Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 14: Sông trừng dưới nguyệt nước trong veo[18] (thượng)



18]Trích Đăng Khoái các, Hoàng Đình Kiên. Nguyên văn Hán Việt: Trừng giang nhấtđạo nguyệt phân minh - ND.Ngày hôm sau, Huyền Lăng sai Lý Trường tớitruyền khẩu dụ cho phép tôi gọi Cố Giai Nghi vào cung hỏi han. Ngoài mệnh phụ,gia quyến và người xuất gia, nữ tử thứ dân vào cung ắt phải thông báo tới Hoànghậu, huống chi Cố Giai Nghi còn xuất thân phong trần, thế mà Huyền Lăng lại chỉtruyền khẩu dụ cho tôi, hoàn toàn không nói câu nào với Hoàng hậu.

Gió hè thổi tới mát rượi, hồ sen trước NhuNghi điện sóng gợn rung rinh, giữa làn nước biếc đã xuất hiện mấy nụ sen chúmchím, không ngớt đung đưa, toát ra một vẻ dịu dàng, tha thướt khó mà miêu tảbằng lời.

Còn Cố Giai Nghi lúc này đang chậm rãi bướcqua cầu đi tới chỗ tôi.

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Cố GiaiNghi, nhưng là lần đầu tiên nhìn rõ bộ dạng của cô ta. Lúc cô ta xuất hiện, tôicăng thẳng đến nỗi gần như ngừng thở, có lẽ vì bao năm qua đều sống ở chốn khóihoa, trong vẻ đẹp đằm thắm của cô ta thấp thoáng mấy nét phong trần, vậy nhưnglại không hề khiến người ta cảm thấy dơ bẩn, còn mông lung như một làn khóiráng lúc bình minh. Kỳ thực nếu chỉ thoạt nhìn cũng khó có thể nói là cô ta đẹpđến cỡ nào, có điều cái thần thái ưu sầu, xót xa kia sẽ bất giác lộ ra mỗi khicô ta đưa mắt ngó quanh, trong sự xinh đẹp yêu kiều lại mang theo mấy phần tâmsự, dáng vẻ đó thực giống với An Lăng Dung lúc mới vào Chân phủ. Nhưng cô tavới An Lăng Dung cũng có chỗ khác biệt, đó là nơi đáy mắt cô ta mang đầy vẻkiên nghị và quật cường, khiến người ta không cách nào xem nhẹ.

Nhìn thấy tôi rồi, cô ta chẳng qua chỉ nhúnngười hành lễ, cất giọng hờ hững: “Thục phi nương nương vạn phúc kim an.”

Tôi gật đầu, nói: “Cố cô nương ngồi đi.”

Vì đây là việc hệ trọng của gia đình, do đócả Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu đều có mặt. Ngọc Ẩn phất tay áo một cái, khẽ nói: “Cốcô nương xưa nay vẫn luôn có rất nhiều nhã khách, muốn triệu cô nương vào cungmột lần cũng chẳng dễ dàng gì.” Sau đó lại sai Phân Nhi bưng một khay vàng tới.“Chỗ này coi như là một chút đền bù cho cô nương.”

Cố Giai Nghi chẳng buồn ngó qua lấy mộtlần, dường như không hề để vàng bạc vào trong mắt, chỉ hơi khom người. “Đa tạẨn phi.” Ngọc Ẩn là trắc phi của thân vương, theo quy củ thì chỉ có chính phimới được gọi là vương phi hoặc là thêm họ vào phía trước để gọi, nhưng nếu trựctiếp gọi là trắc phi thì lại có phần thất lễ, do đó mới phải chọn một chữ trongkhuê danh của trắc phi để gọi nhằm tỏ ý tôn trọng, chẳng hạn như Vưu Tĩnh Nhànthì thường được mọi người gọi là Tĩnh phi. Cố Giai Nghi xưng hô Ngọc Ẩn như vậyđủ thấy cô ta khá hiểu về cái đạo đối nhân xử thế.

