Hay Là Mình Yêu Nhau

Chương 4: Biến cố



Thời gian trôi qua thật nhanh mới đây mà đã qua tết nguyên đán khoảng một thời gian rồi, mọi người cũng trở lại với nhịp sống thường ngày, ai học thì đi học, ai đi làm bán mình cho tư bản thì vẫn miệt mài bán thôi, Ninh Thư cũng không ngoại lệ, nhưng hình như trưởng phòng Tôn có gì bực bội thì phải, đã gọi Ninh Thư vào văn phòng cũng 2 tiếng rồi vẫn chưa ra.

Chị Lan bảo với cô đồng nghiệp kính cận bên cạnh: "Ây da, lão Tôn lại kiếm chuyện với Ninh Thư nữa à, lần này sau lâu hơn mọi khi ta."

Chị kính cận đẩy đẩy gọng kín với: "Kì này chắc Thư Thư không ổn rồi, sáng dưới sảnh em thấy lão Tôn dẫn một cô gái trẻ, ăn mặc dim dúa lên phòng chúng ta nè, còn nghe Lão nói với cô ta cái gì liên quan tới vị trí thiết kế nữa. Còn cô ta thì gọi lão bằng ba ba nghe mà nổi da gà."

"Chị nhớ lão đâu có con gái đâu, chẳng lẽ lão nuôi sugar bayby, không lẽ lão muốn đem con đó thế chỗ của Thư Thư hả": Chị Lan nói với giọng bất ngờ.

Chị kính cận thở dài nói: "Ai mà biết được, cũng có thể lắm chứ."

Hai người nhìn nhau cùng thở dài chán nản.

Vừa nghe tiếng đóng của cái "rầm", hai người họ quay qua nhìn thì thấy Ninh Thư bực bội tiến tới.

Chị Lan nhỏ giọng hỏi Ninh Thư: "Lão Tôn nói gì em vậy?".

Ninh Thư đập bàn tức giận trả lời: "Lão ta muốn em nhường vị trí thiết kế của em cho con nuôi của lão, còn bắt em chỉ dạy cô ta nữa chứ. Lão còn vuốt tóc em nói nếu em chịu làm con gái nuôi của lão thì em sẽ không phải rời khỏi vị trí này nữa, lão sẽ sắp xếp cô ta vị trí khác, thật kinh tởm mà".

"Lão ta có bị điên không vậy, rồi em cứ vậy rời đi à": Chị Lan tức giận nói.

Ninh Thư tức giận trả lời: "Đi thì phải đi rồi, nhưng trước khi ra khỏi phòng em đã đá vào hạ bộ của lão một cái đau điến vì cái tội sờ vuốt tóc em, kinh tởm thiệt chứ, chắc em về phải gội đầu mấy lần mới hết ám ảnh."

Chị Lan thở dài nói: "Thôi thoát khỏi lão cũng khoẻ, em còn trẻ mà, dễ tìm việc, bữa nào mình làm tiệc chia tay đi."

Ninh Thư cười nói: "Bữa nào chị em mình làm bữa thật đã nha, thôi em về đây, ở lại lâu mắc công phiền phức nữa."

Chị Lan buồn bã nói: "Khi nào rảnh đi cafe nha, tự nhiên em nghĩ vậy rồi chị cảm thấy chỗ ngồi chị muốn bay lúc nào bay quá."

Ninh Thư an ủi nói: "Không sao đâu chị, chỗ chị làm lâu rồi kiếm người thay thế cũng khó, nên chắc không ảnh hưởng đâu, chỉ sợ lão kiêu chị chỉ dẫn con nuôi của lão thôi."

Chị Lan rầu rỉ nói: "Mong là cô ta chỉ cần chỉ sơ sơ là có thể nắm bắt được công việc, đừng tối ngày dẹo dẹo là được, mệt mõi lắm."

"Thôi ráng đi nè, thôi em về nha. Khi nào rảnh chị em mình gặp": Ninh Thư vừa nói vừa vỗ vay an ủi chị Lan.

Tạm biệt xong mọi người cô bước ra khỏi công ty và nhìn lên tòa nhà nơi cô làm việc cũng được thời gian cô bỉu môi, trong lòng giơ ngón tay giữa đối với công ty.

Vừa về tới nhà đã thấy Tiểu Kiều nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại, Tiêu Kiều ngạc nhiên khi thấy Ninh Thư về nhà vào giờ này nên cô bèn hỏi: "Ủa, sao chị về sớm vậy?"

Ninh Thư mệt mõi trả lời: "Chị nghỉ việc rồi."

Tiểu Kiều ngạc nhiên hỏi lại: "Ơ, sao lại nghỉ, đang yên đang lành mà."

