Hầu Môn Độc Phi

Chương 147: Chương 100.4



Lục phu nhân dùng sứcđẩy nam nhân trên người ra, mặc cho hắn lăn ở trên giường, sau đó đứngliền dậy, lộ ra hai phiến da thịt trắng nõn trơn mềm ở trước ngực, cứđứng ở trước giường như vậy dùng đôi mắt lạnh nhìn xuống nam nhân.

"Ngươi... Ngươi làm cái gì? Ngươi đối với ta... Làm... Làm cái gì?" Lâm đại thiếu muốn rống to với lục phu nhân, nhưng âm thanh phát ra lại không chứamột chút khí lực nào, có thể nói xong đầy đủ một câu cũng đã là chuyệnrất khó rồi, khí thế kia càng không thể khiến người ta sợ hãi.

Ánh mắt lạnh lùng của lục phu nhân càng khiến hắn thêm khẳng định suy đoáncủa mình, chính nữ nhân này là nguyên nhân khiến hắn không có khí lựcnhư thế này.

Bàn tay lục phu nhân phất qua hai phiến trắngnõn trên ngực, "Lâm đại thiếu gia, ngươi không phải thích thân thể củaTuyết nhi sao? Ngươi cũng biết, thân thể của Tuyết nhi cũng không phảidễ dàng chạm vào, chắc ngươi đoán không được đi,trên cơ thể của Tuyếtnhi là có độc!"

Đêm qua, An Ninh cho nàng một cái bình sứ,tuy rằng chưa nói nó có tác dụng gì nhưng nàng lại rất tin tưởng câu nói kia của An Ninh, cho nên cố ý y theo thói quen ở trên giường của Lâmđại thiếu gia, nàng không chút do dự đem thuốc kia quét ở trên ngựcmình, hắn quả nhiên là trúng kế !

"Ngươi..." Lâm đại thiếu hung hăng trừng mắt lục phu nhân, "Ngươi mới vừa rồi là gạt ta?"

"Lừa ngươi? Ngươi là muồn nói chuyện ta có mang sao?" Lục phu nhân lấy lạiquần áo mặc lên trên người, thần sắc trong lúc đó lại lộ ra một cỗ chếtchóc, nay Lâm đại thiếu đã có bô dáng như vậy, đối nàng mà nói là khôngcòn chút uy hiếp nào, hiểu được ý tứ của Lâm đại thiếu, lục phu nhânthản nhiên mở miệng, "Không, ta không có lừa ngươi, đều là thật sự, taquả thật là có mang bầu?"

"Không phải là của ta sao ? Là củalão thất phu An Bình hầu gia kia sao ?" Lâm đại thiếu lại mở miệng, chỉcó đáp án như vậy mới hợp lý.

Nhưng hắn lại không dự đoánđược lục phu nhân lắc lắc đầu, phủ định phán đoán của hắn, "Không, làcủa ngươi ! Là cốt nhục của ngươi!"

Nói đến đây, lục phu nhân mới vừa rồi còn thản nhiên bây giờ lại thêm một tia ác liệt, cơ hồ lànghiến răng nghiến lợi hộc ra hai chữ "Cốt nhục".

"Kia vìsao..." Ánh mắt Lâm đại thiếu có một tia khó hiểu, hắn mới vừa rồi đãhứa hẹn với nàng chỉ cần nàng sinh đứa nhỏ, hắn liền nghĩ biện pháp đưanàng ra khỏi Hầu phủ làm phu nhân của hắn,nhưng vì sao...

"Vì sao? Ha ha..." Lục phu nhân đánh gãy lời nói của hắn, lớn tiếng cười,móc từ trên đùi ra một thanh chủy thủ, ánh sáng bạc chói lọi chỉ vào Lâm đại thiếu, "Ngươi nói ta là vì sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên tối hôm đóngươi đã chiếm đoạt ta như thế nào ư? Ngươi đã mấy ngày nay ngươi đã bức hiếp (cưỡng bức+ức hiếp) ta như thế nào sao? Vì sao? Ta hiện tại liềnnói cho ngươi biết vì sao, bởi vì ta hận ngươi, hận ngươi, hận không thể giết ngươi!"

Lục phu nhân nháy mắt trở nên kích động, càngnói,chủy thủ trong tay càng vung lên, rạch ở trên người Lâm đại thiếuvài vết thương.

"A... Ngươi điên rồi... A..." Thân thể Lâmđại thiếu vô lực nên chỉ có thể nằm ở trên giường không thể né tránhđược, nguyên lai sự dịu dàng mới vừa rồi của nữ nhân này là giả vờ sao?Nàng là muốn mình mê đắm thiếu phòng bị a!

Hắn vẫn biết nữnhân này không cam lòng bị hắn hiếp bức, mỗi lần hai người gặp gỡ, hắnđều nghiêm túc phòng bị, lúc trước khi hoan ái nhất định phải đem tất cả quần áo trên người nàng cởi ra để tránh nàng mang theo vũ khí gì đảthương người nhưng lúc này lại khiến nàng chui lỗ trống.

Hắntưởng, nếu nàng đã mang thai cốt nhục của hắn thì sẽ không làm gì bấtlợi với hắn, nhưng hắn thật không ngờ, nữ nhân này nhưng lại...