Tôi khẽ hỏi: “Cô nương bây giờ vẫn trú thânở Lưu Hoan các ư?”

Cố Giai Nghi mỉm cười điềm đạm. “Hạng ngườinhư dân nữ thực chẳng thể vào được nhà nào tử tế, thành ra cứ ở lại Lưu Hoancác vẫn là tự do tự tại nhất.”

Ngọc Ẩn nói: “Cô nương diễm danh vang xa,muốn hoàn lương thì đâu thiếu các vương tôn công tử để lựa chọn.”

Hai mắt cô ta bỗng rực sáng. “Thục phinương nương hẳn vẫn chưa quên, khi xưa từng có một vị Chân công tử qua lại vớidân nữ rất lâu, trong thành không ai là không biết, vậy mà cuối cùng dân nữ vẫnchẳng thể hoàn lương, qua đó đủ thấy dân nữ chỉ có diễm danh chứ kỳ thực chẳngkhác gì tàn hoa bại liễu.”

Lòng tôi trầm hẳn xuống. “Cô nương rất oánhận vị công tử đó đúng không? Với tính tình cương liệt của cô nương, gặp phảihạng nam tử có mới nới cũ tất nhiên cần phải trút giận một phen mới có thể hảlòng hả dạ.”

Ngọc Ẩn thì không kìm được cơn kinh hãi vàtức giận, trừng mắt nhìn Cố Giai Nghi, run giọng nói: “Cho nên cô không hại ytan cửa nát nhà thì không cam tâm chứ gì?”

Cô ta chỉ cười hờ hững. “Nếu nương nương bịngười ta phụ tình, không biết sẽ xử trí ra sao đây?”

Tôi khẽ đáp: “Nói một lời đoạn tuyệt, suốtđời mãi lìa xa.” Sau đó lại cười xót xa. “Thế nhưng chuyện trên thế gian nàythường chẳng bao giờ đơn giản như thế.”

Cô ta khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Ta vừamới ra đã bị tú bà mua về, từ nhỏ đã được yêu quý rất mực, ăn mặc chi tiêuchẳng kém gì thiên kim tiểu thư, muốn thứ gì là có thứ đó, cũng chẳng bị đánhbị mắng bao giờ, thành ra trước giờ vẫn luôn mắt cao quá trán, xem thường thiênhạ. Tú bà làm như vậy thứ nhất là vì không muốn ta bị hỏng dung mạo và vócdáng, thứ hai là để bồi dưỡng khí chất cho ta, thứ ba là muốn ta không có chútcảm giác tự ti nào, như thế sau này mới có thể trở thành con gà đẻ trứng vàngcho bà ta được. Có điều ta sống giữa chốn khói hoa, tất nhiên biết rõ hoantrường chẳng có chân tình, sớm đã không coi tình cảm nam nữ là thật, cũng chẳngđể bất cứ nam tử nào vào trong mắt. Ngày đó Quản đại nhân Quản Lộ bỏ ra ngànvàng để gặp ta, còn dẫn theo một người khác tới, chính là huynh trưởng của Thụcphi, sau đó liền cùng ta làm một cuộc trao đổi.” Cô ta hơi dừng một chút, đôihàng lông mi hấp háy tựa như hai cánh bướm. “Ban đầu chẳng qua là vì thù lao bavạn lạng bạc trắng, lại thấy mặt mũi Chân công tử không đến nỗi khó coi, cònkhá có tài học, do đó ta mới miễn cưỡng đồng ý chuyện này.”

Ngọc Ẩn hơi cau mày lại. “Đã nhận bạc rồicòn nói cái gì mà miễn cưỡng với không miễn cưỡng, thực là giả dối quá chừng.”

Cố Giai Nghi cười nhạt, nói: “Sau khi nhậnbạc, quãng thời gian đó sẽ chỉ được qua lại với một nam tử, nếu y mặt mũi khócoi, đáng ghét há lại chẳng vô vị lắm ư? Huống chi còn phải tung ra tin đồn sẩythai mất mặt kia nữa.”