Ninh Thư tức giận kể đầu đuôi sự việc cho Tiểu Kiều nghe, nghe xong Tiểu Kiều tức giận đập bàn nói: "Lão già biến thái này, chị có cho lão ta một trận trước khi đi không vậy."

Ninh Thư ngại ngùng nói: "Cũng có."

Tiểu Kiều tò mò hỏi: "Chị đánh chỗ nào: Đầu, mặt, bụng, tay hay chân của lão ta, theo em thì chị nên đấm vào con mắt của lão, cho cái tội không sáng suốt."

Cô vừa nói hết câu thì đã nghe Ninh Thư nói: "Chị đá ngay hạ bộ của lão."

Cô đứng hình mất mấy giây rồi vỗ tay cười gượng khen Ninh Thư: "Đúng, đúng, đúng, đối với già dê chị nên làm vậy, nhưng mà chị có nhẹ chân xíu không đó, lão ta mà tuyệt giống là chị có tội lắm nha."

Ninh Thư nói với vẻ nghiêm túc: "Lão ta có đứa con trai rồi, nên em yên tâm."

Tiểu Kiều ôm bụng nằm lăn ra sofa cười thật lớn cô còn không quên trêu chọc Ninh Thư: "Chị còn tính tới đường lão có người nối dỗi luôn rồi hả."

Ninh Thư nhìn cô với nữa con mắt, khinh khỉnh nói: "Em cười đi, cười nữa đi, em mà ở ngay lúc đó không chừng em đã tiễn lão ta một đoạn cũng không chừng đó nha."

Tiểu Kiều cố kiềm chế mình không cười nói: "Rồi, rồi, rồi, vậy giờ chị tính sao nè."

Ninh Thư rầu rĩ nói: "Chắc chị đi chơi thời gian rồi làm việc lại, chứ giờ cũng không có tâm trạng cho lắm."

Tiểu Kiều nghe vậy liền rủ Ninh Thư: "Hay tụi mình đi shopping đi, rồi ăn cái gì đó cho đã coi như ăn mừng chị thoát khỏi lão già dê."

Ninh Thư vui vẻ đồng ý, hai người họ trở về phòng chuẩn bị cho cuộc hẹn hò của nữ giới.

Ninh Thư và Tiểu Kiều vui vẻ bước vào trung tâm thương mại sầm uất nhất của thành phố, chưa mua sắm được gì thì Ninh Thư nhận được cuộc gọi từ mẹ Ngô Kiệt "Alo, Thư Thư hả con, Kiệt Kiệt nhà cô bị tai nạn giao thông rồi, bây giờ nó đang cấp cứu ở bệnh viện Tân Thành."

Ninh Thư sững sờ, bàng hoàng khi nghe tin từ mẹ Ngô. Cô lắp bắp nói với Tiểu Kiều: "Anh Kiệt, anh Kiệt bị tai nạn xe rồi, giờ chị phải làm sao đây, phải làm sao đây."

Tiểu Kiều vội vàng hỏi Ninh Thư "Anh Kiệt ở bệnh viện nào để em đưa chị tới đó."

Cô tay run run đưa điện thoại có địa chỉ bệnh viện cho Tiểu Kiều. Hai người lập tức bắt taxi tới đó. Vừa vào khoa cấp cứu đã thấy mẹ của Ngô Kiệt với thân hình gầy gò, gương mặt đầy nếp nhăn do năm tháng, nhưng vẫn không mất đi sự phúc hậu của bà. Trên hành lang tĩnh lặng chỉ có mình bà ngồi đợi trước phòng phẫu thuật.

Ninh Thư vội vàng chạy tới nắm lấy tay mẹ Ngô, giọng run run hỏi: "Anh.. anh.. anh.. anh ấy sao rồi bác?"

Mẹ Ngô buồn bã vỗ tay Ninh Thư nói: "Đang trong phòng phẫu thuật con à."

Mẹ Ngô dịu dàng dìu Ninh Thư ngồi xuống ghế nói với gương mặt đầy lo lắng: "Thư Thư à! Con bình tĩnh ngồi xuống đây đi, bác biết con lo cho Kiệt Kiệt, nhưng con cũng phải bình tĩnh để không lại ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng."

Ninh Thư ngơ ngác hỏi lại mẹ Ngô: "Đứa bé nào bác?"

Mẹ Ngô hiền hòa nói: "Con đừng giấu nữa. Lúc nãy y tá có đưa cho bác giấy siêu âm thai * mà a Kiệt nắm chặt trong tay khi xảy ra tai nạn giao, không của con thì của ai chứ, Kiệt Kiệt đâu có người thân ở đây ngoài bác và con." (* chỉ là tờ giấy siêu âm thể hiện có phôi thay thôi, không có thông tin thai phụ)

Cô bàng hoàng, ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Kiều cũng ngơ ngác hỏi nhỏ cô: "Chị có thai với anh Kiệt sao."

