Hay Là Mình Yêu Nhau

Chương 8: Sẽ không để mất cơ hội



Tinh Thần đứng trước cửa phòng mình một hồi lâu vẫn chưa vào, anh nhìn sang phía phòng Ninh Thư cau mày nghĩ: "Trời tối rồi, còn chưa chịu xuống ăn tối sao."

Phòng Vương Sâm thì cạnh Tinh Thần, khi thấy Tinh Thần đứng nhìn phòng đối diện hoài mà không chịu vào, anh tiến tới vỗ vay hỏi: "Mày nhìn gì thế, biến thái à, nhìn phòng người ta hoài vậy ba."

Tinh Thần liếc mắt sang Vương Sâm một cái rồi mở cửa phòng đi vào.

Vương Sâm lại lẩm bẩm: "Bộ tao nói sai à, tự nhiên đứng trước cửa phòng người ta nhìn hoài, không có ý đồ chứ gì nữa, mày liếc không, liếc có ngày lé ráng chịu."

Thoáng chốc trong đầu anh lại hiện lên suy nghĩ, rồi vuốt càm nhìn qua phòng Ninh Thư: "Chẳng lẽ nào cô bé xíu xiu kia ở phòng này. Không phải chứ. Trùng hợp vậy sao ta. Chà.. chà.. cái thằng này ý đồ với con nhà người ta rõ rành rành vậy rồi sao. Chặc.. chặc.. đúng là gừng càng già càng cay mà, khâm phục, khâm phục."

Kết thúc sự suy diễn trong đầu thì anh định tiến vào phòng của Tinh Thần, nhưng không biết anh ta đã khóa cửa lại từ bao giờ, anh tức giận đá vào cửa rồi lủi thủi về phòng mình.

Tinh Thần vào phòng cởi áo khoác vứt trên ghế, rồi lên giường nằm nhắm mắt dưỡng thần, chưa được bao lâu anh đã nghe điện thoại thông báo tin nhắn, anh mở điện thoại lên xem thì thấy tin nhắn từ group của Tiểu Kiều "Chị Thư tới chưa anh? Sao em nhắn tin chị ấy không trả lời? Gọi điện cũng không bắt máy?"

Tinh Thần: "Tới rồi, nhận phòng luôn rồi."

Tiểu Kiều nhanh chống trả lời: "Anh nhớ trông chừng chị ấy nha, em giao chị ấy cho anh đó."

Tinh Thần: "Ừ."

Sau khi trả lời tin nhắn của Tiểu Kiều, anh liền gọi cho Vương Sâm, một hồi lâu anh ta mới nhất máy, càm ràm nói: "Tắm cũng không được yên nữa, lúc nãy mày nhốt tao bên ngoài mà, giờ gọi tao làm gì?"

Tinh Thần lạnh lùng trả lời: "Có việc cần tới mày, qua đây."

Vương Sâm cười giang nói: "He.. he.. he.. có cần tao mặc áo choàng tắm qua với mày không, cần gì từ tao đây, he.. he, tao nói trước tao chỉ giành cho nữ giới thôi nha."

Mặt Tinh Thần tối sầm lại, lạnh lùng trả lời: "Mày bớt xàm đi, qua đây, cho mày năm phút."

Vương Sâm hụt hẫn nói: "Biết rồi, biết rồi, qua liền."

Tầm năm phút sau Tinh Thần đã nghe tiếng ngõ cửa ở bên ngoài, anh rời khỏi giường ra mở cửa, khi thấy Vương Sâm anh bèn nói: "Cũng đúng giờ quá đấy chứ."

Vương Sâm ủ rủ nói: "Mày cần gì ở tao, tối rồi tao còn chưa được ăn nữa, nói nhanh đi."

Tinh Thần vừa nhìn về phí cửa phòng Ninh Thư vừa nói: "Gọi khách sạn đem đồ ăn lên đi, ba phần, một phần cho cô ấy."

