Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 25: Chương 13 - phần 02



Đại điện sau nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng, tôi cơ hồ có thể nghe thấytiếng gió luồn qua giữa những lùm cây bên ngoài cửa sổ, lướt nhẹ trênmặt hồ. Thế nhưng lòng tôi thì lại dần dần giá lạnh, chẳng lẽ y khôngbiết là cần phải tránh sự hiềm nghi sao? Chuyện vừa rồi Huyền Lăng chưachắc đã để trong lòng, nhưng bây giờ y lại tự nguyện xin được cầm quânxuất chinh, lẽ nào y đã quên mất là Huyền Lăng xưa nay vốn kiêng kỵ nhất việc thân vương nắm binh quyền trong tay?

Vừa suy nghĩ như vậy,trong lòng tôi chợt sinh ra mấy tia nghi hoặc, tại sao Huyền Lăng vừađịnh để tôi đi hòa thân thì Huyền Thanh đã đẩy cửa đi vào như thế? Lẽnào vừa rồi y vẫn luôn đứng bên ngoài điện và nghe thấy hết cuộc nóichuyện giữa tôi và Huyền Lăng?

Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, tại sao y lại luôn ở bên ngoài điện chứ?

Huyền Lăng chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt thì lại dần trở nên lạnh lẽo, từnglời nói ra chẳng khác nào những khối băng vụn: “Đệ rốt cuộc đã chịu nóira câu này rồi!” Ánh mắt lúc này đã trở nên lạnh tựa huyền băng ngànnăm, còn sắc bén đến độ có thể đâm thấu lồng ngực người ta, y gằn giọngnói tiếp: “Đệ hãy nói cho trẫm biết, lời thỉnh cầu này của đệ rốt cuộclà vì Đại Chu... hay là vì nàng ta?”

Tôi rùng mình kinh hãi, tráitim giống như bị ai đó bóp chặt và lôi ra khỏi lồng ngực, tự nơi đáylòng trào lên một cơn đau đớn tới tột cùng.

Y rốt cuộc đã nghi ngờ rồi! Xem ra y quả thực có tình ý với tôi, do đó mới dụ Huyền Thanh bước từng bước vào trong điện như thế.

Huyền Lăng hơi nheo mắt lại, để lộ ra mấy tia sát cơ lạnh lẽo. “Nếu đệ khôngchịu nói, vậy thì để trẫm nói thay đệ. Vừa rồi trẫm lệnh cho đệ chờ bênngoài điện, không có chiếu chỉ thì không được đi vào. Đệ xưa nay vẫnluôn nghe lời trẫm, làm gì cũng cẩn trọng, nhưng tại sao khi nghe trẫmnói là đồng ý cho Thục phi đi hòa thân thì lại tùy tiện xông vào? Đệ vốn rất ít khi để ý tới chuyện triều chính, chỉ làm một vị vương gia nhàntản, mà đệ cũng biết là trẫm không thích thân vương cầm quân, thế mà còn vì nàng ta mà đề nghị đích thân cầm quân đi chống lại Hách Hách.” Ycười lạnh một tiếng, giọng nói nghe dữ dằn như một con mãnh thú đang săn mồi. “Trẫm nhớ ra rồi, năm xưa đệ cũng từng dâng tấu cầu xin giúp chohuynh trưởng của Thục phi, quả nhiên cũng là vì nàng ta! Hôm nay... đệngay đến vợ con của mình cũng bỏ mặc không để ý đến, chỉ một lòng muốncứu Thục phi. Trẫm chẳng phải kẻ mù, khi con gấu người đó tới gần Thụcphi, đệ đã nôn nóng tới nỗi bất chấp sự an nguy của bản thân, tất cảtrẫm đều thấy rõ. Trẫm chỉ hận mình trước đây mù mắt thôi, không ngờ lại không nhìn ra tư tình của hai người bọn đệ. Nếu không phải vừa rồi đệtùy tiện xông vào trong điện thì trẫm còn chưa đến nỗi tin vào lời củangười khác rằng hồi chiều nay hai người từng lén gặp gỡ trong cung! Hàhà...” Y cười gằn với giọng mang đầy sát cơ. “Trẫm trước đây đúng làngốc nghếch quá!”

