Nói thật, nếu không phải vì mục đích di chuyển mộ cho mẹ thì ông bà ngoại cũng sẽ không đồng ý cho nàng trở về. Từ khi đón nàng về chăm sóc, họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.

"Dì, dì không cần nói nhiều nữa, cũng đừng lo lắng, con sẽ không quay lại, từ nay về sau con sẽ ở lại Hoa Thanh, ông bà ngoại ở đó, con phải chăm sóc họ."

Hồ Phần không nói nên lời, sắc mặt thay đổi, có lẽ bà không ngờ Nhiễm Ninh lại thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ trong đầu nàng... dù gì đi nữa bà vẫn là mẹ kế, vuốt mặt cũng phải nể mũi*.

* Bản gốc "里子无论怎么样,面子多少得过得去", mình dịch thành câu tiếng Việt nghĩa tương đương , chứ dịch từng chữ cũng hơi khó hiểu.

Hành động của Nhiễm Ninh chẳng khác nào vạch trần tâm tư của bà, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngượng ngập, may mắn là không lâu sau đó, Tô Chí Vi đã quay lại.

Khi hai cha con bàn chuyện dời bia mộ, Hồ Phần liền đi ra ngoài trước.

Tô Chí Vĩ không nói gì, cau mày thật sâu và hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, im lặng như tượng, cho đến khi hết thuốc lá trong hộp thuốc.

"Nếu ba không đồng ý thì sao?"

"Tại sao?"

"Quan hệ giữa ba mẹ rất tốt..."

Khi ông nói điều này, giọng có chút nghẹn ngào.

Nhiễm Ninh không muốn tranh cãi, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Tô Chí Vi, chậm rãi nói.

"So với việc ba mất vợ, ông bà ngoại của con chẳng phải còn đáng thương hơn sao? Đứa con gái họ nuôi hơn 20 năm đã ra đi. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Vì con, xin hãy coi như là một ân huệ để cho hai cụ không còn tiếc nuối, để con gái của họ về nhà."

Tô Chí Vi che mặt, nhất thời bật khóc, trước sự bình tĩnh đến tột độ của Nhiễm Ninh, ông giống như một đứa trẻ.

"Đó là lỗi của ba, tất cả là lỗi của ha...huhuhu..."

Tiếng khóc của ông lớn đến mức Hồ Phần đang ở trong phòng ngủ cũng nghe thấy, bà mở cửa phòng ngủ nhìn xem nhưng không đi vào.

Nhiễm Ninh chỉ muốn đưa mẹ mình về nhà ngoại, nàng không muốn phức tạp hóa sự việc, cũng không muốn làm Hồ Phần tổn thương, cho dù bà có rộng lượng hay không thì vẫn là một người phụ nữ, nhìn thấy chồng mới cưới của mình khóc vì vợ cũ như thế này, bà sẽ không có chút bận tâm sao ?

Khi Hồ Phần ra khỏi cửa, Nhiễm Ninh nói với Tô Chí Vĩ.

"Ba, mẹ không còn ở đây nữa, bây giờ ba đã tái hôn rồi, sau này sẽ sống với dì Hồ. Hãy để mọi chuyện qua đi. Nếu cứ giữ mãi trong lòng, cuộc sống sau này không thể khởi sắc được. Đừng để bản thân chìm trong quá khứ, hãy trân trọng gia đình hiện tại của mình.

Sau khi việc di chuyển bia mộ được giải quyết xong, Nhiễm Ninh liền rời đi và cho đến nay vẫn chưa từng quay lại.

Dưới lầu gió thổi mạnh, Nhiễm Ninh đứng một hồi mời trở về.

Trước khi lấy chìa khóa ra, cánh cửa đã được bà mở từ bên trong.

"Sao đi lâu vậy?"

"Đi dạo bên ngoài một lát."

"Đã hơn mười giờ, cũng muộn rồi, ngủ đi."

"Dạ."

Nhiễm Ninh vừa bước vào phòng ngủ đã nghe thấy ông đang nói chuyện ở phòng bên cạnh.

"Đừng nói chuyện kết hôn trước mặt Nhiễm Ninh nữa. Tô Chí Vi dù sao cũng là ba của Ninh Ninh."

