[Harry Potter] Đương V Đại Ngận Tân Khổ

Chương 53: Thỉnh cầu của Abr



Đương V Đại Ngận Tân Khổ

(Làm V đại mệt mỏi quá)

053 | Thỉnh cầu của Abr

"Theo em được biết, giờ cách giờ giới nghiêm ban đêm còn 15 phút." Riddle có chút bực bội nói, "Em đỡ học tỷ McGonnagal tới trạm xá trước, em không dám cam đoan thuốc giải độc này hữu hiệu, lát nữa sẽ tới phòng hiệu trưởng sau." Nhìn mọi người, "Không cần lo lắng." Câu cuối cùng là nói với cô bé khóc thút thít.

"Ách... Kỳ thực, Riddle..."

"Cậy mạnh cũng không phải phong cách của Gryffindor, học tỷ, lại nói chị cũng nên cho em cơ hội ăn bớt mỹ nữ đi." Riddle vẫn rất áy náy, sự chính trực của McGonnagal là điều cậu luôn thưởng thức, vốn dĩ cậu ra ngoài là tính dựa theo kịch tình bắt Hagrid, McGonnagal và em họ của cô xuất hiện là ngoài ý muốn.

"Chị chỉ sợ ngày mai bị dấm chua của Hogwarts dìm chết mà thôi..." McGonnagal nở nụ cười, nhưng nghĩ tới Hagrid cô lại thở dài. "Thật không ngờ là Hagrid... đó là nhện à?"

"Không biết, em cũng không thấy rõ lắm, có lẽ là một giống mới, dù sao Thế Giới Phù Thủy có rất nhiều điều thần kỳ." Riddle dàn xếp McGonnagal, đồng thời giải thích tình huống với y tá trạm xá xong, "Em phải tới phòng hiệu trưởng, yên tâm, giáo sư Dumbledore sẽ không để Hagrid bị gì đâu." Cho McGonnagal một nụ cười trấn an, Riddle ưu nhã xoay người. Dumbledore sẽ không, Bộ Pháp Thuật thì khó nói.

...

Phòng hiệu trưởng đang có một cuộc tranh luận kịch liệt...

"Vụ hóa đá không nhất định là trò ấy gây ra, theo tôi được biết không có loài nhện nào có khả năng hóa đá."

"Nhưng ông cũng không chứng minh được là sinh vật huyền bí nào làm, sinh vật huyền bí có khả năng hóa đá lại không ít, ai biết có phải là lai giống không, ông nghe thử xem thằng nhóc này nói gì? Tìm được trong một hành lang ở trường, quả trứng biết nói chuyện, cho là auror của Bộ Pháp Thuật dễ lừa lắm à?"

"Hogwarts có rất nhiều căn phòng thần kỳ, nói không chừng là bị người hãm hại."

"Ai hãm hại? Hãm hại ai? Đừng quên thứ đó là do thằng nhóc này ấp ra đồng thời nuôi lớn, chỉ bằng độc tố của nó là đã sớm có thể nộp lên, thằng nhóc này trốn không thoát can hệ." Rất hiển nhiên vị auror này khá bất mãn với sự dây dưa của Dumbledore, áp lực bên trên không đè lên đầu thấy nhẹ nhõm lắm à, "Hiệu trưởng Dippet, ông cảm thấy thế nào?"

"A, không phải còn có một nhân chứng nhỏ sao. Ta nhớ trò là em họ của nữ Huynh Trưởng Gryffindor, tiểu thư Sarah Iver."

"Vâng, là cậu ta làm hại chị em bị thương." Sarah phẫn hận nhìn Hagrid.

"Tôi... Aragog không cố ý... Nếu không phải..."

"Nếu không là chị tôi muốn bắt nó, chị tôi sẽ không trúng độc đúng không, sao cậu có thể nói vậy hả, uổng cho chị tôi luôn bảo vệ cậu! Giờ cậu còn nghĩ tới thứ đó... nó còn có tên?!" Sarah ra vẻ buồn nôn.

"Riddle nói mấy người muốn giết Aragog..." Hagrid khóc.

"Xin lỗi, tôi cần bổ sung rõ là, ban ngày tôi nói, auror của Bộ Pháp Thuật sẽ tới, bắt được hung thủ của vụ hóa đá, mới sẽ xử tử nó, tối thiểu có mười mấy học sinh nghe được lời tôi, đừng cắt câu lấy nghĩa, Hagrid." Riddle vừa vặn bước vào, phía sau là Slughorn, hiển nhiên là bị cậu kéo tới.

