Hay Là Mình Yêu Nhau

Chương 7: Tới Lý Sơn



Sáng hôm sau Tiểu Kiều thức dậy đã không thấy Ninh Thư đâu, cô nhìn điện thoại vẫn chưa tới giờ bay, cô nhanh chống chạy ra ngoài xem Ninh Thư có trong phòng khách không, nhưng cô chỉ thấy cái vali đặt ngay cạnh sofa thôi. Cô đứng loay hoay một hồi, thì cũng thấy Ninh Thư từ ngoài đi vào, cô ngạc nhiên khi thấy màu tóc của cô ấy đã được đổi sang màu balayage xanh dương đậm và được uốn nhẹ, kết hợp với chiếc đầm hai dây lệch tà, dáng xoè, màu đen, làm tôn lên làn da trắng sứ và dáng người nhỏ nhắn của cô ấy.

Tiểu Kiều bình tĩnh lại hỏi: "Mới sáng sớm chị đã đi đâu vậy, làm em tìm chị nãy giờ."

Ninh Thư cười khẽ: "Chị chuẩn bị để đi du lịch thôi."

"Chị nhuộm tóc rồi?" Tiểu Kiều hỏi.

"Ừ, đổi thử xem có hợp không, một màu hoài cũng chán" Ninh Thư vừa tiến tới ghế sofa vừa nói một cách hững hờ.

Tiểu Kiều lo lắng hỏi cô: "Chị ơi, chị đi du lịch chừng nào về vậy chị."

Cô quay lại nhìn Tiểu Kiều đang nắm lấy cái vali của mình nãy giờ, cười khẽ nói: "Chị đi thời gian thôi, có gì em phải lo lắng tới vậy."

Tiểu Kiều cuối đầu, nhỏ giọng nói với Ninh Thư như đang năn nỉ: "Chị ơi, chị đi nhớ về nha, em ở một mình không quen."

Trong mắt Ninh Thư hiện rõ sự buồn bã, nhưng cô vẫn cố cười tươi trấn an cô bé: "Nhà này chị mua, chị không về thì biết đi đâu hả? Không về em bán nhà chị rồi sao, ở nhà nhớ dọn dẹp đó, đừng bày bừa lung tung."

Tiểu Kiều ngẩng mặt lên nhìn cô với vẻ mặt vui vẻ: "Em hứa không bày bừa đâu, chị đi nhớ về sớm nha, mua quà cho em nữa."

Cô mỉm cười gật đầu nhẹ, rồi đứng lên khỏi ghế sofa tiến tới chiếc vali của mình, nói: "Đưa vali chị đây, cũng tới giờ chị ra sân bay rồi, không đi là trễ đó."

"Hay chị đợi em xíu, em vào thay đồ rồi ra sân bay cùng chị:" Tiểu Kiều vội vàng nói.

Ninh Thư vỗ nhẹ cánh tay Tiểu Kiều nói: "Thôi, chị muốn đi một mình, không phải em còn phải thi hay kiểm tra gì à, không mau thay đồ đi rồi nhanh chống tới trường."

Tiểu Kiều buồn bã buông vali cho Ninh Thư đi, cô lập tức chạy vào phòng lấy điện thoại nhắn tin vào group: "Anh Tinh Thần chị Thư Thư ra sân bay rồi đó, anh nhớ canh chừng chị ấy nha, chị ấy lại lạ hơn rồi."

Tô Doanh là người trả lời tin nhắn đầu tiên: "Lạ là lạ làm sao."

"Chị ấy nhuộm tóc rồi, trước giờ em chưa thấy chị ấy nhuộm tóc bao giờ cả, còn mặc đồ màu đen nữa, chị ấy trước giờ thường mặc đồ cute mà" Tiểu Kiều.

Tinh Khôi trấn an: "Chắc do em ấy muốn thay đổi thôi, đừng tự hù mình nữa, ở bên đó có Tinh Thần lo rồi, em yên tâm đi nè."

Tinh Thần trả lời chỉ vỏn vẹn vài từ: "Đang đợi cô ấy."

