Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 11: Chỗ dựa



Sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy, tôi chẳngbiết giờ là lúc nào. Hoa Nghi đứng trước giường hầu hạ tôi rửa mặt chải đầu,miệng thì tươi cười nói: “Nương nương đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi đấy.”

Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc, uể oải tựa lưngvào thành giường, mỉm cười nói: “Đã lâu lắm rồi ta mới được ngủ một giấc ngonthế này.”

Hoa Nghi mím môi cười khẽ. “Nương nươngthực là biết cách lười nhác, chỉ bằng vào một giấc ngủ mà đã tránh được biếtbao nhiêu người tới đây thỉnh an thăm hỏi.”

Tôi suy nghĩ một chút, bất giác bật cười.“Đúng thế, bản cung lần này sinh nở, các cung tất nhiên đều phải qua đây thămhỏi một chút.”

Hoa Nghi vắt khô chiếc khăn rồi lau mặt chotôi: “Hoàng thượng nói là nương nương cứ việc nghỉ ngơi cho tốt trước đã, khôngcần phải gặp gỡ các vị nương nương, tiểu chủ đó vội.”

Được lau mặt xong, tôi cảm thấy tỉnh táo vàdễ chịu hơn nhiều, bèn hỏi: “Tiểu hoàng tử và công chúa đâu rồi?”

Cận Tịch tươi cười đi vào, trên người mặcmột bộ đồ màu xanh lam, bên trên thêu hình những chiếc lá trúc bằng chỉ bạc.“Hoàng thượng đã tới mấy lần mà nương nương vẫn chưa tỉnh, bèn ra lệnh cho mọingười không được làm kinh động nương nương, sau đó liền đưa hoàng tử và côngchúa đi thỉnh an Thái hậu rồi.”

Trong lòng tôi có một nỗi phiền muộn khácnổi lên, nhưng không tiện mở miệng, rồi lại nghĩ hai đứa bé mới ra đời còn chưathể mở mắt, thế là mới yên tâm hơn phần nào. “Hoàng thượng đi rồi cũng tốt. Bảncung nhất thời không muốn gặp nhiều người như thế, huống chi bọn họ chẳng quachỉ nói những lời khách sáo thôi, bản cung chẳng muốn hao tổn tinh thần làm gì.Nếu có phi tần nào hỏi đến, ngươi cứ bảo là thái y yêu cầu bản cung phải tĩnhdưỡng thêm một thời gian.”

Cận Tịch hiểu ý, bèn nói: “Chuyện này thìnô tỳ tự biết cách ứng phó. Thẩm Thục viện, Đoan Phi và Kính Phi ắt là ngoại lệrồi, có điều hiện giờ Diễm Quý nhân và Hồ Chiêu nghi đều đang đắc sủng, cũngkhông thể qua loa được.”

Nàng ta nhắc đến Diễm Quý nhân bằng giọngbình thản, nhưng tôi lại bất giác ngẩn ra, tâm tư xoay chuyển liên hồi, độtnhiên nhớ tới chuyện nàng ta thường xuyên vận đồ màu xanh, rất thích hoa hợphoan, còn từng nói là “hoa hợp hoan ở Lũ Nguyệt Khai Vân quán của Thanh HàVương là đẹp nhất”... Chỉ sau khoảnh khắc vô số chi tiết nhỏ đã kết hợp lại vớinhau, trong lòng tôi như có một tia sét lớn xẹt qua giữa trời đêm mù mịt, bấtgiác sáng bừng, thì ra... nàng ta không ngờ lại có tâm tư giống như HoánBích...

Sau khi đáp án lộ ra tất thảy mọi nghi hoặcđều tan biến hoàn toàn.

Trong bữa tiệc đêm Trung thu, người rời đithay quần áo không chỉ có tôi và Hồ Chiêu nghi, còn có cả nàng ta nữa, chỉ làtôi chưa từng lưu ý mà thôi. Câu hát “lòng mến chàng chừ chàng chẳng hay” đócủa nàng ta hóa ra đúng là nhằm vào vương tử thật...

Và con mèo Đoàn Nhung hết sức nghe lời kiacủa nàng ta tuy không tấn công người khác, nhưng tiếng kêu của nó lại có thể dụcả một đàn mèo tới. Huống hồ ngày hôm đó chỉ cần nàng ta hơi để ý một chút thôilà nhất định có thể nhìn ra nỗi sợ hãi khó có thể kiềm chế được của tôi đối vớiloài mèo.

Thì ra là thế, thì ra là thế...

Nếu không phải vì đã nhìn ra manh mối,chẳng có lý nào nàng ta lại ra tay tàn độc với tôi như vậy.

Hơi thở của tôi dần trở nên lạnh ngắt, mồhôi không ngớt rỉ ra, nhưng một lát sau bên khóe miệng chợt lại thoáng hiện nụcười.

Y yêu người của y, nàng ta thì yêu ngườicủa nàng ta, chưa chắc đã có liên quan gì tới nhau, tôi chỉ không ngờ lòng ghentỵ của nữ tử lại đáng sợ đến thế!

Tôi hơi nghiêng đầu một chút, bức màn samàu đỏ ngăn làn gió thu đã bắt đầu se lạnh ở bên ngoài, trong phòng thoangthoảng mùi đàn hương dìu dịu, khiến người ta có cảm giác mơ màng không chânthực chút nào.

Hoán Bích bước vào bẩm báo: “Kính Phi nươngnương vừa tới, tiểu thư có muốn gặp một chút không?”

Tôi nhắm mắt lại trầm ngâm suy nghĩ mộtchút rồi mới nói: “Bây giờ ta vẫn hơi mệt, đi nói với Kính Phi là ta cảm tạthịnh tình của nàng ta, đợi khi nào ta khỏe hơn một chút thì sẽ mời nàng ta tớigặp mặt.”

Mọi người đều biết tôi xưa nay vẫn luônkhách sáo với Kính Phi, mà nàng ta lại là mẹ nuôi của Lung Nguyệt, thân phậntất nhiên rất khác, nghe tôi cự tuyệt như thế thì đều kinh ngạc vô cùng. CậnTịch cười, nói: “Hoàng thượng chẳng bao lâu nữa sẽ đưa hoàng tử và công chúatrở lại đây, nếu Kính Phi nương nương cũng có mặt thì quả là không tiện chútnào.”