"Các vị, tôi tới trễ, Albus, muốn nghe lời chứng cũng phải chờ mọi người đến đông đủ cả chứ."

"Chị em không sao rồi." Riddle đầu tiên là cười với Sarah, khiến mọi người ở đây đều sinh lòng thiện cảm với cậu, một nữ auror còn thuận tiện liếc người đàn ông bên cạnh mình một cái, ý là, anh còn không bằng một đứa bé.

"Vậy giờ trò Riddle có thể nói thử xem, vì sao trò lại xuất hiện chỗ đó, còn mang theo... Thuốc giải độc?"

"Albus, ông có ý gì hả, nói cho ông biết, chai thuốc giải độc đó là tôi nấu!" Slughorn mất hứng, ba chữ thuốc giải độc Dumbledore nói rất có thâm ý...

"Không không, Horace, tôi chỉ là may mắn Riddle chạy tới kịp, nếu không tiểu thư McGonnagal rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, đúng không?" Quả nhiên Dumbledore nói chuyện rất có kỹ xảo.

"Phải, y tá trạm xá kiểm tra xong có nói, đó là kịch độc, may là từ chân nhện, nếu như bị cắn..." Nói chuyện có kỹ xảo không phải mình ông biết thôi đâu, Dumbledore, trong lúc nhất thời mọi người bị hậu quả nghiêm trọng dọa tới đều đưa mắt nhìn về phía Hagrid. "Thuốc giải độc của em có hiệu quả, nhưng chưa thể thanh trừ hết độc tố, hiện tại đương nhiên là không có vấn đề, phải biết khả năng của các giáo sư Hogwarts nổi tiếng khắp cả Âu Châu." Hiệu trưởng và các giáo sư đều mang vẻ mặt tự hào (trừ lão D), Bộ Pháp Thuật cũng cùng chung quang vinh cười với Riddle, ai bảo phù thủy cả nước Anh đều tốt nghiệp từ Hogwarts. "Loại thuốc giải độc này là từ khi trường học xảy ra chuyện, giáo sư Slughorn mở lớp riêng cho học viện mình, đương nhiên tài liệu là bọn em tự chi trả, về phần vì sao em trùng hợp xuất hiện ở đó..." Từ trong túi lấy ra một lá thư tinh xảo. "Giai nhân ước hẹn."

"Không có kí tên..." Lá thư đậm mùi nước hoa rất nữ tính, hẹn Riddle ở gần chỗ xảy ra chuyện.

"Cái kia..." Tiểu thư Sarah ngượng ngùng giơ tay, "Nó là của em... là em hẹn anh Riddle. Vốn định..." Cô bé đỏ mặt,

"Ha ha ha ~ học sinh của ta ngày càng có mị lực, sắp bằng ta lúc trẻ rồi." Slughorn đắc ý vỗ vai Riddle, người biết tướng mạo của Slughorn thời học sinh giữ im lặng, người không biết nhìn bề ngoài hiện tại của ông, đoán được gì rồi cũng giữ im lặng.

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, uyển chuyển cự tuyệt lời bày tỏ của Sarah Iver, nói lòng mình đã có người thương, rồi nhìn ánh mắt tỏa sáng của cô bé có chút rợn gáy rời đi. (Quan hệ của cô bé này và Pomona hẳn không tệ.)

【 Dumbledore không hổ là Dumbledore. 】 Dưới tình huống như thế còn bảo vệ được Hagrid, để cậu ta thoát khỏi số phận Azkaban, nhưng bị đuổi học là khẳng định.

"Không phải Aragog... Em biết không phải nó..." Nhớ tới tiếng khóc của Half-Giant, Riddle không khỏi nhói lên một tí xin lỗi, vốn dĩ chuyện này sẽ xảy ra ở hai năm sau, giờ cha Hagrid còn chưa chết, tình huống hẳn sẽ tồi tệ hơn.

【 Mà thôi, bồi thường cậu ta tí vậy. 】 Hổ thẹn là có một xíu, nhưng không hề hối hận khi bày kế làm cậu ta bị đuổi học, chỉ cần cậu ta còn ở trong tòa thành này mọi người sẽ có phiền phức!

