Hãy Để Anh Được Bên Em

Chương 11: Sự Dịu Dàng Đến Từ Anh



Sau khi từ phòng bệnh của bà lão Nam Cung về, Lãnh Phong luôn trầm mặc một chữ cũng không muốn nói. Nam Cung Phi An cảm thấy áy náy cũng không biết mở miệng như thế nào.

“ Phong.” Sau khi xuống xe cô liền quay đầu lại nhìn Lãnh Phong, đây là lần tiên sau hai tháng quen biết cô gọi anh thân mật như vậy. Lãnh Phong ôn nhu nhìn cô không mở miệng

“Đợi em về được không? Em đảm bảo sau khi tòa án kết thúc em liền quay về trước lễ đính hôn của chúng ta có được hay không?” Nam Cung Phi An thở dài lên tiếng. Lãnh Phong không nói, anh bước xuống xe, đi thẳng tới chỗ Nam Cung Phi AN, không đợi cô phản ứng liền bá đạo hôn lên môi cô, anh khao khát bao nhiêu năm qua được ôm cô, hôn cô, dù cho một lần anh cũng mãn nguyện, Lãnh Phong dịu dàng hôn cô, một chút phản ứng cô cũng không có, ngay lúc cô ngây ngốc thì anh bông cô ra. .

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||

“Anh đợi em.” Anh dịu dàng lên tiếng, Nam Cung Phi An mỉm cười, cô không biết anh là như thế nào luôn đối tốt với cô, nhưng cô không quên cuộc giao ước của hai người, anh muốn quên đi quá khứ, tình yêu của anh trong quá khứ, mà cô cũng muốn xóa bỏ hình bóng của Kỷ Thiếu Phong trong lòng mình. Sau khi cô lên phòng bàn giao mọi việc cho thư kí cùng trợ lí, cô sắp xếp chút đồ đạc để đến thành phố H tham gia buổi tố tụng này.

Thành Phố H, tối của ngày hôm sau, Nam Cung Phi An đang nghỉ ngơi trong khách sạn thì nhận được điện thoại của Lãnh Phong, anh lo lắng cho cô nên liên tục gọi, đến khi cô nhận được điện thoại của anh là trời đã tối.

“Phong!” Giọng cô khàn đi, có lúc còn ho, giọng mũi rất nặng, vì chênh lệch múi giờ của hai thành phố khá xa, còn có thành phố H lạnh hơn thành phố A, nên khiến cơ thể cô không thể thích ứng được.

“Em sao vậy? em ốm sao? Em đang ở đâu?” Lãnh Phong lo lắng hỏi

“Em không sao, chỉ vì không quen, ngồi máy bay nhiều giờ khiến em mệt mỏi, hiện giờ em còn ở trong khách sạn.” Nam Cung Phi An không biết vì sao nghe giọng quan tâm đầy lo lắng của anh cô cảm thấy lòng ấm áp, không che giấu được liền muốn nói ra tâm trạng của mình cho anh biết, cô không muốn phải giả tạo tỏ ra mạnh mẽ trước anh.

“Em mở cửa đi.” Lãnh Phong im lặng một lúc liền lên tiếng

“Hả? em nói gì?” Cô bật dậy, không thể tin nhìn ra hướng cửa, dép cũng không kịp mang liền ra mở cửa, Nam Cung Phi An không thể tin là anh sẽ xuất hiện ở đây, ngây ngốc nhìn anh. Lãnh Phong nhìn bộ dạng ngây ngốc, của cô, tóc có chút rối, áo ngủ bằng tơ tằm tới gối, còn có vài nút áo hơi bị bung ra anh liền nhíu mày.

“Em cảm rồi, sao không biết chăm sóc bản thân của mình thế?” Lãnh Phong điểm nhẹ chiếc mũi thon nhỏ của cô có chút hồng hồng, yêu thương nói, anh ôm cô vào trong phòng, đặt cô lên giường, đắp chân giúp cô, sau đó liền đi rót một cóc nước ấm cho cô.

“Anh, sao lại ở đây?” Nam Cung Phi An nghi hoặc hỏi, anh có việc ở đây sao, không thể trùng hợp như vậy chứ? Hay là anh là vì cô, cô có chút mong đợi câu trả lời của anh.

“Anh không an tâm về em, nên đã đi máy bay chuyến sau em một giờ, nhưng không ngờ em lại không nghe máy đến tận bây giờ.” Lãnh Phong đưa nướ cho cô ôn nhu dịu dàng nói.

“Anh!” Nam Cung Phi An không thể nói được câu gì, Cô cảm động trước những gì anh đang làm vì cô, anh không ngại hai thành phố cách nhau rất xa, ngồi máy bay mấy tiếng dài để đến đây vì không an tâm về cô.

“Em ăn gì chưa? Đã uống thuốc chưa? Còn đau chỗ nào không?” Lãnh Phong liên tục hỏi, cô liên tục lắc đầu.

“Em không sao?” lúc này Nam Cung Phi An mới lên tiếng trả lời

“Em nằm nghĩ đi, anh đi dặn khách sạn để họ nấu cháo cho em, anh ra ngoài mua thuốc cho em rồi quay lại.” Lãnh Phong nói xong liền quay người, nhưng góc áo của anh bị người nào đó giữ lại, anh xoay người ánh mắt dịu dàng nhìn cô, anh mỉm cười trao cho cô nụ hôn an ủi.

“Ngoan! đợi anh về.” Lãnh Phong nói xong liền ra cửa, cũng không quên quay đầu nhìn cô một cái mới yên tâm rời đi. Nam Cung Phi An nhìn theo bóng lưng của anh, không hiểu sao cô cảm thấy hạnh phúc, trước giờ ngoài bà nội thì không ai quan tâm cô như anh, anh có thật là muốn cùng cô kết hôn không? Cô đâm chiêu suy nghĩ hồi lâu thì liền buồn ngủ, cô thiếp đi trên ghế salo, cuộn người như một chú nhím, đến khi LÃnh Phong về thấy cô nằm trên salon không vui nhíu mày ôm cô đặt trên giường, đến lúc này cô mới giật mình tỉnh lại, nhìn anh mỉm cười, dù rất không muốn ăn nhưng bị Lãnh Phong ép buộc nên cô đành ăn được vài muỗng, sau đó dưới sự giám sát của anh cô cũng uống xong mấy viên thuốc cô từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, một lúc cô liền đi ngủ, Lãnh Phong đợi cô ngủ say một lúc mới rời đi, anh thuê phòng cách cô một phòng.

Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Phi An tỉnh dậy sau tiếng chuông điện thoại, cô nhanh chống thay quần áo và ra khỏi phòng lúc này Lãnh Phong đang đứng trước phòng chờ cô, anh ôn nhu nhìn cô, sau đó hai người cùng nhau xuống sảnh của khách sạn ăn sáng, dù không có khẩu vị nhưng vì LÃnh Phong ép buộc nên cô cũng miễn cưỡng ăn chút ít. Một tiếng sau Lãnh Phong đưa cô đến gặp luật sư Phạm, cô trước giờ luôn đúng giờ và không thích người khác đợi mình, nhưng ngược lại cô chờ một người, chờ hơn hai năm, nhưng nhận lại được là đau khổ.