Ngọc Nhiêu tặc lưỡi nói: “Ta vẫn luôn ngỡrằng chuyện sẩy thai đó là thật, vì mất con lại không được gả vào Chân phủ nêncô mới căm hận ca ca.”

“Làm sao lại thế được.” Cô ta cúi đầu để lộmấy tia thương cảm. “Ngoài những lúc bắt buộc phải diễn kịch ra, y thậm chí cònchưa đụng vào ta lần nào. Tuy y luôn ở cạnh ta, tuy y đối xử với ta rất tốt,tuy bề ngoài y đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với thiếu phu nhân, nhưng kỳthực không có ngày nào mà y không nhớ thiếu phu nhân và đứa bé.” Trên mặt cô tathoáng qua một nét ửng hồng, nhìn hệt như một bông hợp hoan đang từ từ hé nở.“Ta chưa từng gặp một nam tử nào như thế, y khiến ta sinh lòng ái mộ. Ta bắtđầu hy vọng lời đồn sẽ trở thành sự thật, hy vọng y sẽ làm như đã tuyên bố vớibên ngoài, đó là cưới ta về làm thiếp.”

Tôi cúi đầu, nói: “Ca ca ta quả thực hếtsức thương yêu tẩu tẩu.” Sau đó lại khẽ lẩm bẩm: “Có lúc ta cũng từng hoài nghicó lẽ trong lòng huynh ấy có người khác, hóa ra không phải vậy.”

Cố Giai Nghi bất giác run rẩy đôi mi.“Nương nương cũng từng hoài nghi ư? Ta quả thực cũng có mối nghi ngờ như vậy, côngtử có bệnh đau răng, mỗi lần cắn búp đinh hương để ngăn cơn đau hoặc là khinhìn những cành trúc đào ngoài cửa sổ, y đều có vẻ trầm ngâm buồn bã, vẻ mặt đókhông giống như là vì việc công.”

Ký ức bất giác hiện về trước mắt tôi, đãrất lâu, rất lâu trước đây, khi ca ca vào cung thăm tôi thì bị đau răng, AnLăng Dung liền cười tủm tỉm, nói: “Trong các thứ nguyên liệu dùng để phối chếBách Hợp hương, có một loại là Đinh Tử hương được chế thành từ búp đinh hương,ngậm vào miệng có thể ngăn cơn đau răng, không những không đắng mà còn rất thơmnữa, công tử có thể thử một chút xem.”

Quả nhiên, quả nhiên là có những sợi tơtình không thể nào nói rõ.

Cố Giai Nghi dần bình tĩnh trở lại, chậmrãi nói tiếp: “Ta vẫn luôn hy vọng mỏi mòn, và rồi cuối cùng chuyện lớn bênngoài cũng kết thúc, thế nhưng...” Cô ta thở dài buồn bã. “Công tử đối xử vớita quả thực rất tốt, đã chuộc thân cho ta, đáng tiếc lại không phải là để cướita về làm thiếp, chỉ bảo ta sau này hãy cố gắng sống cho tốt. Nhưng nếu khôngthể ở bên nam tử mà mình yêu, hoàn lương thì có ích gì đây? Ta liền trở về LưuHoan các sống tiếp cuộc sống say sưa mộng mị như trước đây.”

“Cho nên cô mới vì yêu sinh hận, muốn trảthù nhà họ Chân ta ư?”