"Eileen." Riddle vừa về tới phòng nghỉ đã đi tìm Eileen, khiến cậu vui mừng là, Eileen đang lựa dây cột tóc với Pallas, cuối cùng cô bé này cũng nhìn vào thứ gì đó ngoại trừ độc dược rồi. "Thay anh để ý một chút tiến độ của thuốc sống dậy Mandrake."

"Được." Nếu nói Riddle là bảo vật trong tay Slughorn, vậy Eileen có thể tính là trong lòng. Phòng làm việc của Slughorn nếu sửa lại khẩu lệnh người đầu tiên biết chính là Eileen.

"Nguy hiểm thật..." Thấy Riddle đi rồi, Pallas thở phào, cô đang cầm một sợi dây cột tóc màu đen...

"Quá chậm." Giờ này mới cầm về.

"Người không ra tay bớt nói mát đi."

...

"Giáo sư, đây là thuốc sống dậy Mandrake, em đi ngang qua phòng làm việc của giáo sư Slughorn đã thuận tay mang tới giúp thầy ấy."

"Làm phiền em."

"Không có gì đâu ạ."

Riddle lễ phép rời khỏi trạm xá, nghe tiếng bước chân vội vàng từ bên kia tới, khóe miệng cậu vui vẻ kéo lên độ cong, xoay người rẽ vào một ngõ cụt, ngay khi sắp đụng tường, bức tường trước mặt mở ra lối đi như lối vào ở Hẻm Xéo, vào bên trong sẽ ngửi thấy cái mùi se lạnh ẩm ướt của hầm.

...

"Các trò không nhớ rõ à?" Thấu kính hình bán nguyệt lóe lên sự bất ngờ.

"Vâng, giáo sư Dumbledore, em chỉ nhớ được có thanh âm gì đấy, sau đó... là hiện tại."

"Albus, ông đã hỏi rất nhiều lần rồi, bọn họ cần được nghỉ ngơi!"

Riddle sung sướng bước vào phòng sinh hoạt chung, pháp thuật thần kỳ thế đó, 【 Obliviate 】 là một thứ tốt.

...

Ruber Hagrid bị đuổi học, McGonnagal, em họ cô ấy, còn có Riddle có công giúp phá án, mỗi người thêm cho học viện 50 điểm.

"Nói vậy, cậu là người giữ khóa kế tiếp?" Căn nhà gỗ bên Rừng Cấm lớn hơn ban đầu không ít, là tính đến chuyện sau này sẽ có hai người ở đây, và chiều cao tương lai của Hagrid cũng khá khả quan, may mà tốc độ xây nhà bằng pháp thuật có thể xếp hạng đầu.

"Phải..." Tuy rằng Hagrid không biết gì cả, nhưng vẫn có một sự sợ hãi mơ hồ với Riddle, có lẽ vì mấy lần xuất hiện cường thế của cậu, khiến cho cuộc sống của Hagrid không mấy được yên lành...

"Kỳ thực... cậu bị đuổi không hẳn là chuyện xấu, cậu không biết cách giao lưu, không nói Slytherin, thậm chí cả Gryffindor cũng không thể hòa đồng, có lẽ động vật trong Rừng Cấm sẽ thích cậu."

"Ha hả..." Nghĩ đến đây Hagrid cười rất ngu đần.

Một kẻ đơn thuần. "Đã nghĩ ra cách giải thích với cha mình chưa?"

Vẻ mặt của Hagrid lập tức xệ xuống, trông rất thống khổ... "Được rồi được rồi, làm cái mặt gì vậy, tôi đã nhờ Abraxas rồi, tin tức này sẽ bị đè xuống, hãy cảm ơn cha cậu không có công việc ổn định đi. Về phần thư thông báo cậu bị đuổi học..." Riddle lấy ra một lá thư. "Thật bất hạnh, con cú mèo ấy gặp được ngoài ý muốn nho nhỏ." Đốt lá thư tại chỗ, "Tôi tin là bằng vào cái nhân duyên tệ lậu của cậu, sẽ chẳng có ai viết thư cho cậu đâu, về nhà rồi chỉ cần giữ chặt miệng mình là được."

Chuyện của mẹ Hagrid đã khiến cha cậu bị đuổi khỏi nhà, ông ấy làm công nuôi lớn Hagrid, giờ thân thể đã suy yếu lắm rồi, dựa theo lịch sử, sang năm sẽ đi gặp Merlin.

"Ôi ~ Riddle..." Hagrid cảm động muốn khóc... Vừa ôi một cái, đã bị Riddle nổi hết da gà dùng ánh mắt hung tợn trừng lại.