Mồ hôi lạnh trên trán tôi tuôn ra không ngớt,từng giọt từng giọt nhỏ thẳng xuống cổ, thế mà tôi vẫn chẳng cảm thấylạnh, một lát sau mới giật mình phát hiện hóa ra mình đã sợ hãi tới mứcnày.

Trong cơn giận dữ Huyền Lăng dùng sức rất mạnh, đưa tay chụplấy cổ tay tôi, không ngừng cất tiếng cười lạnh. “Nàng được lắm!” Tôiđau đớn vô cùng, cổ tay bị y nắm chặt đến nỗi trở nên tím tái. Tôi lúcnày chỉ biết cắn chặt môi không nói năng gì.

Sắc mặt Huyền Thanhhơi tái đi nhưng y không nhìn về phía tôi, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vàocặp mắt đầy vẻ dữ dằn của Huyền Lăng. Trong sự tĩnh lặng đột ngột kéotới này, thời gian như bị kéo ra rất dài, biến thành một sợi dây mỏngmanh nhưng cực kỳ bền dẻo, liên tục quấn vòng quanh thân thể chúng tôi.Sau bao nhiêu năm giấu giếm, sau bao nhiêu năm lo sợ, chuyện tày trờinày rốt cuộc đã bị bày ra ngay trước mặt chúng tôi rồi.

Tôi chẳngđể ý tới cơn đau nơi cổ tay, hết nhìn Huyền Thanh rồi lại nhìn HuyềnLăng, trong đầu vang lên những âm thanh vô cùng kỳ quái, hệt như vô sốtiếng nhạc huyên náo, cuồng loạn. Tất thảy mọi suy nghĩ của tôi nhanhchóng bị quét đi sạch bách, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm:“Bất kể y nói thế nào, Huyền Thanh, chúng ta cũng không được thừanhận... Tuyệt đối không được.”

“Hoàng huynh hiểu lầm rồi.” Y tỏ ra hết sức bình tĩnh, dường như những lời Huyền Lăng vừa nói chẳng liênquan gì tới y. “Thần đệ xưa nay vẫn luôn khinh cuồng vô lễ, chẳng tráchhoàng huynh lại nghi ngờ, nhưng Thục phi thì đâu có lúc nào không giữquy củ trong cung, nếu không vì Ngọc Ẩn thì hai bên thậm chí còn chẳngmấy khi trò chuyện. Vừa rồi thần đệ xông vào trong điện đúng là thất lễ, nhưng thần đệ là con dân Đại Chu, thật lòng không muốn Đại Chu phảichịu nỗi nhục như vậy. Thần đệ tuy bất tài nhưng bao năm nay nhận lộcthân vương, thực không thể không báo đền ơn nước, dù có phải ra ngoàibiên ải làm một gã tiểu tốt đi đầu cũng cam lòng. Còn về việc cầu xincho huynh trưởng của Thục phi thì lúc đó hoàng huynh đã từng trách thầnđệ rồi, rằng không nên nói giúp cho kẻ tội thần. Kỳ thực năm xưa khibình mối loạn Nhữ Nam Vương, thần đệ đã có giao tình rất sâu với ChânHành, cảm thấy người này nhân phẩm không tệ đến mức như lời Quản Lộnói.” Nói tới đây y hơi trầm ngâm một chút, dường như đang suy nghĩ xemnên giải thích thế nào về chuyện xả thân cứu tôi hồi chiều, còn HuyềnLăng thì chỉ cười lạnh chờ y nói tiếp.