"Tại sao không cho tôi nói?! Tôi có nói sai đâu? Nếu Văn Văn không gả cho Tô Chí Vĩ, và không cùng hắn đi đến nơi nghèo khó đó, làm sao con bé có thể mắc bệnh! Nếu không bị bệnh, làm sao còn trẻ như vậy mà..."

Trương Tố Ninh nghẹn ngào.

"Con gái tôi còn chưa tròn ba mươi..."

Nhiễm Ninh không nghe nữa, im lặng đóng cửa lại.

________________________________

Mỗi lần họp nhóm, giám đốc Phùng đều phải phát biểu rất dài, bản thảo trong tay ít nhất dài bảy tám trang, lẽ ra có thể đọc hết một lần nhưng cứ đọc được hai câu lại giải thích hai câu. Cuộc họp mà kết thúc sau hai tiếng được coi là sớm.

Thương Nam ngửa đầu ra sau, chọc vào lưng Lục Thiều, hạ giọng: "Điện thoại , điện thoại di động... thế nào rồi?"

"Cái gì?"

"Đừng giả vờ! Đương nhiên là cậu và bác sĩ Nhiễm. Không phải nói muốn mời người ta đi ăn tối sao? Có hẹn được chưa?"

Lục Thiều thay đổi tư thế, giấu điện thoại dưới gầm bàn.

"Không có"

Sau khi nắm được tình hình, Thương Nam liền đấm vào lưng cô một cái.

"Tự làm khổ mình!"

Lục Thiều cau mày.

"Làm sao tôi có thời gian được?"

Trả lời xong, cô cất điện thoại vào túi.

Giám đốc Phùng tình cờ nói xong một điểm nhỏ và gõ lên bàn.

"Có ai muốn phát biểu không? Có thể cho tôi biết cảm nghĩ thế nào."

Rồi chỉ vào ai đó.

"Thương Nam, nói cho tôi biết."

Thương Nam bị gọi tới, cô cúi đầu liếc nhìn cuốn sách trong tay, sau đó mở miệng nói.

"Lỗ Tấn tiên sinh từng nói, thời gian như nước thấm vào miếng bọt biển, chỉ cần vắt một chút, có thể trôi bớt."

Đạo diễn Phong: "Ý cô là gì?"

"Có nghĩa là chúng ta phải chạy đua với thời gian, nắm bắt mọi cơ hội và không được để kẻ thù lợi dụng bất kỳ sơ hở nào."

Nói xong, cô ấy cố tình đá vào chân ghế của người trước mặt.

Giám đốc Phùng: "Cô nói... có lý. Thời gian đang bị vắt kiệt, nếu không thể cảm nhận được thì chứng tỏ chưa đủ cố gắng!"

Lục Thiều khoanh tay: Có liên quan gì sao? Vậy cũng thuyết phục được, đúng là tài tình!

Họp xong, mọi người lần lượt đi ra ngoài, Lục Thiều đi nhanh nhất, dựa vào đôi chân dài của mình không để ý đến những người chạy lon ton phía sau.

"Sao cậu đi nhanh thế?"

"Vắt bọt biển."

...

Sau khi tìm được một góc vắng vẻ, Lục Thiều dựa vào lan can, lấy điện thoại di động trong túi ra, cúi đầu gõ gõ.

Nhìn thời gian hiển thị mười lăm giây trong nhật ký cuộc gọi, có phải ngày hôm đó nàng thực sự gọi nhầm số không?

Bất cẩn thế sao? Tại sao không nhầm sớm hay muộn mà ngay lúc cô đang làm nhiệm vụ?

Lục Thiều mỉm cười.

...

Đinh!

"Có đó không?"

Nhiễm Ninh cầm điện thoại, liếc nhìn Bạch Lê đối diện, lặng lẽ tắt màn hình bỏ vào túi, giả vờ tự nhiên nói:

"Tôi đi vệ sinh."

"Ờ."

Trong phòng vệ sinh của căng tin không có nhiều người, Nhiễm Ninh vào căn phòng gần cửa nhất, lấy điện thoại ra, lại một tin nhắn khác được gửi đến.

"Tôi là Lục Thiều"

Có lẽ là nghĩ Nhiễm Ninh lại xóa liên lạc, Lục Thiều bất an nói thêm câu này.