"Đừng có mà cảm động, ân huệ của Slytherin đều yêu cầu hồi báo, thứ nhất, chúng tôi tới Rừng Cấm cậu mở một mắt nhắm một mắt cho tôi, không nhiều lắm, chỉ bọn này thôi, thứ hai, một số tài liệu độc dược trong rừng nhờ cậu để ý giùm, dựa theo quyển sách này, phát hiện được những thứ từ trang 1000 trở đi, ghi lại vị trí về viết thư nói tôi biết." Ném một quyển sách cỡ bằng cục gạch qua, "Đây là đũa phép của cậu, Ollivander sửa rồi, giấu đi, ba cái này là sách giáo khoa bùa chú, biến hình, thảo dược, có thể nhờ Ogg dạy, nhưng chuyện này là phạm pháp, nếu như bị phát hiện, cậu tự mà vào Rừng Cấm tìm người sói nhảy tango trong đêm trăng tròn, đừng có làm phiền Dementor ở Azkaban, nghe rõ chưa!" Câu sau cùng cơ hồ là từng chữ rống ra.

"Ừm ừm ừm, Riddle cậu tốt quá."

"Bớt đi, cậu lo mà bái ông thần Dumbledore của mình đi, quan hệ của tôi với ổng tựa như Snape với lão Potter, ước gì giết chết đối phương, cậu bớt nhắc tới tôi trước mặt Dumbledore là đã phát huy hết mức dung lượng não có thể so với quỷ khổng lồ của mình rồi đấy." Cái cách chửi người này nghe thích quá, Riddle phát hiện thêm một công dụng nữa của Hagrid.

"Ôi..." Hagrid rất ủy khuất, Dumbledore cũng là người tốt mà, người tốt và người tốt nên hòa thuận với nhau... Nhưng Snape là ai?

Riddle nhướng mày, bất mãn? Vung đũa phép biến ra một cái bình to đùng nện lên đầu Hagrid...

Loảng xoảng~~~

"Chỉ cần là chuyện có dính dáng tới tôi, bao gồm cả chuyện hôm nay đều không được tiết lộ cho Albus Dumbledore! Có thể lấy danh nghĩa của cha cậu mà cam đoan không? Hửm?"

"Có thể..." Không hổ là Half-Giant da dày thịt béo, còn nói chuyện được.

"Rất tốt." Đích xác rất tốt, phiền toái rời xa tòa thành, cơ sở ngầm của lão D cũng có một nửa thuộc về cậu, thật là hoàn mỹ.

...

"Đã nghỉ hè rồi. Lại một năm..."

"Cậu tới phòng ngủ của tôi, đuổi Thomas ra ngoài, là để nhìn tôi thu xếp hành lý, oán giận năm tháng không bỏ qua cho ai à?" Riddle dứt khoát ném mớ hành lý vừa thu xếp được một nửa trên tay xuống, cầm hai ly hồng trà ngồi bên cạnh Abraxas. "Nói đi."

"Cậu không phát hiện gần đây mọi người khác với cậu lắm à?"

"Phát hiện, mỹ nữ Hogwarts nhiệt tình hơn trước." Riddle không yên lòng trả lời.

Tôi chỉ là Slytherin! Trên đầu Abraxas nhảy lên một chữ thập, sau chuyện xử lý Hagrid, Riddle rất phách lối, có lẽ cậu ấy cho rằng mọi người cung kính với cậu ấy là vì thủ đoạn, dù sao trước đây Slytherin cũng khá coi trọng Riddle rồi, năm thứ ba càng như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất Riddle không phát hiện ra là... "Cậu không yên lòng... đang lo lắng gì à..."

"Saga chưa trả lời thư, Two-Way Mirror không liên lạc được... lâu lắm, cả Grind cũng không có tin tức... Tôi định..." Riddle kinh ngạc nhìn cái đầu màu bạch kim gác lên bả vai mình. "Abr?"

"Saga... Chỉ có Saga thôi sao?" Cánh tay ôm lấy cậu siết chặt. "Công bằng với tôi tí đi Riddle. Cậu không thể vì gia tộc của tôi mà loại trừ tôi."

"Ai... Abraxas."

"Thở dài cái gì!" Đôi mắt màu xám lam nổi giận nhìn chằm chằm kẻ khiến mình si mê, "Tôi đã nói tôi sẽ vứt bỏ vì cậu, cậu cũng đã nói trong lòng cậu có tôi, vì sao cậu chỉ luôn nhắc tới anh ta!"