Ninh Thư im lặng.

Tiểu Kiều lắc nhẹ tay Ninh Thư và gọi: "Chị.. chị.." Ninh Thư bừng tỉnh cô trả lời với giọng buồn bã: "Không, không, chắc có sự hiểu lầm rồi, đợi anh Kiệt qua khỏi rồi chị sẽ hỏi rõ ảnh.." Trong khi hai người đang nói chuyện thì cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra.

Mọi người vội vàng chạy tới bên bác sĩ, mẹ Ngô hỏi: "Con tôi sao rồi bác sĩ?"

Bác sĩ: "Phẫu thuật thành công, bệnh nhân do tràn dịch khớp gối, gãy xương cẳng chân nữa nên thời gian phẫu thuật hơi lâu, bệnh nhân hiện được đưa vào phòng hồi sức, khi nào ra phòng bệnh thường người nhà có thể vào thăm."

Mẹ Ngô vừa khóc vừa nói: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm."

Bác sĩ gật đầu rồi chào mọi người rời đi. Ninh Thư cũng nhẹ nhàng thở ra và nói với mẹ Ngô: "Không sao rồi bác, bác về nghĩ ngơi đi, nay bác cũng mệt rồi, con đợi đây cho, khi nào anh ấy ra phòng con gọi bác."

Mẹ Ngô vỗ vỗ tay Ninh Thư nói: "Vậy bác về nấu cháo đem lên, khi nào thằng Kiệt ra phòng còn cái để ăn, con cũng chú ý sức khoẻ còn có đứa bé trong bụng nữa đó."

Ninh Thư cười gượng trả lời: "Con biết rồi bác, con sẽ chú ý sức khoẻ mà."

Mẹ Ngô rời đi, Tiểu Kiều đứng cạnh nói: "Chị hay em ở lại với chị nha."

Ninh Thư mệt mõi trả lời: "Thôi em về nghĩ ngơi đi, sáng mai em rảnh đem quần áo với đồ dùng cá nhân của chị vào đây giúp chị."

Tiểu Kiều ngập ngừng hỏi: "Chị ở đây một mình được không vậy, hay em nhờ chị Doanh qua nhà mình lấy đồ cho chị, còn em ở đây với chị tới lúc anh Kiệt ra phòng rồi em về."

Ninh Thư xua xua tay nói: "Chị không sao đâu, em về trước đi, có gì chị gọi em."

Tiểu kiều bước đi trong sự lo lắng cứ quay đầu nhìn lại Ninh Thư hoài: "Chị nhớ nha, có gì gọi em liền nha, em đợi điện thoại chị đó."

Ninh Thư cố gắng mỉm cười xua xua tay nói: "Về đi, về đi."

Sau khi mọi người rời đi chỉ còn mình cô ngồi lại với hành lang trống trãi, chỉ có tiếng bước chân của bác sĩ và y tá trong ca trực, cô chìm đấm trong suy nghĩ và tự hỏi bản thân mình "giấy siêu âm của ai? Tại sao anh lại nắm chặc nó không rời?" vô vàng câu hỏi đặt ra trong đầu cô đều không có câu trả lời.

Không biết cô đã ngồi ở hành lang này bao lâu rồi, chỉ cho tới khi có y tá lại hỏi: "Chị có phải người nhà của bệnh nhân Ngô Kiệt không ạ", thì cô mới thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ của mình mà trả lời: "Đúng, đúng rồi ạ. Bệnh nhân có chuyện gì sao cô?"

Cô y tá cười nói: "Không sao ạ, chỉ là tôi tới nói với cô là bệnh nhân được chuyển ra phòng thường rồi, số phòng VIP07."

Ninh Thư lấp bấp nói: "À.. à.. dạ.. dạ.. tôi biết rồi.. tôi biết rồi."

Cô y tá rời đi, Ninh Thư cũng tiến vào phòng bệnh của Ngô Kiệt, anh chưa tỉnh lại, đầu anh bị quấn băng gạt, chân cũng vậy, tay thì có mấy vết trầy sướt nhẹ, gương mặt ấm áp thường ngày bây giờ tái nhợt khiến người khác đau lòng.

Cô nhìn anh, nhìn tới mức mắt đỏ hoe, cố gắng không khóc, nhưng mọi thứ thật khó kiềm chế, nước mắt cứ thế tuông rơi, cô mím môi thật chặt để không phát thành tiếng làm ảnh hưởng đến anh.