"Điên rồi? Ta là điên rồi, ta thật là điên rồi, cũng là do bị ngươi cùng đạiphu nhân bức điên !" Ánh mắt lục phu nhân trở nên sắc bén,nghĩ đến bụngbầu của mình, nỗi oán hận càng thêm đậm đặc, giơ cao chủy thủ trong taylên, hung hăng đâm vào trên đùi Lâm đại thiếu.

"A..." Lâm đại thiếu gia tuy rằng thân thể vô lực, nhưng vẫn cảm giác được mọi chuyệnxung quanh, cái đau đớn này lại ào ạt đánh úp lại khiến trên mặt hắncũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

"Ngươi cũng biết đau sao?" Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng, lúc này lại đâm đến cánh tay

của hắn, máu tươi phun ra hắt lên trên giường, cũng vẩy lên trên quần áocủa nàng nhưng nàng lại không chút nào bận tâm,cũng không chút sợ hãi,giờ phút này nàng chỉ muốn báo thù, thầm nghĩ làm cái tên đã chiếm lấythân thể nàng phải trả giá đắt với những hành vi của hắn.

"A... Tuyết nhi, ngươi thả ta ra, ta đáp ứng ngươi,chỉ cần ngươi thả ta,ngươi có yêu cầu gì ta đều đáp ứng ngươi... Ta cho ngươi làm chính thêcủa ta, như thế nào?" Lâm đại thiếu đã đau đến mức không thể chịu nổi,sự điên cuồng của Tuyết nhi hắn thấy được, nếu không ngăn cản nàng thìkết quả là mạng của hắn sẽ không thể giữ được , hắn đưa ra điều kiện,hắn tin tưởng, với thân phận đại thiếu phu nhân của Lâm gia đại nhấtđịnh sẽ là dụ hoặc không nhỏ đối với nàng.

Tuyết nhi rút rachủy thủ đang cắm ở trên da thịt của hắn, không còn sự điên cuồng nhưvừa rồi, khóe miệng ngược lại gợi lên một chút ý cười, "Thật sự?"

"Đúng... Thật sự, ta cho ngươi làm đại thiếu phu nhân của Lâm gia, tương lai làm chủ mẫu Lâm gia." Lâm đại thiếu gia nghĩ rằng chính mình đã thành công , trong lòng trồi lên một tia hy vọng, nhưng một giây sau tia hy vọng kia liền biến mất trong nháy mắt.

Chỉ thấy ánh mắt Tuyết nhi bắn ra mộttia ác liệt, thập phần khinh thường cười một tiếng, "Ngươi có biết tamuốn nhất là cái gì không?"

"Cái gì? Chỉ cần ngươi muốn, ta đều đã thỏa mãn ngươi." Lâm đại thiếu vội vàng nói.

"Ta muốn nhất chính là khiến ngươi chết, cho nên... Ngươi đi chết đi!" Lụcphu nhân nghiến răng nghiến lợi quát, sau đó tiến lên xốc lên cẩm bàocủa hắn, lạnh lùng liếc nhìn xuống khố hạ, trong lòng rùng mình, khôngchút do dự huy đao đến...

Cùng với một tiếng hô đau thê thảm, vận mệnh tử bị lưu loát cắt đi, máu tươi phun ra như suối.

Đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân Lâm đại thiếu gia, nhưng cũng không đau đến ngất xỉu, giờ phút này, hắn thật hy vọng chính mình đau đến hôn mê bất tỉnh, cũng không muốn đối mặt với hiện thực thảm thiết này, từtrong đau đớn hồi phục lại tinh thần,sau đó hắn mới ý thức được cái gì,"Ngươi... Ngươi..."

Tuyết nhi thế nhưng... Thế nhưng... Cắtmạng rễ của hắn!Sắc mặt Lâm đại thiếu gia trắng bệch vô cùng, hắn nayngay cả con nối dòng đều không có, không có vận mệnh tử, hắn đoạn tửtuyệt tôn rồi ư?

"Hừ! Hủy đi tai họa này xem ngươi làm sao có thể đi làm hại người khác!" Lục phu nhân nhìn bộ dáng vừa thông khổ vừa đau buồn của Lâm đại thiếu, trong lòng liền cảm thấy vui sướng, nàng đã sớm muốn làm như vậy , tai họa như vậy nên làm cho hắn biến thành tháigiám!

"Ngươi... Tuyết... Tuyết nhi, con tiện nhân này... Tasẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lâm đại thiếu cắn chặt hàm răng, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tuyết nhi không biết đã chết biết bao nhiêu lần,nhưng lúc này, hắn dù muốn làm gì nàng ta cũng không có khả năng.

"Ha ha... Tốt! Lâm đại thiếu gia, ta thật muốn nhìn, ngươi như thế nàokhông buông tha ta, bất quá, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hộisao?" Lục phu nhân cười nói, Lâm đại thiếu gia vẫn chưa thấy rõ sự thậtsao? Nàng nếu đã muốn động thủ thì khi chưa lấy được mạng của hắn làmsao có thể cam tâm? Nàng vốn tới là để giết hắn , không phải sao? Nàngcũng không muốn tiếp tục lưu lại tai họa này!

Lục phu nhâncười quỷ dị, nắm chặt chủy thủ trong tay, ở trong tầm mắt của Lâm đạithiếu gia chậm rãi nâng lên, nhìn hai tròng mắt tràn đầy phẫn nộ của Lâm đại thiếu, mâu quang vi lẫm.

"Không... Tuyết nhi... Không cần... Ta là cha của đứa nhỏ trong bụng ngươi... A..."