"Tôi lo lắng anh ấy, Abraxas, bên ngoài không yên ổn, Saga rất có thể đã xảy ra chuyện." Đôi mắt đen thâm trầm như bóng đêm lộ ra bất mãn.

"Xin lỗi..." Abraxas cũng cảm giác được sự vô lý vừa nãy của mình, "Tôi có chút càn quấy, nhưng Riddle, có mấy câu, tôi hy vọng cậu có thể nghĩ kỹ."

"Ừm."

"Giấc mộng của cậu tôi biết, một cuộc sống bình thường vô ưu, một cuộc đời bình thường đơn giản. Trước đó cậu bắt tôi và Sheryl bảo mật thân phận hậu duệ Slytherin của cậu cũng là vì thế." Trêu đùa nhìn Riddle, cả hai không khỏi nhớ tới chuyện ở Rừng Cấm, "Nhưng giấc mộng của tôi và Sheryl, cậu hẳn cũng biết."

"Vì huy hoàng của Slytherin, tôi biết, cũng hiểu." Bình thường hơn, cũng có phong cách hơn giấc mộng của cậu.

"Nhưng cậu không hiểu chúng tôi muốn cậu làm gì, đối với Sheryl, cậu là bạn tốt của cậu ấy, cậu ấy hy vọng có được ủng hộ, thấu hiểu thậm chí là giúp đỡ của cậu, thực lực của cậu không thể chê trách, mà Sheryl hy vọng được cậu trợ giúp cũng không có gì là sai." Nâng tay đỡ lấy mặt Riddle, dần dần trán gác trán, "Mà tôi, Riddle, cậu ở trong lòng tôi không chỉ là bạn, tôi không phải lấy tình cảm của mình để uy hiếp tôi, cậu là người tôi yêu, hy vọng của tôi... là giữ cậu lại."

"Abraxas..." Riddle duỗi tay ôm lấy Abraxas.

"Tôi hy vọng Thế Giới Phù Thủy có thể giữ cậu lại, mà không phải bảy năm học kết thúc, cậu đã phất ống tay áo trở về Thế Giới Muggle, sống những ngày ở cùng một không gian lại như hai thế giới."

"Mối liên hệ giữa người với người không dễ cắt đứt thế đâu, Abr, đối với phù thủy, có xa cách mấy cũng chỉ cần độn thổ."

"Riddle, sao tôi không biết, tình yêu của cậu chỉ cần thỉnh thoảng gặp nhau là có thể thỏa mãn?" Cách sống của Muggle và phù thủy khác nhau cỡ nào còn cần thuần huyết như cậu so sánh sao? "Độn thổ cũng không thể thay đổi được sự thật là, giữa chúng ta rất ít có thời gian chung đụng với nhau... Riddle, tôi là người thừa kế của gia tộc thuần huyết, những bài huấn luyện ép người nghẹt thở thời thơ ấu không phải để trưng, cuộc sống yên tĩnh tôi cũng thích, tôi cũng trông mong. Nhưng một cuộc sống không có thân nhân, không có bạn bè, không có cậu như thế, tôi không cần."

Riddle bỗng nhiên nhìn Abraxas, không phải giật mình với lời khuyên này, mà là cậu đã hiểu mục đích thật sự sắp nói kế tiếp...

Abraxas cũng cười rất xán lạn, "Cậu thích tôi, Riddle, cậu cũng thích anh ta. Cuộc sống không có tôi hoặc anh ta... Liệu cậu có muốn không?"

Riddle nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì...

"Tôi là người thừa nhà Malfoy kế, quý tộc của Thế Giới Phù Thủy, anh ta là Bố Già mafia của Muggle, trải qua những ngày mưa bom bão đạn và giờ đã là quyền thế ngập trời. Cho dù cậu không cần tôi... Vì anh ta, cậu cũng sẽ không làm một vật trói buộc lén trốn một bên an tĩnh núp dưới cánh chim của anh ta..."

"Thu dọn đi, sau đó trở về, lâu vậy rồi không nhận được thư xác thực là không bình thường, thay tôi hỏi thăm Grind, chỗ trường học tôi giúp cậu chống." Nhân cơ hội hôn lên khóe môi se lạnh của Riddle, "Đừng về rồi đã quên tôi đấy, nhớ giữ liên lạc."

...