Cô ta khẽ lắc đầu. “Ca ca Thục phi chỉkhông thích ta mà thôi, ta đâu có lý gì lại đi hại y, ta sinh lòng oán hận làvì một việc khác!” Cô ta chậm rãi kể. “Có một hôm, Quản Lộ tới chỗ ta uốngrượu, uống rất nhiều, trong cơn say, y lấy một bức họa ra cho ta xem.” Trên đôihàng lông mày của cô ta dần lộ ra một tia ưu thương. “Đó là bức họa vẽ hình mộtnữ tử vận cung trang, mà người bên trên rõ ràng chính là An Phương nghi đangđược Hoàng thượng rất mực sủng ái. Y nói, An Phương nghi trước khi vào cungtừng ở trong Chân phủ một thời gian và quen biết Chân công tử; y nói, y từngnghe Chân công tử kể ta và An Phương nghi trông rất giống nhau, từng đặc biệtnhờ họa sư trong cung vẽ một bức tranh mang ra ngoài; y nói, An Phương nghithực sự có mấy phần giống ta. Ta thấy trên khăn tay và áo váy của nữ tử trongtranh đều có thêu hình trúc đào, không kìm được thầm sinh lòng tò mò, y liềnnói với ta, An Phương nghi vốn thích trúc đào nhất. Ta rốt cuộc đã hiểu ra tạisao khi xưa y lại chọn ta giúp y hoàn thành đại sự, không phải là vì ta diễmdanh vang xa, càng không phải là vì Chân công tử thích ta, mà vì trông ta giốngvới vị An Phương nghi đó, y không đụng tới ta không chỉ là vì thiếu phu nhân,còn là vì vương vấn An Phương nghi nữa. Thiếu phu nhân thì thôi cũng đành, dùsao cũng là thê tử kết tóc của y, nhưng còn An Phương nghi thì sao? Cô ta làphi tử của Hoàng thượng. Ta ở bên y suốt một thời gian dài, lại đối xử với ytốt như thế, không ngờ ngay tới một An Phương nghi ở mãi trong thâm cung cũngkhông bằng được!”

Ngọc Ẩn không kìm được lộ vẻ giận dữ. “Thếlà cô liền hãm hại nhà họ Chân ta như thế đúng không?”

Cố Giai Nghi đau xót nói: “Ngày đó ta đangcơn giận, Quản Lộ lại nói với ta là Chân công tử sau khi bình định Nhữ NamVương thì kiêu căng, ngạo ngược, kéo bè kết cánh, hơn nữa trong hôm cầm quântới tấn công phủ Nhữ Nam Vương còn mấy lần tỏ thái độ chần chừ. Khi đó ta nghemà vô cùng kinh hãi, rồi y còn nói Hoàng thượng đã nổi lòng nghi ngờ và tráchphạt người muội muội ở trong cung của Chân công tử, còn ta và Chân công tử thìđã từng gây ầm ĩ một hồi, dù chỉ là đóng kịch nhưng người khác cũng sẽ cho rằnglà thật, đến khi đó, nếu Hoàng thượng truy xét thì không chỉ mình ta mà ngayđến các tỷ muội và tú bà ở Lưu Hoan các cũng không thể nào toàn mạng. Ta từ nhỏđã sống ở Lưu Hoan các, tuy tú bà nuôi ta là vì tiền tài nhưng cũng có ơn dưỡngdục nhiều năm, lại còn các tỷ muội ở Lưu Hoan các nữa, bọn họ đều vô tội.”

“Sau đó, hắn liền nói với cô là nếu cô chịuđứng ra tố cáo thì mọi người trong Lưu Hoan các sẽ đều được an toàn đúngkhông?”

“Đúng vậy.” Cô ta cúi gằm mặt, vẻ lạnhlùng, kiêu ngạo ban đầu dần biến mất. “Ta tự biết mình xuất thân thấp kém, bìnhsinh hận nhất là bị người khác coi thường, do đó trong cơn tức giận đã phạmphải sai lầm lớn. Phải tới ba năm sau khi nhà họ Chân xảy ra chuyện, ta mới dầnbiết được thì ra có rất nhiều việc ta đã hiểu lầm, thế nhưng sai thì cũng đãsai rồi, ta không biết phải làm sao mới có thể bù đắp được.”

Tôi thổn thức nói: “Cô quả có hồ đồ nhưngcũng là vì tình mà ra. Lúc xưa nếu là người khác đứng ra tố cáo chưa chắc Hoàngthượng đã tin, tiếc rằng lại là cô.” Tôi cố nén cơn giận trong lòng, nhẹ nhàngnói tiếp: “Có điều, ta vẫn phải cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho ca ca ta.”