Huyền Thanh rốt cuộc đãngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Huyền Lăng. “Thần đệ khôngphải không quan tâm tới vợ con, nhưng khi đó Ngọc Ẩn và Dư Triệt đều ởxa con gấu, có thể nói là khá an toàn, còn tứ điện hạ thì lại là cốtnhục duy nhất của Huệ Nghi Quý phi. Trong cung có vô số phi tần, nhưngthần đệ bấy lâu nay vẫn luôn kính trọng Huệ Nghi Quý phi nhất.” Y làm bộ vô tình nhìn lướt qua phía tôi, rất nhanh sau đó lại nói tiếp: “Thần đệ năm xưa từng có duyên gặp gỡ Huệ Nghi Quý phi một lần trong cung củaThái hậu, khi đó Huệ Nghi Quý phi hầu hạ Thái hậu hết sức ân cần, khirảnh rỗi còn hỏi thăm thần đệ một câu rằng thời tiết lạnh dần rồi, không biết Thái phi tu hành bên ngoài thân thể có được khỏe không? Không lâusau thời tiết lại càng lạnh hơn, Huệ Nghi Quý phi liền sai thị nữ TháiNguyệt đem áo gấm tới nhờ thần đệ đưa tặng cho mẫu phi, thần đệ ngoàicảm kích ra còn vô cùng kinh ngạc, về sau mới biết Huệ Nghi Quý phi hiền từ, chiếc áo gấm đó không chỉ mình mẫu phi có mà các vị thái tần từnghầu hạ phụ hoàng khi xưa cũng đều có cả. Các vị thái tần vốn đều khôngcon không cái, rất nhiều người đã chết già, thế mà Huệ Nghi Quý phi vẫnquan tâm tới tất thảy bọn họ, thần đệ thực là kính trọng vô cùng.”

Sắc mặt Huyền Lăng thoáng hòa hoãn hơn một chút, thế nhưng vẫn chưa giảm sự nghi ngờ, chỉ hờ hững nói: “Phải rồi, Thư Quý thái phi phải tu hành bên ngoài cung, không thể ngày ngày gặp đệ.” Trong giọng nói của y lộ ramấy tia lạnh lẽo. “Xem ra bấy lâu nay đệ đã phải chịu khổ rồi.”

Huyền Thanh nói tiếp: “Ơn nghĩa ấy của Huệ Nghi Quý phi thần đệ không thểkhông báo, lại càng không thể nhìn giọt máu duy nhất của Quý phi vớihoàng huynh phải mất mạng, do đó mới liều tấm thân này.” Vừa nói y vừakhẽ nở nụ cười mỉm. “Thần đệ còn có một tầng tư tâm khác, ấy là Ngọc Ẩnđã đi theo Thục phi nhiều năm, lỡ Thục phi gặp điều bất trắc thì Ngọc Ẩn ắt sẽ sinh lòng oán trách thần đệ.” Huyền Thanh chậm rãi nở nụ cười hờhững. “Xin lỗi, đã làm hoàng huynh phải thất vọng rồi, những việc màhoàng huynh nói vừa rồi chẳng qua chỉ là suy đoán của bản thân mà thôi.Có điều thần đệ thật lòng rất vui, hoàng huynh suy đoán như vậy cố nhiên không công bằng với thần đệ, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ hoàng huynhrất quan tâm tới Thục phi.” Y chỉnh lại y phục rồi quay qua phía tôi,cung tay nói: “Chúc mừng Thục phi.”

Khi nhìn về phía tôi, y để lộthần sắc mà một thân vương nên thể hiện ra với sủng phi của Hoàng đế,vừa lịch sự mà lại vừa giữ một khoảng cách hợp lý, căn bản không có chút sơ hở nào.

Trong lòng tôi trào dâng một phen cảm xúc vừa mừng vui vừa chua xót, thực khó có thể miêu tả bằng lời. Trước mắt tôi như mờmịt đầy sương mù trắng xóa, khuôn mặt y dần trở nên mơ hồ không rõ ràng. Tôi biết, tôi biết rõ, khi nói ra những lời như vậy trước mặt HuyềnLăng, lòng y kỳ thực đau đớn vô cùng, tựa như bị vô số lưỡi dao liên tục cứa vào tim.