Tôi khẽ mỉm cười, lặng yên nằm đó nghỉngơi. Quả nhiên chỉ chừng một tuần hương sau, Huyền Lăng đã vui mừng hớn hởquay trở lại, nụ cười trên mặt còn chưa kịp lui đi, thấy tôi đã thức giấc thìlại càng thêm mừng rỡ.

Tôi mỉm cười khom người, nói: “Đã làm phiềnHoàng thượng đưa hoàng tử và công chúa đi thỉnh an Thái hậu rồi.”

Y nắm lấy bàn tay tôi, miệng cười tươi rạngrỡ. “Chúng ta là phu thê, còn nói những lời khách sáo như thế làm gì!” Rồi lạihỏi: “Nàng đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

Y nói với giọng hết sức thân mật, tôi cũngnở nụ cười đằm thắm. “Vậy chắc phu quân đã mệt rồi, hãy uống tạm ngụm canh đicho mát ruột.”

Y không có tâm trạng đâu mà uống, hớn hởnói: “Nàng không biết con của chúng ta ngoan đến thế nào đâu, nhũ mẫu bế chúngtới trước mặt mẫu hậu mà cả hai đều không khóc tiếng nào, mẫu hậu vui mừng lắmđấy.”

Có lẽ trời đã nổi gió, những cành cây bênngoài va nhẹ lên cửa sổ làm phát ra những tiếng “bồm bộp”, nghe vui tươi nhưtiếng trống. Tôi dịu dàng nói: “Từ Tiệp dư sinh nhị Hoàng tử vô cùng vất vả,nghe nói sau khi sinh đã bị mất sức rất nhiều, Hoàng thượng hôm nay cũng đưanhị Hoàng tử tới thỉnh an Thái hậu đúng không? Từ muội muội nhất định là rất vuimừng rồi.”

Huyền Lăng kéo chiếc chăn gấm lên đắp chotôi, lại gài góc chăn cẩn thận, sau đó mới cười, nói: “Trẫm biết nàng là ngườisuy nghĩ chu toàn mà. Nếu không đưa Bái Nhi qua đó, Yến Nghi khó chịu đã đành,mà nàng cũng sẽ bất an nữa.”

Tôi khẽ cười tủm tỉm. “Bái Nhi? Tên của nhịHoàng tử là Dư Bái sao?”

Y gật đầu, tiện tay khuấy nhẹ bát canh ngânnhĩ, cười nói: “Yến Nghi rất thích chữ “bái” này.”

Tôi nở nụ cười tươi. “Bái mang ý là sungtúc tràn đầy, thật sự không tệ, thần thiếp nghe rồi cũng thấy thích.” Tôi dừnglại một chút, kéo bàn tay y lại, nói giọng làm nũng: “Vậy xin Hoàng thượng bancho ân điển, cũng đặt tên cho hai con của thần thiếp luôn đi.”

Y đưa tay cào nhẹ mũi tôi một cái. “Trẫm đãsuy nghĩ rất lâu rồi, con của chúng ta không như người khác, nhất định phảinghĩ một cái tên thật hay mới được.” Y hơi cúi đầu, trên khuôn mặt chứa channhững nét dịu dàng. “Sau khi sinh nở, Yến Nghi vẫn luôn buồn bã không vui, hiếmcó chuyện nào có thể khiến nàng ta cao hứng, trẫm tất nhiên không tiếc gì thuậntheo tâm ý của nàng ta.”

Tôi lén đưa mắt ngó thần sắc của y, thửthăm dò: “Nghe nói Từ Tiệp dư đã bị tổn hao rất nhiều sức lực trong khi sinhnở, nhưng chắc cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gianlà sẽ ổn thôi.”

Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, thoáng lộvẻ lo lắng. “Nếu thật sự chỉ có như thế thì đã tốt rồi, sau khi sinh nở, YếnNghi cứ u uất mãi, chỉ duy có lúc nhìn thấy Bái Nhi mới cao hứng hơn một chút.Cũng vì u uất nên tinh thần nàng ta rất tệ, trẫm biết việc Vinh Canh y đã khiếnnàng ta hết sức thương tâm.” Y tỏ ra có chút áy náy. “Việc ngày đó cũng là vìtrẫm đang vui nên có hơi lỗ mãng, cho nên lần này ngoài phong nàng ta làm Quýtần ra, trẫm sẽ đích thân chọn cho nàng ta một phong hiệu nữa.”

Sau một chút trầm lặng, tôi đang định cấtlời an ủi thì y đã nghĩ thông suốt rồi, dường như đang tự an ủi mình: “Thếnhưng Hoàng hậu nói cũng đúng, bụng dạ Yến Nghi quả thực có hơi hẹp hòi, mộtphi tần thì không nên như thế.”

Tôi hơi ngẩn ra, sự áy náy của y không ngờchỉ có vậy, thậm chí còn chẳng bằng được một áng mây trôi nơi chân trời. Thếnhưng ngoài mặt tôi vẫn cười tươi. “Sau này trải đời một chút thì sẽ ổn thôi,ai mà không có thời trẻ tuổi chứ, huống chi Từ muội muội còn là một nữ tử thôngminh như thế cơ mà.”

Huyền Lăng bất giác thư thái hơn hẳn, tiệntay bẻ một bông linh lan trong chiếc bình sứ xanh cạnh giường cài lên búi tóccho tôi, mỉm cười, nói: “Xét về thi từ ca phú, Yến Nghi và nàng có lẽ khôngphân cao thấp, nhưng còn việc triều chính thì nàng ta không thể nào thấu hiểu bằngnàng được.”

Tôi nghe vậy bèn nghiêm mặt lại, cúi đầunói: “Hoàng thượng thực không nên nói vậy, nữ nhân can dự vào chính sự vốn làđiều đại kỵ của hậu cung, thần thiếp quyết không dám nhận là mình thấu hiểuviệc triều chính.”