Vương Sâm nghe mình cũng có phần liền lấy lại tinh thần xoa xoa tay nói: "He.. he.. vậy mới được chứ, sao mày không trực tiếp rủ cô bé đi ăn đỡ mất thời gian không."

Tinh Thần lạnh lùng quay vào phòng nói: "Bớt nói nhiều đi, tao nói gì thì nghe vậy đi, gọi khách sạn nhanh đi chẳng phải mày đói rồi sao. Lúc nhận đồ ăn thì mày đứng ngoài cửa đợi khi nào cô ấy nhận rồi mày hãy vào."

Vương Sâm nhìn Tinh Thần với gương mặt đầy ghét bỏ, anh bực bội trả lời: "Xời, tao chỉ là công cụ của mày để quan sát cô bé đó thôi à, bạn với chả bè, không bằng một cô gái nhỏ xíu nữa."

Vương Sâm tiến vào phòng lấy điện thoại cửa khách sạn đặt ba phần bò bít tết chín 70%, xong việc anh nằm lăn ra giường của Tinh Thần với dáng vẻ lười biếng, anh tò mò hỏi: "Sao mày không qua chào hỏi cô bé đi, có gì dẫn cô bé đi giải sầu luôn, dù gì em ấy cũng tới đây một mình mà."

Tinh Thần đứng trước cửa ban công nhìn xa xâm ngấm biển đảo về đêm lạnh nhạt trả lời "Vài hôm nữa đi, cho cô ấy tự điều chỉnh cảm xúc đã, cô ấy trốn tới đây là muốn yên tĩnh một mình, không muốn ai quấy rầy đâu."

Vương Sâm ngạc nhiên, nói với giọng chọc ghẹo: "Ồ.. ố.. ô.. sao mày rành vậy, chẳng lẽ nào mày để ý người ta từ lâu rồi sau?"

Anh chỉ nhận được sự im lặng từ Tinh Thần thay cho câu trả lời, anh ngạc nhiên vô cùng không ngờ Tinh Thần cũng có ngày này, anh bèn lấy điện thoại ra lập group cùng Lý Thiên, vợ chồng Đại béo. Thông báo chuyện bí mật của Tinh Thần đã bị anh khai quật ra.

Vương Sâm: "Alo alo, bây ơi, tao mới phát hiện ra chuyện vô cùng trọng đại của Tinh Thần, tụi bây muốn nghe không."

Đánh đúng nhu cầu tò mò của mọi người trong nhóm nên mọi người đồng loạt trả lời: "Muốn."

Vương Sâm lặng lẽ tắt âm thanh để dễ nhắn tin trong group đề phòng người nào đó phát hiện, anh nhanh chống trả lời mọi người: "Ha.. ha.. ha Tinh Thần nhà ta để ý một cô bé nhỏ xíu xiu đã từ rất lâu rồi, không những vậy mà người ta đã có người yêu nữa kìa, ha.. ha.. ha"

Lý Thiên nhanh chống trả lời: "Trời má, đau vậy, tình yêu chớm nở mà đã tàn."

Gia Gia: "Anh Vương Sâm có gì thì nói hết đi, đừng nói nữa chừng vậy rồi ngưng chứ, em biết còn chuyện gì nữa, chứ không phải chỉ có nhiêu đó nha."

Vương Sâm: "Hì.. hì.. Đúng là không giấu được Gia Gia nhà chúng ta. Cô bé ấy nhà đang cháy, Tinh Thần chúng ta chuẩn bị hôi của."

Tất cả đồng loạt trả lời: "Ồ.."

"Hi.. hi.. hi.. Cô bé đó đang ở Lý Sơn nè, tao sẽ nắm bắt thông tin thông báo cho tụi bây, chờ nhé, ha.. ha." Vương Sâm đang vui vẻ trả lời tin nhắn thì bị Tinh Thần quăng áo khoác vào người. Tinh Thần nói "Có người gõ cửa kìa, ra mở cửa đi, nhớ lời tao nói đó."