"Tôi biết, có chuyện gì à?"

Lục Thiều cau mày, ý của cậu ấy là... nếu không có chuyện gì mình cũng không thể tới tìm sao?

"Không phải tôi đã nói sẽ đãi cậu bữa tối sao? Cậu có thời gian không?"

Nhiễm Ninh sửng sốt.

"Hôm nay?"

Lần này Lục Thiều cũng sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn trời, nắng chói chang, gió lồng lộng, một bên má có lúm đồng tiền, cũng không tệ.

"Ừm"

"Được."

Nhìn chằm chằm vào chữ "Được", Lục Thiều có một cảm giác nhẹ nhàng và không chân thực, là đã đồng ý chưa?

Dựa vào thái độ trước đây của nàng, trong mắt chưa bao giờ hiện lên sự nhiệt tình, chỉ là ăn cơm thôi mà, dù sao cũng không phải là một cuộc chiến kéo dài cần sự kiên trì, từ 'Được' này... không nên đến quá đột ngột.

"Đội trưởng Lục, cô không nóng sao?"

Là Tiểu Mao Đầu* lần trước, hắn vừa đạt hạng hai phần thực hiện cuộn xoắn, so với lúc mới đến đây đã khá hơn rất nhiều, vẫn có chút ngốc nghếch, nhưng không kém phần dễ thương

* Chỉ người có dáng người nhỏ bé

Lục Thiều thu hồi tầm mắt, cảm thấy có chút nóng.

Ngô Hải chạy lên, nhìn theo ánh mắt của Lục Thiều, "Lục Thiều, cô đang nhìn cái gì?"

Lục Thiều hơi nheo mắt lại, tâm tình rất tốt.

"Trong ngày nghỉ, đúng là thật khó nếu không ra ngoài chơi?"

"Đi chơi ở đâu?"

"Ăn uống nè, mua sắm nè, xem phim nè, gì cũng được."

"..." Ngô Hải cúi đầu, "Lục Thiều, cô cố ý đúng không?"

"Chuyện gì?"

"Tôi vừa chia tay ngày hôm qua."

Lục Thiều nhớ tới sau khi bị cô gái kia bỏ rơi, hắn đã khóc một trận.

"Chậc... thật đáng thương."

Ngô Hải chớp mắt, trông đầy khí thế.

"....Lục, sao cô không đãi tôi một bữa? Tôi muốn ăn bít tết."

"Được... cậu còn muốn ăn gì nữa? Sườn heo hay sườn cừu?"

"Cũng được."

"Được rồi, kiếm chỗ nào mát mẻ thôi."

"...Cô cũng không sao chứ?"

"Ai nói với cậu là tôi có sao?" Lục Thiều nhướng mày, "Tôi còn rất nhiều việc phải làm đó."

"..."

...

Bình thường, khi không có chuyện gì làm, thời gian trôi qua rất nhanh như một cái chớp mắt. Lúc này lại khác, hình như đồng hồ bị hỏng, từ nãy đến giờ mới có năm phút hai giây.

Đã lâu rồi Lục Thiều mới có cảm giác như thế này, nếu nói không mong chờ thì sẽ là nói dối. Đột nhiên cô nhớ đến khoảng thời gian theo đuổi Nhiễm Ninh thời trung học. Ngày nào cũng đứng đợi trước cổng trường hoặc lớp dạy kèm, mùa hè quá trời muỗi, khó chịu lắm, trên cánh tay bị đốt không có chỗ nào còn nguyên vẹn, mấy vết đỏ điểm lên làn da trắng, nhìn cứ như bị hắc lào. Dù như vậy... cô vẫn vui vẻ với ý nghĩ, chỉ cần có thể nhìn thấy Nhiễm Ninh là đủ, huống chi là bị cắn mấy cái cũng không chết được.

...

Bây giờ, Lục Thiều cũng cảm thấy như vậy, dùng tốc độ ánh sáng chạy về ký túc xá, lao vào phòng tắm, tắm rửa từ trên xuống dưới.