Huyền Lăng cũng lộ vẻ nghiêm túc, khẽ lắcđầu. “Câu nói đó là để đề phòng những người mang lòng dạ xấu xa, ỷ được sủng áimà sinh kiêu ngạo, còn Hoàn Hoàn nàng có thể phân ưu cho trẫm, lại là ngườihiền đức hiếm có trên đời, há có thể đặt ngang với họ được.”

Tôi làm bộ ưu lo khẽ kéo ống tay áo y.“Thần thiếp có thể trở lại bên cạnh tứ lang đã là nhờ ơn trời phù hộ rồi, bâygiờ còn sinh được một cặp song sinh nữa, sao dám không thận trọng trong từnglời nói cử chỉ. Giống như lời của tứ lang vừa rồi vậy, vốn là khen ngợi thầnthiếp, nhưng trong cung lắm người nhiều ma, ai biết được liệu thần thiếp có vìviệc này mà bị trừng phạt bởi quy tắc trong cung không. Thần thiếp thực sựkhông chịu đựng nổi bất kỳ lời đồn nào nữa.” Xưa nay trên long bào của thiên tửluôn có hình giang sơn gấm vóc được thêu thành từ chỉ vàng, mà chỉ vàng đó hoàntoàn là từ vàng ròng mà ra, khác hẳn với các loại chỉ mềm mại bình thường, dođó kiểu gì cũng còn lại một chút cứng rắn.

Thế nhưng tôi lại biết, mềm mại chính làkhắc tinh của mọi sự cứng rắn trên đời này.

Huyền Lăng im lặng lắng nghe, sắc mặt dầntrở nên lạnh lùng. “Cứ nói đến việc này là trẫm lại tức giận, sau khi nàng mangthai vào cung đã có biết bao nhiêu lời đồn lọt vào tai trẫm, nói cái gì mà bụngnàng to hơn hẳn người thường, thai nhi trong bụng ắt không phải là con củatrẫm. Bây giờ nàng sinh hạ một cặp song sinh, sợ là khi tới trước mặt nàng,lưỡi của bọn họ sẽ bị thắt cả lại.”

Tôi đưa tay áo che miệng bật cười khúckhích. “Lời này của tứ lang thật là cay nghiệt quá! Nghe nói các vị tỷ muộitrong cung đều có lòng muốn tới chúc mừng thần thiếp, chỉ là thần thiếp quảthực không có sức gặp mặt mà thôi. Đến bây giờ sự hiểu lầm của mọi người chắcđều đã tan biến rồi, khi gặp nhau mọi người lại thuận hòa vui vẻ như cũ làđược.”

Huyền Lăng lộ vẻ khinh thường nói: “Bây giờbọn họ còn có lời nhảm nhí gì để mà bàn tán nữa, chỉ có thể phủ phục xuống dướichân nàng mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc, trong ngoài bất nhất, những lờinày không phải chỉ có thể dùng với nam nhân trên chốn triều đường.”

Tôi đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt HuyềnLăng, dịu dàng cất tiếng: “Trên đời này đâu phải việc gì cũng có thể như ý,ngoài mặt còn hòa hợp được với nhau cũng đã là tốt lắm rồi.”

Y dường như đang suy nghĩ điều gì, nơi đáymắt trào lên những tia dịu dàng vô hạn, rồi y đột nhiên ôm chầm lấy tôi, thậtchặt. “Hoàn Hoàn, nàng với trẫm là phu thê, hy vọng rằng sẽ không bao giờ nhưvậy.”

Tôi nhìn y chăm chú, khẽ cất tiếng ngâmnga: “Sự vật gần cũng là xa nhất, dòng suối trong sâu nhất cũng nông, trăngtrời cao sáng vô cùng, bàn về nhất cũng vợ chồng thân sơ[17]. Chỉcần tứ lang lúc nào cũng tin Hoàn Hoàn, chúng ta sẽ mãi là một cặp vợ chồngthân thiết nhất.”

[17]Đây là toàn bài Bát chí của Lý Dã. Dịch thơ Nguyễn Minh. Nguyên văn Hán Việt:Chí cận chí viễn đông tây, chí thâm chí thiển thanh khê, chí cao chí minh nhậtnguyệt, chí thân chí sơ phu thê - ND.

Y hôn nhẹ lên má tôi, mang tới cảm giác hơilành lạnh. Tôi bất chợt cả kinh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Căn phòng dần trở nên im ắng, thời gian nhẹnhàng trôi đi theo làn khói vương vất tỏa ra từ trong chiếc lò hương mạ vàng.Rốt cuộc vẫn là Huyền Lăng lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng trước: “Trẫm có câunày vẫn luôn muốn hỏi nàng, đêm đó tại sao nàng đột nhiên lại động thai rồi lâmbồn thế, không phải là còn hai tháng nữa mới đến ngày sinh sao?”

Tôi biết y đã nảy lòng nghi ngờ, bèn chậmrãi rời khỏi vòng ôm của y, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc buông lơi bên thái dươngkhông nói năng gì. Hoán Bích vốn đang đứng hầu bên dưới ô cửa sổ phía xa, nghethấy lời này thì khóe môi bất giác hơi máy động, tôi thấy thế bèn đưa mắt liếcqua, nở nụ cười tươi như hoa nói: “Hoán Bích, mau bưng canh tổ yến tới đây, tatự dưng thấy đắng miệng quá, muốn ăn đồ ngọt.” Sau đó mới ngoảnh đầu nhìn HuyềnLăng, nói: “Chắc vì thần thiếp thân thể nặng nề, khi đi phát ra tiếng động hơilớn, khiến con mèo đang ngủ gật trong vĩnh hạng giật mình, thế là nó mới laovào bụng thần thiếp. Tuy phải chịu một phen kinh hãi nhưng bây giờ dù sao cũngkhông có việc gì rồi, sau này thần thiếp nhất định sẽ hết sức cẩn thận.”

Vẻ nghi ngờ trong mắt y lại càng nồng đậmhơn. “Thực sự là thế sao?”