Ánh mắt Huyền Lăng ôn hòa hơn một chút, thế nhưnggiọng nói thì vẫn lạnh lùng, hệt như lực bóp trên tay y lúc này vẫnchẳng hề suy giảm. “Nếu đệ còn nghĩ tới Ẩn phi, vậy thì không nên léngặp Thục phi trong cung. Nếu Ẩn phi biết được thì lẽ nào lại không nghingờ đệ? Mấy hôm trước trẫm nghe được tin đồn rằng đệ và Ẩn phi đang bấthòa, cư xử với nhau hết sức lãnh đạm.”

Y hơi nhướng mày lên. “Thần đệ tất nhiên biết rõ không nên lén gặp mặt phi tần trong cung, nhưngthần đệ quả thực có một việc quan trọng muốn hỏi Thục phi, mà việc nàycó liên quan tới Tĩnh Nhàn...”

“Là về Tĩnh phi...” Tôi gần như đã buột miệng thốt lên cùng lúc với y.

Huyền Lăng bất giác trầm mặt, không đợi Huyền Thanh nói hết đã nhìn qua phíatôi. “Thục phi, Thanh Hà Vương nói đã đủ nhiều rồi, trẫm muốn nghe nàngnói.”

Tôi cố nén những giọt lệ tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng cóthể trào ra, nghiêm túc quỳ xuống, không hề né tránh ánh mắt y. “LụcVương gia ghẻ lạnh Ẩn phi kỳ thực là vì cái chết của Tĩnh phi. Ngọc Ẩnmỗi lần tới gặp thần thiếp đều than thở về việc này, nhưng lại khôngchịu nói nguyên nhân, thần thiếp thân là tỷ tỷ nên vô cùng lo cho muộiấy. Hôm nay Vương gia tới gặp thần thiếp đã mấy lần lộ ra bộ dạng muốnnói lại thôi, thần thiếp vô cùng lo lắng nên truy hỏi không ngừng, mãitới cuối cùng Vương gia mới chịu nói ra một chút chân tướng. Hóa ratrước đây khi còn ở trong vương phủ, hai vị trắc phi đã có chút bất hòarồi, mà trong phủ Quốc công chắc cũng có lời qua tiếng lại, vì vậy Vương gia cảm thấy cái chết của Tĩnh phi có vấn đề. Thần thiếp vốn nắm quyềnquản lý hậu cung, chuyện ngày đó mọi người lại đều thấy cả, thần thiếptất nhiên không thể để Ngọc Ẩn phải chịu oan, do đó đã khuyên giải Vương gia đừng nên nghi ngờ Ngọc Ẩn, đã là phu thê với nhau mà còn nghi ngờnhư thế thực không hay chút nào, nhưng thần thiếp chỉ là người ngoài, dù có khuyên giải nhiều đến mấy thì cũng chỉ vô ích.”

Huyền Thanhhơi nhướng mày lên, trầm giọng nói: “Kỳ thực khi đó Thục phi mới khuyêngiải thần đệ chưa lâu thì Ngọc Ẩn đã ra ngoài tìm thần đệ rồi, giữa thần đệ và Thục phi căn bản chẳng có cái gọi là lén lút gặp gỡ, không biếtkẻ nào đã nói với hoàng huynh những lời bậy bạ đó?”

Tôi bất giácrơm rớm nước mắt, nói: “Vừa rồi thần thiếp và Vương gia không hẹn màcùng cất tiếng, Hoàng thượng chắc cũng biết thần thiếp với Vương giakhông hề thông đồng với nhau trước.” Tôi không kìm được bật khóc nghẹnngào. “Thần thiếp không sợ phải chịu chút nhục nhã vì Đại Chu, nhưngtrước đã có chuyện với Ôn thái y, nay chuyện lại dính dáng tới Vương gia nữa, thần thiếp thực khó mà không lạnh lòng.”