Bình thường cô thấy dùng sữa tắm rất phiền phức, làn da trơn trượt dường như không thể rửa sạch, phải xả nước mấy lần mới được, nên toàn dùng xà bông cục. Hôm nay cô lại làm ngược lại...không chỉ dùng sữa tắm, còn dùng bông tắm tạo bọt, vòi hoa sen vừa mới xả nước xuống sàn đã đầy bọt và mùi thơm bay khắp nơi.

Sau khi tắm xong, cô lại lục lọi tủ quần áo, quần áo không có nhiều, hầu hết đều là màu đơn sắc, cô chọn một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jean khiến đôi chân của cô trông dài hơn.

Lục Thiều có dáng người đẹp, quần áo càng đơn giản thì càng phong cách, được chăm chút như vậy, cả người cô đều tỏa sáng, khiến bất cứ ai đi đến cũng phải lóa mắt.

Sau khi lục lọi tủ quần áo, cô lại đi lục lọi ngăn kéo, thao tác tạo ra âm thanh đinh đinh loảng xoảng.

Thương Nam lấy cuốn sách ra khỏi mặt, nghiêng đầu nhìn: "Này, sao vậy? Kiếm gì trong ngăn kéo đó ?"

Lục Thiều cũng không có ngước mắt lên, tiếp tục tìm, nhưng không thấy, liền hỏi: "Nó đâu rồi?"

"Gì?"

"Mấy cái dồ mới mà cậu đã mua."

"Tôi mới mua rất nhiều thứ!"

"Nước hoa đó."

Nghe vậy, Thương Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tôi hỏi mà cậu nhìn đi đâu vậy?"

"Đang xem mặt trời ở hướng đông hay hướng tây... Chết thật, Lục Thiều muốn dùng nước hoa?"

Lục Thiều cúi đầu đưa ngón tay dùng sức xoa xoa đầu lông mày, cảm giác vô cùng khó chịu.

"Đừng nhiều lời được không? Nhanh lên, tôi còn có việc phải làm."

Thương Nam từ trên giường đứng dậy, "Không phải là cậu không thể sử dụng, nhưng... trước tiên phải nói cho tôi biết, tại sao lại dùng nó?"

"Tôi có thể làm gì với nước hoa? Uống nó chắc."

"Này. Nếu cậu nói như vậy, tôi không thèm tìm."

Lục Thiều túm lấy cổ áo cô lắc mấy cái, "Đưa... đưa ra mau."

"Cái này dùng cũng tạm được". Thương Nam mở ngăn kéo cuối cùng ra, "Nhìn xem, chắc cậu mù rồi, nó to tướng nằm ngay đây mà không thấy."

Lục Thiều chộp lấy, xịt nhanh hai lần lên cổ tay, xoa lên cổ áo và sau tai.

"Có mùi gỗ phải không?" Thương Nam giúp Lục Thiều kéo nếp gấp cổ áo lại, "Tôi chắc chắn cậu sẽ không quyến rũ được bác sĩ Nhiễm đâu."

"Hừ. Ai bảo với cậu là tôi sắp đi gặp cô ấy."

"Không gặp nàng, nhưng khi về cậu liền đi tắm, lục lọi tủ, thậm chí còn lục lọi ngăn kéo của tôi để tìm nước hoa. Cậu bệnh rồi."

"Tôi không thể đi gặp mẹ mình sao ?"

Thương Nam cười không nói nên lời, một con vịt chết điển hình với cái mỏ cứng rắn.

"Được rồi, vợ cũng là một nửa mẹ." Nói xong, cô lại nâng cằm lên, "Tôi cảnh cáo cậu trước. Cô nhóc Diêu Y Y đó chắc chắn đã đoán Nhiễm Ninh là bạn gái cũ của cậu. Tôi đã thăm dò một số điều và đoán thế."

Lục Thiều đang xắn tay áo lên.

"Làm sao con bé biết được?"

"Tôi phải hỏi cậu mới đúng, ai biết bị bại lộ lúc nào? Dù sao cô nhóc kia đối Nhiễm Ninh rất thù địch, cơn ghen làm tôi nghẹt mũi luôn."

"Cô ấy đã nói gì?"

"Tôi không rõ, tôi chỉ đoán thôi. Cậu phải quyết định xem tình hình thế nào, nhưng... Tôi không nghĩ cậu cần phải lo lắng quá nhiều. Nhiễm Ninh không phải là người quan tâm đến trẻ con. Nhưng mà... có thể cũng bể một hũ giấm nho nhỏ. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, nếu đổi lại là cậu, chắc chắn cũng sẽ ghen tuông."