“Dạ phải.” Tôi ngẩng đầu lên, từ trong mắtchiếu ra những tia bình tĩnh và kiên định. “Vừa rồi Hoàng thượng còn nói là sẽtin thần thiếp cơ mà, lời của thần thiếp bây giờ Hoàng thượng cũng nên tin mới phải.Không có người nào hết, chỉ có mèo thôi.”

Y dừng ánh mắt trên khuôn mặt tôi một hồilâu, từ vẻ lạnh lùng băng giá dần biến thành một làn nước mùa thu tĩnh lặng,rồi y vừa vuốt ve bờ má tôi vừa khẽ nói: “Bất kể là người cũng được là mèo cũngđược, trẫm hiểu ý của nàng rồi, nàng không muốn hậu cung nổi cơn phong ba nàonữa. Thế nhưng...” Trong mắt y chợt bừng lên một tia dữ dằn như sấm sét. “Việcnày vốn đã chẳng có manh mối gì, nàng lại không chịu nói, trẫm không truy cứunữa cũng được. Có điều nguồn cơn của mọi việc kỳ thực đều là do những lời đồnbậy bạ mà ra, trẫm thực muốn xem xem bây giờ bọn họ còn có thể nói linh tinh gìnữa!” Y càng nói lại càng giận dữ: “Trẫm nhất định phải chỉnh đốn một phen,bằng không hậu cung của trẫm há chẳng phải sẽ trở thành một nơi đầy rẫy nhữnglời đồn, truyền ra ngoài ắt sẽ bị muôn dân cười chê!”

Tôi bình tĩnh nhìn y, nói với giọng dịudàng uyển chuyển: “Hoàng thượng chớ nên tức giận nữa. Hậu cung có nhiều nữnhân, khi rảnh rỗi không biết làm gì trò chuyện vài câu cũng là việc thườngtình, chưa chắc đã là cố ý. Hơn nữa xét ra thì việc trong hậu cung có lớn đếnmấy cũng chỉ là việc của nữ nhân, đã có Hoàng hậu nương nương làm chủ rồi,Hoàng thượng hà tất phải nhúng tay vào làm gì kẻo lại bị người ta cho là có ýthiên vị thần thiếp... Dù sao Hoàng hậu nương nương cũng là người hiền đức vôcùng.”

Những lời cuối cùng tôi nói rất khẽ, thếnhưng cũng rất thành khẩn, từng lời đều lọt vào tai Huyền Lăng rõ ràng. Y bấtgiác bật cười. “Nàng còn sợ bị người ta nói nữa sao... Khắp hậu cung bây giờ cóai mà không biết là trẫm thương yêu nàng, trẫm chính là muốn cho bọn họ thấy,có như vậy họ mới không dám coi thường nàng!” Y dừng một chút, vầng trán nhănlại để lộ ra mấy tia thất vọng và bất mãn. “Hoàng hậu trước đây còn xứng vớihai chữ “hiền đức”, nhưng bây giờ cái tai thực là mềm quá chừng, không biết cóphải là vì đã lớn tuổi rồi không nữa.”

Tôi lộ vẻ thận trọng nói: “Hoàng hậu nươngnương xinh đẹp vô song, lại biết cách giữ gìn, nhìn chỉ như người mới vừa bamươi thôi.”

“Người mới vừa ba mươi?” Huyền Lăng khẽcười khì một tiếng. “Hoàng hậu còn lớn tuổi hơn trẫm nữa... Hôm qua trẫm thấynơi khóe mắt nàng ta đã bắt đầu có nếp nhăn rồi.”

Tôi im lặng lắng nghe, hồi lâu sau mới mỉmcười, nói: “Đang yên đang lành tự dưng lại nói tới mấy lời thương cảm này thựclà không nên. Thần thiếp chỉ có một câu này thôi, xin Hoàng thượng hãy giúpthần thiếp uống chén canh tổ yến này đi.”

Huyền Lăng hơi nhếch khóe môi, khẽ nở nụcười vui vẻ, một chén canh tổ yến loáng cái đã ăn xong, chợt nghe Tiểu Doãn Tửđứng ngoài cửa bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương giá đáo...”

Tôi bất giác ngẩn ra, Hoàng hậu thân phậntôn quý, xưa nay chẳng dễ gì chịu đặt chân tới cung của các phi tần, lần trướcvì việc của Cận Tịch mà từng nổi can qua, giờ đây... Lòng tôi bất giác trầmxuống, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hoàng hậu sau chốc lát đã tới nơi. Tôi tấtnhiên không thể đứng dậy nghênh đón, nhưng nàng ta vẫn khách sáo vô cùng, tươicười rạng rỡ nói: “Thục phi muội muội cứ nằm đó nghỉ ngơi là được, bây giờ muộiđã là người có công lao lớn nhất với nhà Đại Chu chúng ta rồi.” Dứt lời bèn vộivàng hành lễ với Huyền Lăng.

Hoàng hậu hôm nay vận một bộ cung trang màuđỏ, trên đầu cài cây bộ dao vàng ròng đính ngọc hình phượng hoàng, dáng vẻ hiềnhòa gần gũi, cứ như là đang vô cùng vui vẻ. Thế nhưng mỗi cái đưa tay nhấc châncủa nàng ta đều thể hiện ra uy thế của bậc mẫu nghi thiên hạ, khiến người takhông dám xem thường. Tôi vội làm bộ khiêm tốn nói: “Thần thiếp làm sao dámnhận, còn phải nhờ Hoàng hậu chiếu cố cho nhiều.”

So sánh với sự trịnh trọng và uy nghi củaHoàng hậu, tôi bây giờ đang nghỉ ngơi hồi sức tất nhiên là yếu đuối phờ phạc vôcùng, trên người chỉ là một bộ đồ ngủ màu trắng thêu hình hoa lê, trên đầu gầnnhư không có thứ đồ trang sức nào, chỉ cài vài cây trâm để cố định búi tóc.Hoàng hậu nhìn thấy Cận Tịch đang đứng bên cạnh thì tỏ ra rất vui vẻ. “Nghe nóiHoàng thượng đã ban cho ngươi và Lý Trường ân điển rất lớn, đúng là làm rạng rỡcho chủ nhân của ngươi. Thực ra ngôi vị Thượng nghi đó thì không có gì, nhưngngươi tuổi đã không còn nhỏ, có được một nơi nương tựa như thế đúng là tốtnhất.” Cận Tịch vội vàng quỳ xuống cảm tạ, sau đó lại tiếp tục đứng hầu bêncạnh tôi.