“Lạnh lòng ư?” Ycười hờ hững, nói. “Trong lòng trẫm từng thoáng qua một tia nghi ngờ,bức tranh cắt khi trước quả thực khá giống với Ẩn phi, nhưng nếu nói làgiống nàng cũng không phải là không được. Nếu đó thật sự là tranh cắthình nàng, còn Ẩn phi chỉ đứng ra thay thế thôi, vậy thì trẫm thực sựkhông dám nghĩ tiếp nữa.”

“Hoàng huynh cả nghĩ rồi.”

“Đúnglà trẫm đã cả nghĩ.” Huyền Lăng để lộ ra vẻ ôn hòa. “Mẫu hậu khi còn tại thế từng rất nhiều lần nhắc nhở trẫm là đừng nên quá mê đắm mỹ sắc,Thục phi vô tình cũng được, cố ý cũng được, dù sao cũng gây ảnh hưởngtới tình huynh đệ của chúng ta, nay lại bị lũ man di nhòm ngó, đúng làhồng nhan họa thủy. Nếu còn giữ nàng ta lại trong cung thì thật khônglành, do đó trẫm sẽ đồng ý với yêu cầu của Ma Cách, để nàng ta tới HáchHách hòa thân...”

Huyền Thanh hơi biến sắc mặt, cung tay nói: “Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ kĩ...”

Y kiên quyết xua tay, nói: “Đệ mau về đi, trẫm đã quyết như vậy rồi, chuyện này không thể nào thay đổi được.”

Đúng là không thể thay đổi được! Sau một thời gian dài sống giữa chốn cungđình, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ, đối với Huyền Lăng mà nói, tôi chỉ làmột đóa hoa giữa rừng hoa mà thôi, dù nở đẹp đến mấy thì cũng có ngàyphải úa tàn, huống chi dù bông hoa này tàn thì cũng sẽ có bông hoa khácnở. Nếu có thể dùng tôi để đổi lấy sự bình yên cho xã tắc, y tất nhiênsẽ bằng lòng ngay, còn về thể diện thì y tất nhiên cũng có cách để bảotoàn, chỉ cần kiếm lấy vài cái cớ là xong. Tôi đưa mắt nhìn qua phíaHuyền Thanh, thấy bờ môi y tái nhợt, đôi tay nắm lại thật chặt trong tay áo, phải cố hết sức mới giữ được bình tĩnh. Lòng tôi lúc này đau nhưdao cắt, Huyền Lăng đã nổi lòng nghi ngờ rồi, giữa tôi và Huyền Thanh ắt có một người phải chấp nhận hy sinh, và tôi thà rằng người đó chính làbản thân mình.

Tôi lẳng lặng chấp nhận sự bạc bẽo của Huyền Lăng,phủ phục người xuống khấu đầu ba lần. “Yến tiệc ngày xuân, rượu lục mộtchén, ca một hồi. Lại bái hỏi xin ba nguyện vọng: Một, nguyện lang quânngàn tuổi...” Tôi không sao kìm nén được cơn nghẹn ngào trong cổ họng,giữa làn nước mắt mơ hồ lại nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ kìm nén của Huyền Thanh, thế là những giọt nước mắt rốt cuộc đã tuôn rơi lã chã. Rồi tôilại tiếp: “Hai, nguyện thân thiếp kiện khang. Ba, nguyện như đôi yến đậu tường nhà, hằng năm thường gặp mặt[23]. Thần thiếp vốn làngười đã bị ruồng bỏ, được Hoàng thượng sủng ái mà cho trở lại hầu hạ kề bên đã là điều may, hôm nay có thể dốc chút sức mọn cho Hoàng thượng,thần thiếp chẳng lý đâu thoái thác. Cho dù sau này không thể hằng nămgặp mặt Hoàng thượng, thần thiếp vẫn hy vọng Hoàng thượng có thể vạn thọ vô cương.”