Bên này anh đang chuẩn bị ra ngoài thì đọc được tin nhắn từ Tiểu Kiều trong group: "Anh Tinh Thần, chuyện oan gia giữa hai người anh nhớ gạt qua một bên nha, chị ấy đang buồn lắm, khi nào chị ấy bình thường lại rồi anh tính sổ với chị ấy sao." Mặt anh đầy vệt đen, anh chưa kịp trả lời tin nhắn của Tiểu Kiều thì đã thấy tin nhắn của Tinh Khôi tới: "(icon siba ôm bụng cười) Đừng ăn hiếp Thư Thư đó hi.. hi.."

Tô Doanh: "Tiểu Kiều mày nghĩ cái gì trong đầu vậy hả, mày có tin tao bổ đầu mày ra xem trong đó có gì không hả? Cái con này não úng nước à."

Tiểu Kiều bên đây gãi gãi đầu trả lời tin nhắn của chị mình: "Ủa, em nói đúng mà, mõi lần hai người gặp nhau chả phải như muốn ăn tươi nuốt sống nhau à."

Tô Doang bất lực gõ phím gửi tin: "Mày im được rồi đó, nhiệm vụ của mày tới đây là hết, giờ giao lại cho Tinh Thần, mày lo đến trường đi."

"Biết rồi, biết rồi, chị Thư Thư có gì anh nhớ báo cho mọi người nha" Tiểu Kiều bỉu môi trả lời tin nhắn.

Tinh Thần vẫn kiệm lời như thường: "Ừ." Anh tự nghĩ trong lòng "bộ lúc trước mình đối xử với cô ấy tệ vậy sao, tại sao lại có người nghĩ mình sẽ nhân cơ hội này trả thù chứ?" Anh thở dài rồi đóng cửa phòng khách sạn để đi đến sân bay, anh dự định chỉ đứng nhìn từ xa, đảm bảo sự an toàn của cô mà thôi.

Cuối cùng thì chuyến bay của Ninh Thư cũng hạ cánh an toàn, Lý Sơn chào đón cô bằng ánh nắng hoàn hôn ấm áp. Cô kéo vali lên xe về khách sạn, khi hoàn tất thủ tục nhận phòng thì cô tiện tay để điện thoại ở chế độ máy bay, cô không muốn liên lạc với ai, cũng không muốn ai liên lạc với mình.

Tinh Thần đi theo từ sân bay về tới khách sạn, anh đứng một góc trong sảnh đang quan sát cô thật kĩ, anh cau mày trong lòng buồn bực: "Tóc cũng đổi màu rồi, ngay cả phong cách thường ngày cũng đổi luôn rồi, cô ấy yêu anh ta nhiều đến vậy sao."

Anh mãi quan sát cô mà không biết Vương Sâm đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ, Vương Sâm nhìn theo ánh mắt của anh thì bắt gặp bóng dáng của Ninh Thư, anh vuốt càm suy tư rồi nói: "Ấy chà, người đàn ông mặt lạnh như mày cũng để ý tới con gái nhà người ta nữa hả, nhìn cũng phong cách ấy nhỉ, bé bé xinh xinh."

Tinh Thần giật mình nhìn qua Vương Sâm mặt đen như đít nồi hỏi: "Mày đứng đây từ khi nào vậy? Sao tao không biết?"

Vương Sâm cười: "Hì.. hì.. Tao ra ngoài về thấy mày từ taxi bước xuống, tao vẫy tay mà mày không thấy tao, chỉ lo nhìn em gái nhỏ nhắn đó thôi, nên tao bèn lại đứng chung với mày nè." Anh chớp đôi mắt tỏ vẻ đáng yêu.

Tinh Thần nhìn Vương Sâm với con mắt hình viện đạn nói: "Mày bớt nhiều chuyện đi, mà sao mọi người về hết rồi mày còn ở đây?"

Vương Sâm lại cười nói: "Hì.. hì.. tao sợ mày ở lại một mình buồn nên tao đành hi sinh thân mình ở lại với mày, mày phải biết ơn tao chứ." Anh nhìn về phí Ninh Thư, thấy cô chuẩn bị lên nhận phòng anh vội vàng định đi theo, anh nói: "Ơ, cô bé, bé bé xinh xinh đi rồi kìa, để tao lại xin số điện thoại cho mày."