Hoàng hậu ân cần kéo tay tôi hỏi: “Thân thểđã khỏe hơn chút nào chưa? Sinh con đẻ cái không phải việc bình thường, giốnghệt như là dạo một vòng qua quỷ môn quan vậy, Hoàn Thục phi nhất định phải chúý nghỉ ngơi cho tốt mới được, sau này còn tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng.” Dứtlời lại hỏi xem bây giờ tôi đang uống loại thuốc gì, cần dùng những thứ đồ tẩm bổnào, vẻ quan tâm lộ ra rất rõ.

Huyền Lăng vốn chỉ im lặng lắng nghe, khôngnói một lời, lúc này chợt nở nụ cười, nhìn Hoàng hậu với vẻ châm chọc. “NếuHoàng hậu có lòng thì những lời này đi hỏi thái y há chẳng phải là càng rõ rànghơn sao, việc gì phải khiến Hoàn Hoàn hao tổn tinh thần để nói chuyện thế này.”

Hoàng hậu hơi ngẩn ra, ngay sau đó liềncười tươi như hoa nở, dường như chẳng hề để lời của Huyền Lăng vào lòng, vẫnbình thản nói: “Hỏi thái y lại là chuyện khác, thần thiếp thân là Hoàng hậu,giúp Hoàng thượng quản lý hậu cung chính là chức trách, vốn nên quan tâm tớicác phi tần.”

Lời của Hoàng hậu có thể nói là một giọtnước cũng không lọt, tôi tuy oán hận nhưng cũng phải thầm thán phục, nghĩ bụngkhông biết đến bao giờ mình mới có được bụng dạ sâu sắc như thế. Rồi tôi bấtgiác đưa mắt thoáng liếc qua Huyền Lăng, khẽ nói: “Đa tạ Hoàng hậu quan tâm.”

Hoàng hậu hơi mím môi, nở nụ cười hiền thụcđoan trang, đoạn chậm rãi cất tiếng: “Thần thiếp vừa mới đi thăm Từ Tiệp dư vànhị Hoàng tử, Từ Tiệp dư khó sinh nên sức khỏe bị tổn hại, cần phải nghỉ ngơiđiều dưỡng một phen mới xong, sợ là trong vòng một, hai tháng tới không cáchnào hầu hạ Hoàng thượng được. Còn về nhị Hoàng tử...” Hoàng hậu hơi trầm ngâmmột chút, vẻ như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào cho hợp lý.

Huyền Lăng lập tức lộ vẻ lo lắng. “Bái Nhisao rồi? Hồi sáng trẫm mới qua đó xem thấy nó vẫn khỏe mà.”

Hoàng hậu hôm nay búi mái tóc lên cao vút,mấy lọn tóc trước trán cũng được vén qua một bên, những tia sáng từ ngoài chiếuvào làm khuôn mặt nàng ta trông đầy vẻ hư ảo. Nàng ta hơi cụp mắt, khẽ đáp:“Nhị Hoàng tử bây giờ vẫn khỏe, có điều thái y nói là nhị Hoàng tử yếu đuối từtrong bụng mẹ, nhất định phải nuôi dưỡng thật cẩn thận mới được, chỉ cần sơ sảymột chút thôi là...”

Huyền Lăng hơi cau mày lại. “Những lời nàythái y chưa từng nói với trẫm...”

Hoàng hậu để lộ ra mấy tia thần sắc nhãnhặn khiêm nhường, uyển chuyển nói: “Khi đó Hoàng thượng đang hưng phấn, thái ylàm sao dám khiến Hoàng thượng mất hứng chứ. Thần thiếp chẳng qua cũng vì cẩn thận,muốn đám người đó chú ý hầu hạ nhị Hoàng tử hơn, thế là mới hỏi han thật kĩ.”Hoàng hậu khẽ thở dài một tiếng. “Những năm nay đường con cái của các phi tầntrong cung đều hết sức khó khăn, bây giờ khó khăn lắm mới có được ba vị hoàngtử, nhất định phải nuôi nấng cẩn thận mới được.”

Huyền Lăng tiện tay khuấy nhẹ bát canh ngânnhĩ trước mặt, trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Hoàng hậu nghĩ rất đúng, cầnphải như thế mới được.”

Tôi không lộ vẻ gì, chỉ mỉm cười, dặn dòCận Tịch: “Canh ngân nhĩ này không tệ, đi múc một bát tới dâng cho Hoàng hậunương nương nếm thử đi.”

Cận Tịch lập tức vâng lời rời đi, Hoàng hậuthì ngồi xuống chiếc ghế tử đàn chạm khắc hình thanh loan và hoa mẫu đơn bêncạnh, cười nói với Huyền Lăng: “Hoàng thượng từ khi đăng cơ tới giờ chưa từngphong Thục phi lần nào, hiện nay vị trí trong Tứ phi lại đều trống cả, Chân thịlần này mới là người được phong đầu tiên. Thần thiếp nghĩ lễ sắc phong Hoàn Phinăm xưa đã quá mức đơn giản rồi, bây giờ lại là sắc phong Thục phi chính nhấtphẩm, còn nhân dịp hai vị hoàng tử và một vị công chúa ra đời, không thể khônglàm cho náo nhiệt một phen. Thần thiếp đã lệnh cho bộ Lễ soạn kế hoạch rồi,không bao lâu nữa là có thể mang tới cho Hoàng thượng xem.”

Tôi không chút nghĩ ngợi, vội vàng thoáithác ngay: “Thần thiếp không dám nhận sự hậu ái như vậy, làm theo quy củ đã làquá mức náo nhiệt rồi, thần thiếp cảm thấy cứ nên đơn giản một chút thì hơn.”