Cô ta hơi nhướng mày. “Nương nương cũngbiết việc ấy ư?”

“Sau khi ca ca thần trí thất thường, tatừng tới thăm huynh ấy một lần, đám người gác cửa nghe thấy động tĩnh còn tưởnglà Cố tiểu thư, ngoài Giai Nghi cô nương ra chắc ca ca ta không quen biết vị Cốtiểu thư nào khác.”

Cố Giai Nghi gượng cười thê lương. “Công tửbiến thành bộ dạng như bây giờ hoàn toàn là do một tay ta gây ra, ta chỉ cònbiết cố hết sức bù đắp thôi.” Trong mắt cô ta rưng rưng ánh lệ. “Vị công tử hàohoa, tuấn tú trước đây không ngờ lại trở nên như vậy, đó quả thực là lỗi củata. Nhưng năm xưa khi ta nóng giận thật sự chưa từng nghĩ tới hậu quả này. NgàyChân công tử bị lưu đày, ta nghe nói thiếu phu nhân và tiểu công tử đột ngộtqua đời, còn từng cất công đi nghe ngóng tin tức một phen.”

Tôi bất giác lòng thầm máy động, nôn nónghỏi: “Ồ? Tẩu tẩu với Trí Ninh có đúng là đã chết vì sốt rét không?”

“Ta có hỏi tên ngỗ tác khám nghiệm tử thirồi, quả đúng là chết vì sốt rét.” Cô ta trầm ngâm nói. “Mùa đó vốn hiếm khixuất hiện bệnh sốt rét, ta không khỏi sinh nghi, sau khi mua chuộc ngỗ tác thìđược biết trong căn phòng giam giữ thiếu phu nhân và tiểu công tử có một conchuột chết vì sốt rét, mà trên người thiếu phu nhân và tiểu công tử đều có rấtnhiều dấu vết bị chuột cắn, trông thê thảm vô cùng.”

Tôi đau xót tột cùng, đồng thời cũng cảmthấy việc này cực kỳ khả nghi. “Sốt rét là bệnh rất dễ truyền nhiễm, nếu có mộtcon chuột mắc bệnh ắt sẽ lây lan rất nhanh. Vậy trong nhà lao còn có ai khác bịsốt rét nữa không?”

Cố Giai Nghi lắc đầu. “Không. Ngoài thiếuphu nhân và tiểu công tử vốn bị nhốt riêng, không ai khác bị lây bệnh cả.”

Toàn thân tôi run lên lẩy bẩy, cơ hồ khôngdám nghĩ tiếp, Ngọc Nhiêu thì đã khóc không thành tiếng. “Đại tỷ tỷ, con chuộtđó chắc chắn là do người ta cố ý thả vào để cắn Trí Ninh và tẩu tẩu. Bọn họ...bọn họ thật độc ác quá!”

Tôi nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vàotrong da thịt. “Là Quản Lộ đúng không?”

Cố Giai Nghi nói ngay: “Không phải, khi đóy chỉ biết là thiếu phu nhân và tiểu công tử đã qua đời chứ không biết là quađời như thế nào, ta đã thử thăm dò vài lần, y quả thực không liên quan gì tớichuyện này.”

“Nhà họ Chân năm xưa nhà tan cửa nát, chamẹ ta đã già mà còn bị biếm đến đất Xuyên Thục, ca ca tới Lĩnh Nam rồi vẫn bịkẻ gian hãm hại đến nỗi phát điên, tẩu tẩu và Trí Ninh thì chết thảm. Cô nươngđã tận mắt nhìn thấy tấn thảm kịch của nhà họ Chân, lại biết rõ bên trong kỳthực có rất nhiều điều giả dối, vậy ta xin hỏi cô nương, cô nương có bằng lòngsửa chữa sai lầm ngày trước không?”

Cô ta suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hôm nayta đã chịu tới đây rồi, nương nương muốn hỏi gì xin cứ tự nhiên.”

