Hãy Để Hoa Nở

Chương 8



Lúc bị nhân viên phục vụ ở cửa kéo ra, hai mắt anh ta vẫn đỏ ngầu.



Anh ta cắn chặt răng, lời ác độc từ trong kẽ răng nặn ra từng tiếng:

“Cô vĩnh viễn chỉ là một con chó.”



“Chó cái vẫy đuôi cầu xin sự thương xót dưới chân tôi.”



“Tôi muốn cho mọi người thấy cô ghê tởm đến mức nào, chỉ là một người đàn bà rách nát.”




“Từ bỏ đi, chỉ có một mình anh thương xót em, trừ anh ra, không ai yêu em.”



Lục Hàn thoát khỏi tay nhân viên phục vụ xông về phía tôi, xé toạc cổ áo tôi, lộ ra vết đỏ mới cũ trên xương đòn.

Tôi vừa mới mạnh mẽ chà xát vào đó, một chữ “Nô” có thể thấy được rõ ràng.

Góc bí mật nhất của tôi hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.



Giờ phút này vẫn là ngày nghỉ tuần lễ vàng, người trong phòng xông hơi đông vô cùng.


Sự xấu hổ to lớn bao trùm lấy tôi, tôi ôm chặt mình cố gắng tìm kiếm mảnh áo bị xé nát.




Nhưng lại bị một thân thể người phụ nữ to lớn che chắn.

“Loại lưu manh đê tiện, chả nhẽ lão nương lại không đánh được một tên cặn bã?”



Đám đông vây quanh Lục Hàn không ngừng mắng nhiếc.



Khác với những gì tôi tưởng tượng.

Ngày càng có nhiều đàn ông và phụ nữ đứng chắn trước mặt tôi.

Tôi không thể kiềm chế được nước mắt tuôn rơi.

Người phụ nữ phía trước giống như đang che chở bảo vệ con gái mình ở phía sau.

Tôi nghĩ, nếu như có mẹ ở đây, chắc mẹ tôi cũng sẽ bảo vệ tôi như vậy.



Tôi ôm lấy eo bà ấy.

Người phụ nữ cứng đờ, tiếng mắng Lục Hàn càng vang dội hơn.



Trước mắt tôi mờ ảo.



Nơi tôi sinh ra là một khe núi hoang vu lạc hậu thuộc vùng nông thôn miền Nam, nơi không ai coi phụ nữ là người.



Chẳng qua chỉ là công cụ sinh sản. Tôi nhớ tới năm ấy trên người tôi rất thảm hại, bị xe tải cũ từ ngoài thôn đưa về, ném vào cửa sân nhà, khiến hàng xóm nhao nhao chỉ trỏ.




Bà nội nhìn tôi như nhìn thứ rác rưởi, hận không thể đá tôi ra khỏi nhà.



“Tuổi còn nhỏ đã đi ra ngoài câu dẫn đàn ông, giống y như con mẹ sắp chết của nó vậy.”



Đám lưu manh trong hẻm nhỏ đều nhìn tôi từ xa thèm khát.

Da thịt trắng nõn mang theo vết máu của tôi giống như móc câu hấp dẫn ánh mắt của bọn chúng, cho dù không mở mắt ra được, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hôi thối đang dán chặt vào mình…



Bọn chúng đều muốn xé tôi ra nuốt vào bụng.



“Các người làm gì cũng được, ai lên trước sẽ gả nó cho người đó!”



Nghe bà nội tôi nói như vậy, những người đó đều xông lên như sói đói.



Nhưng lại thấy cha tôi đến gần nhấc tôi lên.

“Loại cực phẩm này, không bằng để cho cha nó đi.”



“Cút hết cho tao.”



Lần nữa nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ, tôi nhịn không được gào khóc.



Nơi này vô cùng yên tĩnh.

Lục Hàn đã bị mấy đại ca nhiệt tình đánh cho không bò dậy nổi, người phụ nữ đang che chở tôi quay đầu lại ôm tôi, cũng khóc theo.

“Con chịu khổ nhiều rồi…”



Động tĩnh như vậy khiến cho các bạn cùng phòng tôi vội vàng lao đến, tôi tựa vào trong lòng người phụ nữ, khóc đến mức mí mắt sưng to.



Lại thấy gương mặt quen thuộc của người nọ ngồi xổm trước mặt tôi.

“Cảnh sát tới rồi, anh ta sẽ không tới nữa đâu!”



Là Tạ Tầm.

Anh ấy đưa tay, lại đưa cho tôi một cái khăn.

“Cái lần trước đã mất rồi, lần này đừng mất nữa có được không?”



Khuôn mặt từ trước đến nay không chút thay đổi của anh ấy mang theo một chút trêu chọc.

“Rất đắt đó.”



Trên mặt tôi nở một nụ cười khó coi.

“Cảm ơn anh.”