Hoàng hậu bình thản đưa mắt liếc tôi, cườitrách cứ: “Thục phi muội muội nói vậy thực là trẻ con quá! Muội là công thầncủa Đại Chu, nếu nghi lễ sắc phong phi tần chính nhất phẩm của muội mà chỉ cửhành đơn giản, vậy các phi tần khác khi được tấn phong biết phải tổ chức nghilễ thế nào đây, chẳng lẽ khỏi cần tổ chức làm gì nữa?”

Tôi được tấn phong làm Thục phi rõ ràng làtrái với quy củ, vậy mà lúc này khi chủ động nhắc tới, Hoàng hậu lại không hềcó lời phản đối nào, còn chủ trương tổ chức thật náo nhiệt, làm lòng tôi hếtsức bất an. Huyền Lăng nghe thấy thế thì lại rất bùi tai, bèn gật đầu khenngợi: “Hoàng hậu đúng là hiểu tâm ý trẫm.”

Hoàng hậu khẽ nở nụ cười, trong mắt lộ ramấy tia dịu dàng như làn nước xuân. “Thần thiếp và Hoàng thượng đã làm phu thêvới nhau hơn hai mươi năm, có lý nào lại không hiểu chứ?”

Huyền Lăng chỉ mỉm cười đáp lại, sau đó bèntrò chuyện với Hoàng hậu về các sự vụ trong buổi lễ sắc phong, thỉnh thoảng lạihỏi tôi vài câu. Lúc này Cận Tịch bưng một bát canh ngân nhĩ tới, Hoàng hậu đưatay đón lấy, xúc một thìa lên cho vào miệng nếm thử, đôi hàng lông mày được vẽrất mảnh bằng Loa tử đại bất giác hơi cau lại, sau khi chậm rãi nuốt xuống mớinhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Ngân nhĩ đã được đun rất mềm rồi, nhưng sao vị lạinhạt thế này?”

Tôi không khỏi ngạc nhiên, bèn hỏi CậnTịch: “Chưa cho đường sao?”

Cận Tịch quỳ xuống đáp lời: “Dạ đã cho rồi,bát canh này múc từ cùng một nồi với bát canh mà Hoàng thượng vừa uống, ngoàingân nhĩ ra còn được cho thêm mật ong, đường trắng và táo đỏ.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng đặt bát qua một bên,chiếc vòng ngọc đeo trên tay tỏa ra những tia sáng rực rỡ, bắt mắt vô cùng.Nàng ta nở một nụ cười hiền hòa rất mực, thế nhưng trong đó lại ẩn chứa ý vịsâu xa. “Bản cung thì không có gì, nhưng Hoàng thượng xưa nay vẫn luôn thích ănđồ ngọt, bản cung chỉ lo canh này không hợp khẩu vị của Hoàng thượng thôi.”

Tôi đưa tay lên xoa ngực, chiếc vòng bạcđeo trên cổ tay theo đó trượt xuống dưới, mấy chiếc chuông nhỏ đính bên trênphát ra những tiếng “đinh đang” nghe hết sức vui tai, rồi tôi nhìn Huyền Lăngvẻ áy náy. “Xem ra thần thiếp đúng là đã không cẩn thận rồi.”

Huyền Lăng không nói gì nhiều, cầm lấychiếc bát từ chỗ Hoàng hậu xúc một thìa lên nếm thử, cười tươi, nói: “Thế nàylà đã đủ ngọt rồi, mà còn ngon hơn là vị ngọt đậm ở những chỗ khác nữa, thế nênvừa rồi trẫm mới ăn hết nguyên một chén đó chứ.” Rồi y ngoảnh đầu qua nhìn Hoànghậu, thản nhiên nói: “Cứ suốt ngày ăn đồ quá ngọt ở những nơi khác, giờ trẫmthấy hơi chán rồi.”

Hoàng hậu thoáng lộ vẻ lúng túng, ngay sauđó đã lại nở nụ cười. “Hoàng thượng thích là được, vẫn là Thục phi chu đáonhất.”

Huyền Lăng tuy không cố tình nhưng tôi biếtrõ mấy lời này đã làm Hoàng hậu hết sức thương tâm, nơi đáy lòng bất giác thầmthở dài một tiếng, oán thù giữa tôi và Hoàng hậu chỉ e đã lại càng sâu thêmrồi. Thế nhưng... Tôi cười lạnh một tiếng, oán thù giữa tôi và nàng ta vốn đãsâu đến mức không thể hóa giải được, còn sợ nhiều thêm một chút nữa sao? Bâygiờ chỉ còn chờ xem tôi và Hoàng hậu có thể nhẫn nại được bao lâu nữa mà thôi.

Sau khi trò chuyện được vài câu, Hoàng hậuđứng dậy nói: “Cứ mải nói chuyện mãi đâm ra quên mất, lần này bản cung tới đâyvốn là để thăm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, thế mà đến bây giờ còn chưađược nhìn thấy mặt đấy.”

Tôi đang định kiếm cớ thoái thác, nhưngHuyền Lăng vừa nghe nói tới hai đứa bé thì lập tức tươi cười nói ngay: “Nhũ mẫuđang bế hai đứa nó ở gian điện bên cạnh, trẫm vừa mới đưa chúng về từ chỗ Tháihậu xong. Nàng là mẹ cả của chúng, bây giờ qua đó một chút cũng hay.”

Hoàng hậu khẽ nở nụ cười. “Đúng là như thế.Thần thiếp cũng không có gì để tặng cho hai đứa bé này cả, nhưng trước đây khitỷ tỷ còn tại thế từng tặng thần thiếp mấy khối ngọc trắng mỡ dê thượng hạng,thần thiếp đã kêu thợ kim hoàn làm bất kể ngày đêm để chế thành một cặp ngọcbích lung linh cho hai đứa bé này rồi.”

Huyền Lăng thoáng đờ đẫn trong phút chốc,đôi mày kiếm lúc này đã bị phủ lên một tầng sương mù mỏng, đầy vẻ mông lung vàảm đạm. “Thuần Nguyên...” Thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc y đã tỉnh táo trở lại,cười bình thản nói: “Đồ của nàng ấy tất nhiên là rất tốt, để cho mấy đứa bédùng cũng hay, không ngờ nàng lại nỡ lấy ra đấy.”