[23] Đây là toàn bài Trường mệnh nữ của PhùngDuyên Kỷ. Dịch thơ: Tống Cửu Lan. Nguyên văn Hán Việt: Xuân nhật yến,lục tửu nhất bôi ca nhất biến. Tái bái trần tam nguyện: Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân trường kiện, tam nguyện như đồnglương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến - ND.

HuyềnThanh, y hẳn hiểu được ý của tôi, tôi mong y có thể sống lâu trăm tuổi,ngàn vạn lần không được vì tôi mà đắc tội với Huyền Lăng.

Huyền Thanh mặt mũi trầm lặng như nước, khom người cáo lui.

Ánh trăng mờ mịt từ trên cao chiếu xuống như phủ lên thân thể người ta mộtlớp sương tuyết. Giữa mùa hè nóng nực, đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ phíatây, tôi không ngờ lại cảm thấy khung cảnh đầy vẻ lạnh lẽo, hệt như tâmtrạng của tôi lúc này.

Huyền Lăng bước lại gần tôi thêm một chút,tôi cơ hồ có thể cảm nhận được những hơi thở ấm nóng của y phả ra. Y hỏi tôi: “Nàng định thế nào?”

Tôi bất giác nín thở theo bản năng. “Thần thiếp chẳng dám làm trái lệnh vua.”

Y ghé đến gần tôi thêm chút nữa, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Trẫm hỏi nàng, sau khi đi hòa thân, nàng định thế nào?” Trên mi tôi vẫn cònđọng lại một giọt lệ long lanh, tưởng như sắp rơi mà mãi vẫn chẳng rơixuống. Tôi nở một nụ cười thê thảm. “Thần thiếp nhớ là vào dịp thángChín năm thần thiếp về cung, Hoàng thượng có nói với thần thiếp là bênLê viên vừa có một vở kịch mới có tên gọi Hán cung thu nguyệt,còn từng dẫn thần thiếp đi xem. Thần thiếp tới giờ vẫn chưa dám quên,trong vở kịch đó, Chiêu Quân bị ép phải rời cung xuất tái, thế nhưng lại nhớ ơn vua, cũng không muốn rời xa cố hương, thế là khi tới sông HắcThủy - nơi giao giới giữa hai nước, bèn nhảy xuống sông tự vẫn. Thầnthiếp không dám để lũ man di làm nhục, gây ảnh hưởng tới danh dự củaHoàng thượng.”

Vừa dứt lời tôi chợt giật mình nhớ tới Huyền Thanh, năm xưa vì tình thế bức ép mà tôi phải về cung hầu hạ Huyền Lăng, nếulại tới Hách Hách nữa... Đời này kiếp này tôi đã có lỗi với y một lầnrồi, quyết không thể có lỗi với y thêm lần thứ hai. Tôi khẽ hít một hơi, làn không khí thoang thoảng hương hoa giữa đêm hè giống như một lưỡiđao sắc bén cứa vào trái tim tôi, những giọt nước mắt chua xót lại mộtlần nữa không kìm được tuôn rơi lã chã.

Y nhìn lướt qua khuôn mặttôi bằng ánh mắt thăm dò, một lát sau rốt cuộc đã chịu buông cổ tay tôira, đi tới bên giá sách đóng bằng trúc tía lấy ra một chiếc bình sứ xanh nhỏ. Rồi y trở lại bên cạnh tôi, lặng lẽ nghiêng bình rắc lên chỗ tímbầm trên cổ tay tôi một ít bột mịn trắng ngần như tuyết, khiến tôi lậptức cảm thấy mát rượi. Y lại dùng một cuộn vải trắng mềm mại giúp tôibăng bó cổ tay lại cẩn thận, sau đó mới nói: “Đây là thuốc tiêu thũng mà Thái y viện mới dâng lên. Vừa rồi trẫm đang cơn tức giận nên có hơinặng tay.”