“Huynh đệ Quản Lộ vốn giao hảo với ca ca tanhưng đột nhiên trở mặt, bị lợi ích làm mờ mắt cố nhiên là một nguyên nhân,nhưng sau lưng hắn nhất định vẫn còn người khác. Cô nương đã từng qua lại vớiQuản Lộ, có biết người đó là ai không?”

“Từ đầu chí cuối đều là Quản Lộ liên hệ vớita, tuy cũng từng nghe nói hắn có dính dáng tới vị quý phụ nào đó trong cung,nhưng rốt cuộc là ai thì ta cũng không rõ.”

“Cô nương thật sự không rõ?”

“Ta đã hổ thẹn với Chân công tử lắm rồi,thực không dám nói dối nửa câu.”

Tôi chăm chú nhìn cô ta một lát, sau đóliền đưa giấy bút tới. “Vừa rồi cô nương nói là bằng lòng sửa chữa sai lầm ngàytrước, vậy cô nương có chịu viết lại việc năm xưa Quản Lộ từng dùng những thủđoạn cả cứng lẫn mềm ép cô nương vu cáo nhà họ Chân không?” Tôi nhìn cô ta chămchú. “Ta không ngại nói với cô nương, nhà họ Quản kiêu căng, ngang ngược, trongtriều đã có rất nhiều người bất mãn và sinh lòng hoài nghi về việc nhà họ Chânbị oan năm xưa, bây giờ mọi việc đều đã đủ cả, chỉ còn thiếu ngọn gió đông làlời làm chứng từ phía cô nương thôi.”

Cố Giai Nghi hơi trầm ngâm rồi không cầmbút lên mà rút cây trâm vàng trên đầu xuống đâm vào đầu ngón tay, cúi đầu viếthuyết thư.

Ngọc Ẩn nhìn tôi cười khẽ, đôi hàng lôngmày nhíu chặt dãn ra mấy phần.

Viết xong huyết thư, Cố Giai Nghi liền khẽcười tự giễu: “Viết bằng mực thì khó bề phân biệt thật giả, bức huyết thư nàyhy vọng có thể khiến bọn họ tin ta thêm mấy phần.”

Tôi gật đầu đón lấy. “Trong việc lần trướccô nương vướng mối hiềm nghi vu cáo mệnh quan triều đình, chỉ e vì nhà họ Quảnmà cô nương cũng sẽ bị liên lụy. Song ta sẽ nói rõ với Hoàng thượng việc cônương bị bức ép, mong là ngài sẽ mở lượng khoan hồng.”

Ngọc Ẩn nói: “Còn có một cách nữa, đó là cônương hãy về làm thiếp cho ca ca ta, như thế mọi sự trách phạt đều có thể miễnđược.”

Cố Giai Nghi mỉm cười một tiếng, sắc mặttoát ra vẻ hết sức thản nhiên. “Nếu ta trở thành thiếp của công tử, người kháclàm sao chịu tin vào lời làm chứng của ta. Huống chi ta cũng đâu còn mặt mũinào để về bên công tử nữa.” Rồi cô ta ngẩng đầu nhìn tôi. “Công tử bây giờ đãđỡ hơn chút nào chưa?”

Tôi vui vẻ gật đầu. “Đỡ hơn nhiều rồi, đãnhận ra được hết mọi người, chỉ là nếu huynh ấy khôi phục ký ức về những chuyệnnăm xưa thì e rằng sẽ rất đau khổ.”

Cô ta khẽ nở nụ cười, vẻ diễm lệ tỏa ra tứphía, nhưng bên trong đó lại thấp thoáng mấy nét thê lương. “Ta còn dám đi thămcông tử là vì biết rằng công tử không nhận ra ta, nhưng bây giờ công tử đã cóchuyển biết tốt như thế, ta đâu còn mặt mũi nào mà gặp lại y. Chờ sau khi việcnày xong xuôi, ta sẽ rời đi, không để công tử phải khó xử.” Nói tới đây, cô taliền quỳ xuống bái lạy. “Trước đây nếu có lỗi lầm gì, hy vọng rằng lần này tacó thể bù đắp được hết.”