Hoàng hậu cụp đôi mắt xuống, nụ cười bênkhóe miệng dần ẩn đi, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ buồn thương khó tả. “Vật kỷniệm mà tỷ tỷ để lại cho thần thiếp không ít, thần thiếp thỉnh thoảng lại lấyra ngắm nghía một phen, mỗi lần nghĩ tới tình nghĩa giữa hai tỷ muội năm xưa làđều không kìm được lòng thầm thổn thức.”

Huyền Lăng tỏ ra hết sức tán đồng: “Tấtnhiên là thế rồi!” Y đưa mắt nhìn Hoàng hậu, tỏ vẻ áy náy nói: “Trẫm cũng đãmấy tháng chưa qua thăm Hoàng hậu rồi.”

Khóe miệng Hoàng hậu bất giác hơi co giật,trong mắt thấp thoáng một tia buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại vẻ ungdung. “Thần thiếp đã đến tuổi hoa tàn nhụy rữa, làm sao so được với các phi tầntrẻ tuổi khỏe mạnh trong cung. Hoàng thượng khi nào rảnh rỗi hãy qua chỗ HồChiêu nghi nhiều một chút, bằng không thì Kính Phi cũng chưa tính là già lắmđâu.”

Hoàng hậu nói đến đây thì chợt dừng mộtchút, chẳng biết là hữu ý hay vô tình. Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của nàng ta,bất giác thầm cười lạnh, lên tiếng tiếp lời: “Hoàng hậu nói rất phải, thầnthiếp và Từ muội muội đều đang trong thời gian ở cữ, không tiện hầu hạ Hoàngthượng, rất nhiều tỷ muội trẻ tuổi như Lưu Đức nghi, Phúc Tần đều không tệ chútnào.” Tôi hơi trù trừ một chút, nhưng rất nhanh sau đó vẫn cười nói: “Hồ Chiêunghi và Kính Phi cũng đều rất tốt, ngay cả chỗ An Quý tần Hoàng thượng cũng cóthể thường xuyên lui tới.”

Huyền Lăng hờ hững quay đầu lại. “Nàng vẫnchưa biết sao, cổ họng An thị bị tổn thương, giờ đã vỡ giọng rồi.” Y tỏ ra khátiếc nuối: “Đúng là đáng tiếc, chỉ e sau này không thể hát được nữa.”

Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sauđó đã hiểu ra nguồn cơn sự việc, với tính cách của Hồ Chiêu nghi, An Lăng Dungđã đắc tội rồi thì ắt sẽ không cho nàng ta có cơ hội trở mình.

Hoàng hậu đưa mắt nhìn sang phía tôi, bìnhthản nói: “Vốn chẳng qua chỉ là bị nhiễm phong hàn, tĩnh dưỡng vài ngày làkhỏi, ai ngờ sau khi uống thuốc thì cổ họng lại bị tổn thương, chỉ sợ sau nàyngay cả nói chuyện cũng không được trôi chảy nữa.”

Thủ đoạn của Hồ Chiêu nghi lẽ nào lại ácđộc đến thế sao? Xét cho cùng thì cũng không có thù sâu hận lớn gì, làm vỡgiọng là được, hà tất phải tới mức như vậy chứ? Tôi thấy có chút nghi hoặc, thếnhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Có lẽ chỉ tạm thời như thế thôi, kêu thái ychữa trị cẩn thận là được, chưa biết chừng lại có chuyển biến, bằng không thìthật là đáng tiếc.”

Huyền Lăng cười vang sảng khoái. “Chuyệnnày không cần nhắc tới nữa. Trẫm đã mấy ngày chưa đi thăm Thục viện rồi, bâygiờ Hoàn Hoàn và Yến Nghi đều đã sinh nở, chỉ còn chờ tin tốt từ My Nhi nữathôi.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu, chiếc bộ dao vàngròng đính ngọc đung đưa nhè nhẹ, làm ánh lên những tia sáng long lanh. “Đúngthế, bây giờ chỉ còn đợi Thẩm Thục viện nữa thôi.” Nàng ta phủi nhẹ ống tay áomột chút, khẽ nở nụ cười điềm đạm. “Chỉ mong sẽ là một vị hoàng tử nữa.”

Huyền Lăng đưa Hoàng hậu qua thăm hai đứabé, sau đó liền nói là muốn cùng Hoàng hậu đi sắp xếp lại di vật của ThuầnNguyên Hoàng hậu. Tôi tất nhiên biết rõ sự lợi hại bên trong, năm xưa HuyềnLăng giận dữ trục xuất tôi ra khỏi cung có quá nửa là vì tôi đã vô ý mạo phạmThuần Nguyên Hoàng hậu, thế là lúc này chỉ đành làm bộ tươi cười vui vẻ tiễnhai người bọn họ ra ngoài, sau đó thì khuôn mặt mới dần trở nên lạnh lẽo.

Hoán Bích dè dặt ngó nhìn sắc mặt tôi, khẽnói: “Tiểu thư ngàn vạn lần chớ nên tức giận, lỡ như làm tổn hại đến thân thểthì không đáng chút nào đâu.”

Tôi mím chặt hai bờ môi, hồi lâu sau mớicười lạnh một tiếng, cất giọng lạnh tựa băng sương: “Hoàng hậu quả nhiên là lợihại! Chẳng trách năm xưa cả Hoa Phi và bản cung đều thất bại trong tay nàng ta,tài không bằng người có thua cũng là đáng lắm!”

Cận Tịch mỉm cười xua tay nói: “Thực ra sovới Hoàng hậu, nương nương chưa chắc đã không bằng.” Nàng ta dừng một chút rồimới điềm đạm nói tiếp: “Nương nương có biết chỗ dựa lớn nhất của Hoàng hậu làgì không?”

Hoán Bích cười nhạt một tiếng. “Nàng tachẳng qua ỷ vào thân phận Hoàng hậu, lại đang nuôi dưỡng Hoàng trưởng tử màthôi.”

Tôi thoáng trầm ngâm một chút, lập tức hiểura Cận Tịch muốn nói tới điều gì. “Hoàng trưởng tử không phải con ruột củaHoàng hậu, thực sự chẳng đáng kể gì. Còn về vị trí này của Hoàng hậu ấy mà...”Tôi bất giác đưa mắt nhìn qua phía Cận Tịch.