Tôi không biết y có ý đồ gì, đành nói: “Đa tạ Hoàngthượng!” “Trẫm không phải là Hán Nguyên Đế, cũng không hy vọng nàng trởthành Minh Phi Chiêu Quân một đi không trở về.” Y đưa tay tới dịu dàngđỡ tôi đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa, lấy từtrong tay áo ra một gói giấy nhỏ màu vàng sậm. Tôi đón lấy rồi mở ra,thấy bên trong đó là một loại bột được nghiền rất mịn, nhìn kĩ thì cómàu lục nhạt, phân lượng rất ít, chỉ chừng một cái móng tay, còn tỏa ramùi rượu thoang thoảng. Y không đổi sắc mặt, chỉ thấp giọng nói: “Chỉcần dùng một chút thôi là ổn. Trẫm biết nàng thông minh hơn người, nhấtđịnh có thể khiến nó phát huy tác dụng.”

Tôi khẽ ấn một chiếc móng tay dài chừng hơn tấc của mình xuống gói giấy, thấy trên móng tay ánhlên một thứ màu xanh lục vô cùng tà dị, sau đó hờ hững nói: “Bắn ngườibắn ngựa trước tiên, bắt giặc bắt tướng đương nhiên công thành. Hoàngthượng nghĩ vậy không sai, có điều Ma Cách có không ít con cái, chỉ e dù giết được hắn thì cũng chẳng ích gì.”

Trong mắt lộ ra một tiacười nhàn nhạt, Huyền Lăng khẽ đưa tay lên chống cằm. “Ma Cách có nămđứa con đã trưởng thành, tất cả đều anh dũng thiện chiến, có điều chỉ là hạng hữu dũng vô mưu, không đáng lo ngại. Duy chỉ có đứa con thứ bảycủa hắn là khá thông minh, nhưng nay mới có mười tuổi, tính ra cũngchẳng đáng kể gì.” Huyền Lăng xua tay một cái vẻ chán ghét, dường nhưmuốn vứt bỏ một thứ gì đó hết sức bẩn thỉu đi. “Chỉ cần gã Ma Cách lòngđầy dã tâm đó chết đi, Hách Hách tất nhiên sẽ phải thần phục trẫm, không dám gây họa nữa.”

“Hoàng thượng suy nghĩ quả rất chu toàn. Chỉ là Ma Cách có đại quân bảo vệ, thần thiếp tự biết rằng mình sau khi đắcthủ khó mà thoát thân.” Tôi nhìn y chăm chú, chậm rãi nói. “Chỉ mongHoàng thượng có thể đối xử tốt với các con của thần thiếp, như thế thầnthiếp dù phải mất mạng vì Đại Chu cũng chẳng hề hối hận.”

Y khẽ nở nụ cười, vẻ như đang tán gẫu việc nhà với tôi. “Yên tâm, trẫm đã an bài rồi, một khi nàng đắc thủ tự khắc sẽ có người tiếp ứng. Tới lúc đó nàng có thể bình an trở về đây và lại là Thục phi của trẫm.” Y dang tay ômtôi vào lòng, bộ dạng vẫn hệt như hồi còn ân ái. “Cho dù lão lục có ômlòng tơ tưởng tới nàng thì trẫm cũng chẳng thật sự tức giận đâu, trênđời này làm gì có ai mà không yêu cái đẹp, khó trách bọn họ lại thèmthuồng nàng như thế.” Hơi dừng một chút, y chợt cất giọng nặng nề:“Nhưng Hoàn Hoàn, bất kể người khác ái mộ nàng như thế nào, trái tim của nàng cũng chỉ được ở chỗ trẫm thôi.”

Dứt lời y lại càng ôm tôichặt hơn, dường như muốn kéo tôi vào tận bên trong xương cốt của y vậy.Khuôn mặt tôi áp sát vào áo y, dần dần cảm thấy ngột ngạt đến nỗi khôngsao thở nổi. Qua kẽ hở nơi cánh tay y, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổánh trăng trắng lóa, nơi đáy lòng thì tựa như có một trận tuyết lớn đang rơi, chẳng mấy chốc tất thảy tâm tư đã bị bao trùm bởi một mảng màutrắng mênh mang bát ngát.