Vương Sâm hưng phấn cầm điện thoại chạy ra mở cửa. Anh hướng dẫn nhân viên khách sạn đem hai phần bò vào phòng mình, rồi dặn nhân viên nam đem phần còn lại qua bên phòng Ninh Thư. Anh vẫn đứng tựa người vào cửa chờ xem Ninh Thư. Đứng đợi hồi lâu cũng nghe tiếng lạch cạch mở cửa, anh mở camera ra chuẩn bị tác nghiệp, lưu lại hình ảnh để lát còn báo cáo cho Tinh Thần.

Ninh Thử mở cửa ra với gương mặt còn ngáy ngủ, trên người là bộ đầm ngủ màu vàng cam với kiểu dáng tiểu thư, vô cùng đáng yêu, tóc thì cô xõa tự nhiên nhưng có chút rối do cô nằm ngủ. Cô nép người sang bên cho nhân viên đem phần ăn vào phòng, xong mọi việc cô chào hỏi nhân viên và đóng cửa lại, cô vẫn không chú ý tới có người đang quan sát mình.

Còn Vương Sâm ở đây thì đang mất hồn khi thấy được vẻ mặt đáng yêu của Ninh Thư khi mơ mơ màng màng, anh nghĩ trong lòng: "Trời má, đáng yêu dữ thần, hèn chi cái tản băng ngàn năm cũng tan chảy là phải."

Tinh Thần thấy mãi mà Vương Sâm chưa đi vào anh bèn đi ra, thì thấy Vương Sâm đang ngẩng người, trên tay thì vẫn đang cầm điện thoại. Anh vỗ vay Vương Sâm một cái khiến anh ta bừng tỉnh lại, Vương Sâm vừa đi vào vừa cười, nói: "Hì.. hì.. vào trong đi, có cái này cho mày xem, không làm mày thất vọng."

Tinh Thần đóng cửa lại, tiến tới ngồi cạnh Vương Sâm hỏi: "Chuyện gì?"

Vương Sâm cười đắc ý đưa điện thoại về phía Tinh Thần, trên màn hình điện thoại của anh là hình Ninh Thư đang đứng nép ở cửa tránh đường cho nam nhân viên đưa món vào.

Tinh Thần khá ngạc nhiên về bộ dáng cô lúc này, anh trầm tư nghĩ, cười thầm: "Có nghĩa là từ khi cô ấy nhận phòng là ngủ thẳng tới giờ luôn sao, cái gương mặt mơ màng của người bị đánh thức đây mà."

Anh nhìn xuống bàn tay phải của cô, nơi đang băng bó do vết thương cô tự làm lúc trước, anh càng nhíu mày khó chịu.

Vương Sâm lắc lắc điện thoại trên tay, tò mò hỏi: "Sao nào, bị hốt hồn rồi à, cô bé đáng yêu như vậy mà mày không nói cho tụi tao biết, để tụi tao còn giúp mày đem nàng về dinh càng sớm càng tốt, để không lại bị cướp mất nữa."

Tinh Thần không quan tâm tới câu nói của Vương Sâm, anh nói: "Gửi tao ảnh đi, gửi xong thì mày xóa hết đi."

Vương Sâm chán ghét nói: "Xời, lợi dụng xong thì vứt đi, bạn với chả bè, mày xứng đáng ế suốt đời nha."

Hai người nói chuyện ăn uống một hồi thì Vương Sâm cũng về phòng anh ta. Tinh Thần lên giường nằm ngắm nhìn hình của Ninh Thư lúc nãy Vương Sâm gửi qua, anh lại trầm tư nghĩ: "Không biết tới khi nào em mới có thể quên đi anh ta? Anh sẽ không để vụt mất cơ hội lần này đâu, em chờ đi."