Cận Tịch hiểu ý, bèn vạch ngón tay ra nói:“Vị trí này của Hoàng hậu những năm nay có rất nhiều lần chỉ còn tồn tại trêndanh nghĩa, trước thì có Hoa Phi, sau thì có Đoan Phi, Kính Phi, tất thảy đềutừng nắm quyền hiệp trợ quản lý hậu cung. Hơn nữa Hoàng hậu không hề đi theohầu hạ Thái hậu, cũng chẳng được Hoàng thượng sủng hạnh, chẳng qua là bề ngoàiphong quang mà thôi, nếu xét tới sự sủng ái thật sự thì còn chẳng bằng Kính Phinương nương. Hoàng hậu có thể đứng vững không đổ đến ngày hôm nay, còn đượcHoàng thượng nể mặt, tất cả đều là bởi nàng ta là muội muội ruột thịt của tiênHoàng hậu. Nương nương có nghe rõ những lời vừa rồi của Hoàng hậu không?”

Tôi bất giác bật cười. “Chỉ dựa vào mộtmình Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng đủ cho Chu Nghi Tu ngồi vững ở ngôi bảo tọaHoàng hậu cả đời rồi, đây mới chính là chỗ dựa lớn nhất của Chu Nghi Tu.” Nghĩtới đây tôi không kìm được nghiến răng căm hận. “Ngày nào nàng ta còn là muộimuội của Thuần Nguyên Hoàng hậu, ngày đó bản cung sẽ khó mà lật đổ được nàngta!”

Cận Tịch khẽ nở nụ cười, bước tới ngồixuống trước giường của tôi, cầm lấy con lăn ngọc nhẹ nhàng lăn tay cho tôi, chậmrãi nói: “Đã biết mình biết người như thế rồi, chúng ta nhất định sẽ có ngàychiến thắng. Nương nương xin hãy nghe nô tỳ nói mấy lời đại bất kính này, khôngtính tới Phó Tiệp dư trước đây, trong cung còn có người nào giống Thuần NguyênHoàng hậu hơn nương nương nữa sao?”

Những lời này nàng ta nói rất nhẹ nhàng,thế nhưng lòng tôi vẫn nhói đau, tựa như nguyên vẹn trái tim nóng bỏng bị lănqua lăn lại trên một gốc xương rồng, nỗi đau đớn ấy tuy rằng không mãnh liệt,thế nhưng cứ kéo dài mãi không dứt. Cận Tịch không nói gì thêm, chỉ cẩn thậngiúp tôi đeo chiếc hộ giáp vàng ròng nạm hồng ngọc lên, một thoáng sau mớingẩng đầu nhìn tôi, nói: “Nô tỳ nói năng vô lễ, nếu nương nương không vui thìcứ việc đeo hộ giáp mà đánh lên mặt nô tỳ trút giận, nô tỳ cam lòng chịu đựng.”

Mười ngón tay tôi dần trở nên cứng đờ, nhẹnhàng vuốt ve chiếc hộ giáp lạnh băng, một hồi lâu không nói năng gì. Có lẽ làđã ngửi mùi hương trầm trong điện quá lâu, đầu óc tôi lúc này chừng như hơi mơmàng, đến cảnh tượng trước mắt cũng chẳng còn nhìn rõ nữa. Tôi cố nén nhịn cảmgiác cay cay nơi sống mũi, kéo bàn tay Cận Tịch lại nói: “Ý của ngươi ta hiểurồi.” Sau đó lại hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười hờ hững. “Như ngươi trướcđây đã nói, sau khi trở về Tử Áo Thành, ta nhất định phải làm một người khôngcó trái tim, mà đã không có trái tim...” Tôi đưa tay khẽ vuốt ve bờ má. “Nếu cứlẳng lặng mà làm một cái bóng thì chỉ là hạ sách, cố bắt chước về dung mạo hànhvi cũng chỉ là trung sách mà thôi, bằng không Hoàng thượng đã chẳng xem nhẹ cáichết của Phó Tiệp dư như thế. Còn về thượng sách...”

Đó là làm chính bản thân mình, nhưng lại cóthể khơi dậy hồi ức của y về Thuần Nguyên, chỉ như vậy mới có thể giữ mình lâudài.

Cận Tịch cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, vuốtnhẹ chiếc bông tai phỉ thúy mấy lần, thấp giọng ghé đến bên tai tôi, nói: “Cóviệc này nương nương không thể không cẩn thận, hôm nay Hoàng hậu đích thân tớithăm Hoàng tử và Công chúa, có Hoàng thượng ở bên thì không sao, nhưng sau nàynếu chúng ta sơ sảy...”

“Không bao giờ có chuyện sơ sảy cả!” Tôicắt ngang lời Cận Tịch: “Chúng ta đã trở về đây rồi, bất cứ việc gì cũng đềuphải cẩn thận, lòng người còn đáng sợ hơn là sài lang hổ báo, hai đứa bé nàylại đều là tính mạng của ta, ta quyết không cho phép bất kỳ người nào làm hạiđến chúng!”

Hoán Bích im lặng lắng nghe, đột nhiên cấttiếng: “Tiểu thư đã muốn bảo vệ Hoàng tử và Công chúa, vừa rồi tại sao khôngnói với Hoàng thượng về người đã sai khiến lũ mèo kia để cho Hoàng thượng traxét lục cung, như vậy chúng ta sẽ có thể kiếm cớ đẩy việc này qua Chiêu Dươngđiện, khiến nàng ta chẳng được yên ổn.”

Vậy sao? Tôi cười tủm tỉm không nói. So vớinhư vậy, tôi thà để Huyền Lăng tiếp tục nghi ngờ, gặp chuyện gì cũng đều sợbóng sợ gió, hết lòng thận trọng. Thế nhưng những lời này tôi tất nhiên khôngtiện nói ra, liền cất giọng uể oải: “Ta mệt rồi, đi kêu Hoa Nghi lại đây xoabóp cho ta một chút đi.”