Lục Thiều sửng sốt tại chỗ, hiển nhiên là đang nghĩ tới chuyện này.

Thương Nam cười lạnh: "Tiểu tử này, biểu hiện lộ liễu quá, còn không chịu thừa nhận là sắp gặp người ta, khóe mắt gần như chạm xuống đất."

Lục Thiều cau mày nói: "Vui lắm sao?"

Nói xong cô đang định rời đi, vừa mở cửa liền quay người lại.

"Làm sao biết liệu nàng có ghen hay không?"

"Việc này không khó chút nào! Chỉ cần nhắc đến Diêu Y Y với nàng là được, nếu tức giận thì chính là đang ghen."

"Nếu tức giận thì phải làm sao?"

"Vậy thì cậu đang gặp nguy hiểm."

Một tiếng rầm, cửa đóng sầm lại, thà không hỏi còn hơn.

Lục Thiều mở cửa xe, ném điện thoại lên mặt bàn, dừng lại một chút rồi lấy điện thoại lại, đây là thói quen của cô, khi lái xe không bao giờ bỏ điện thoại vào túi, chỉ để ở bất cứ nơi nào cô muốn, trên mặt bàn hoặc trong hộp tựa tay, nơi mắt có thể nhìn thấy.

Lần trước đến Công viên Hải Dương, trước khi mua nước, cô nhớ rõ ràng đã để điện thoại trên mặt bàn, nhưng khi quay lại, cô lục hộp kê tay và hỏi Diêu Y Y liệu cô ấy có mở album ảnh trên điện thoại của mình không !;

Lục Thiều lo lắng vuốt màn hình mấy cái, thiết lập mật khẩu, như vậy về sau sẽ đỡ phiền toái.

...

Đến bệnh viện, Lục Thiều đỗ xe bên đường, đang giờ tan sở, đường phố đông đúc người qua lại, cô không dám trực tiếp đi đến, sợ tỏ ra quá chủ động gây khó chịu đến người khác nên cô giơ tay lùi về phía sau. Cô nhìn vào gương, nghĩ đến việc gửi tin nhắn trước để kiểm tra tình hình, nếu Nhiễm Ninh muốn ăn tối thì cô sẽ đợi, nếu nàng không muốn thì cô không nên ép người khác và làm khó bản thân.

Nhưng nàng đã đồng ý nên không thể cho cô leo cây được.

Lục Thiều ngồi thẳng dậy, bấm điện thoại, nghe thấy tiếng bíp bíp, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, ngoại trừ mười lăm giây đó ra, đã chín năm rồi họ không gọi cho nhau.

Chuông reo nhiều lần đến nỗi Lục Thiều nghĩ rằng sẽ không có ai bắt máy nữa, khi sắp tắt máy.

"Xin chào?"

Giọng nói quá quen thuộc vang lên, thái dương Lục Thiều rung lên, tựa như không phải đang nói chuyện điện thoại mà là mặt đối mặt, vai của Lục Thiều dính trên ghế.

"Là tôi."

"Tôi biết."

Nhiễm Ninh bên đó tâm tình không tốt, nàng chỉ nhìn thấy ID người gọi, hồi lâu cũng không phản ứng, nếu đồng nghiệp bên cạnh không nhắc nhở, nàng cũng không biết mình sẽ phải chịu đựng bao lâu nữa.

Lục Thiều hô hấp có chút nặng nề, vừa định nói chuyện, liền nghe được giọng Nhiễm Ninh truyền đến.

"Ừm... cậu đã đến chưa? Tôi đang có ca phẫu thuật, có lẽ tạm thời không thể rời đi."

"Không sao, tôi vẫn chưa tới, tôi sẽ đợi cậu."

"Sẽ rất muộn."

"Không quan trọng..."

Nhiễm Ninh có chút không hiểu ý tứ trong câu nói đó, là đợi hay không?

"Mười giờ, có thể đợi thì đợi. Nếu không đợi được thì quên đi."

"Mười giờ phải không? Được rồi, vậy tôi sẽ đón cậu."