Anh chỉ vừa nói hết câu chưa kịp chạy lại phía Ninh Thư thì đã bị Tinh Thần kẹp cỗ lôi đi theo hướng ngược lại, nói: "Bớt nhiều chuyện đi, em họ chị Doanh đó."

Vương Sâm chật vật bị Tinh Thần lôi ra ngoài khách sạn, anh vừa đi vừa thắc mắc hỏi: "Ủa, em họ chị Doanh thì mày tới chào hỏi có sao đâu? Để ý thì xin số? Mắc gì mày đứng nhìn người ta mất hồn vậy?"

Cuối cùng anh cũng lôi Vương Sâm ra một góc trống trãi trước khách sạn, anh dựa vào tường lấy từ trong túi ra bao thuốc lá cùng chiếc bật lửa, anh đưa bao thuốc về phía Vương Sâm, anh ta cũng lấy một điếu rồi tự châm lửa, hai hít một hơi thật dài, Tinh Thần lên tiếng trước: "Người yêu cô ấy làm người khác có thai, tâm trạng không ổn định. Mọi người bảo tao trong chừng cô ấy dùm."

Vương Sâm nhìn Tinh Thần với ánh mắt nghi ngờ nhân sinh: "Từ khi nào mày tốt đến vậy, con trai còn tạm chấp nhận được, đằng này lại là cô bé bé xíu xìu xiu đó." Anh vừa nói hết câu thì trong đầu bõng loé sáng một ý nghĩ, anh chỉ tay hỏi Tinh Thần: "Chẳng lẽ nào.. chẳng lẽ nào tảng băng ngàn năm chuẩn bị tan chảy."

"Không.. không.. không đâu, người anh em của tao đâu phải người cơ hội vậy, canh người ta đang cháy nhà mà vào hôi của" Vương Sâm tự động viên chính mình rồi nhìn lại Tinh Thần.

Nhưng anh lại thấy Tinh Thần cười nhếch mép như mình đã đoán đúng vậy đó, anh gục ngã nói: "Người anh em của tao ơi, tao không ngờ mày lại là người như vậy."

Đang nói thì bỗng nhiên anh ngồi xỏm xuống lấy điện thoại ra gõ phím liên tục, Tinh Thần từ trên cao nhìn xuống thì thấy anh đang nhắn tin vào "group anh em", Tinh Thần lạnh lùng thẳng chân đạp Vương Sâm một cái, khiến anh chuối người về phía trước.

Anh oán giận quay đầu lại nhìn Tinh Thần nói: "Làm gì mày đạp tao."

Tinh Thần lạnh lùng hỏi: "Mày vào group nhắn cái gì đó?"

Anh chột dạ lấp bắp nói: "Thì.. thì.. thì tao vào nói cho mọi người biết mày có đối tượng, có gì mọi người còn giúp mày."

Tinh Thần dùng chân dụi tắt tàn thuốc, rồi lạnh lùng quay vào khách sạn, bỏ lại câu: "Nhàm chán."

Vương Sâm vội vàng đứng dậy, đi theo vào trong, anh không ngừng gõ phím thông báo tình hình cho bên phía Lý Thiên biết, anh còn lẩm bẩm nói một mình: "Mày nói tao nhàm chán, để rồi xem, mày cua gái bằng cách nào, rồi cũng cần tới tụi tao mà thôi ha.. ha.. ha.. ha."

Tinh Thần nghe tiếng rầm cách mình không xa, anh quay đầu lại nhìn, thì thấy Vương Sâm đã ôm đầu khóc bù lu bù loa đi về phía mình, lầm bẩm nói: "Ây da.. ây da.. đau chết ông đây rồi, tao bị huỷ dung rồi, tất cả tại mày hết."

Tinh Thần cười khinh bỉ rồi tiếp tục đi lên phòng của mình. Anh đã chủ động liên hệ với khách sạn để sắp xếp cho mình phòng đối diện với phòng A06 cũng chính là phòng Ninh Thư, anh nghĩ như vậy sẽ dễ quan sát cô ấy hơn.