Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 140: Thảo luận về vấn đề sinh lý



Tiểu nhị đi rồi, căn phòng chìm trong yên lặng, người nào đó vì dễ dàng bị phát hiện thân phận cảm thấy mất mặtnhục nhã mà mất tự nhiên không chịu mở miệng, Tiểu Ngư thì lại thảnnhiên đứng dậy, khoan thai thưởng thức hai chậu hoa cúc đặt ở cửa sổ,thuận tiện ngắm nhìn cảnh náo nhiệt dưới phố, nhìn những người dân đeotúi thù du, nói cách khác là cho hắn một chút không gian để giảm xóc cho niềm kiêu ngạo bị đả kích.

Không phải ngươi uống rượu liền say sao? Có một ngày ta nhất định phải xem xem ngươi rốt cuộc là say như thế nào.

Người nào đó một mình buồn bực nửa ngày,lại thấy Tiểu Ngư bộ dáng vẫn thờ ơ như thế, không khỏi tức giận nhìnchằm chằm lưng nàng, trong lòng âm thầm thề, nghĩ đến Tiểu Ngư cứ nhấtđịnh không chịu uống rượu như thế, vậy hẳn sau khi say nhất định khôngphải là mượn rượu làm càn bình thường. Người nào đó YY xong tâm tình lại hồi phục tốt lên, tiện đà nghĩ đến vấn đề trước mắt.

Lúc này đây đến Kinh thành, hắn vốn dĩmuốn nhân cơ hội này tỷ thí với nàng, nhưng sư phụ lại kiên trì nói mình còn chưa phải là đối thủ của Tiểu Ngư. Hừ, ba năm trước đây cố nhiênhắn không phải đối thủ của người luyện võ từ sớm như nàng, nhưng chínhmình khổ luyện ba năm, nàng thì ở đây mở gánh hát, bị tục vụ quấn thân,còn có thể không theo kịp nàng sao? Hôm nay nếu bị phát hiện, không bằng nhân tiện, lát nữa hẹn nàng đến một chỗ yên tĩnh giải quyết chuyện nàycho xong, chính mình có thể sớm được tự do, cũng miễn cho sư phụ khôngbiết còn muốn cái quỷ gì nữa.

Nhớ tới “sáng kiến bất ngờ” của lão quáinhân, lại nhìn thân hình yểu điệu đứng trước cửa sổ được ánh nắng mặttrời phủ lên một vầng sáng mông lung, cùng với hoa cúc nở rộ tôn nhaulên đầy ý vị, đột nhiên lúc này, Đinh Triệt cảm giác gian phòng riêngnày dường như quá nhỏ. Hương hoa cúc vốn dĩ nhàn nhạt phảng phất cũng vì thế mà trở nên nồng nàn.

Nếu như chỉ là hương hoa cúc thì cũngthôi, nhưng cố tình mũi hắn lúc này tựa hồ như linh mẫn gấp bội, cứ cảm thấy bên trong mùi thơm hoa cúc kia tựa hồ như còn có một hơi thở lặnglẽ mỏng manh, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khiến cho hắn trở nên tâmthần bất định khó hiểu, trong đầu lại bất giác nhớ đến khi xưa hai người từng núp trong một ngõ nhỏ kề sát nhau để tránh né Cảnh Đạo Sơn, lànhương này tựa hồ ở thời điểm đó cũng như có như không…

“Bán thù du đây!!”

Dưới lầu một tiếng rao hàng đột ngộtkhiến Đinh Triệt bừng tỉnh, hắn gần như là khó khăn thu hồi lại ánh mắtchăm chú, đột ngột nói: “Nó làm cha.”

“Gì cơ?” Tiểu Ngư đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, nhất thời không nghe thủng hắn nói gì, ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại, không khỏi vui vẻ quay đầu: “Cậu nói Nhạc Nhạclàm cha? Khi nào thế?”

“Năm tháng trước.” Đinh Triệt trấn định lại một chút, nói.

“Sinh bao nhiêu con?” Tiểu Ngư bất tri bất giác ngồi xuống.

“Năm con.” Nhắc tới chú cáo vẫn làm bạn bên mình, trong mắt Đinh Triệt cuối cùng khôi phục lại ý cười.

“Ồ, vậy sao?” Tiểu Ngư mừng rỡ nói, “Chúng nó nhất định rất đáng yêu, là màu gì thế? Con cáo mẹ cũng là cáo lửa sao?”

“Là cáo lông đỏ bình thường, trong đó một con trông giống hệt Nhạc Nhạc, còn bốn con khác giống mẹ, sư phụ ta nói thú có linh tính như cáo lửa, không nên nuôi lâu ở cạnh con người, phải làm cho nó dựa vào chính bản tính của mình sống nơi hoang dã, vậy nênsau khi nó tìm được con cái, chúng ta để mặc cho nó ở bên ngoài sinhsống.” Nói đến thú cưng của mình, giọng Đinh Triệt trở nên mềm mại rấtnhiều.

Kỳ thật lúc trước thả Nhạc Nhạc về lạinúi rừng không phải là ý của hắn, mà bởi vì lão quái nhân nói một câu,nếu một nam nhân xuống cấp đến nỗi cần tìm an ủi nơi một con vật nuôi,còn có thể trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa sao?

Vì câu này, Đinh Triệt chỉ có thể cắnrăng nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích, liên tiếp ba ngày không để ý đến Nhạc Nhạc, mới miễn cưỡng bức nó vào trong núi được, sau này ngay cả đi xem nó cũng lén lút, không dám để nó phát hiện, cho đến khi Nhạc Nhạccó chính con của nó.

“Ồ, không ngờ Nhạc Nhạc đã làm cha, BốiBối nhà tôi thì chẳng có tin tức gì. Kỳ thật mỗi năm đến kỳ động dục,cha tôi đều đưa nó đến vùng núi có nhiều cáo sinh sống, nhưng mặc dù cókhi nó sẽ biến mất mấy ngày, cuối cùng vẫn trở lại với chúng tôi. Nếukhông phải nó là do tôi nuôi lớn, chắc sẽ nghi ngờ liệu có có bị thiếnkhông ấy chứ.” Nhắc đến nhóc cáo bướng bỉnh muốn chết trong nhà kia,Tiểu Ngư vừa cảm thán lại vừa buồn cười, không chú ý đến ánh mắt cổ quái của Đinh Triệt, cũng không nhận ra nói chuyện phiếm tự nhiên như thếkhông phải là cách bọn họ vẫn thường dùng khi ở cùng nhau.

“Có thể vì nó chưa tìm được đối tượng mình thích?” Những lời này Đinh Triệt gần như là nghẹn ra.

“Động vật không phải là theo bản năng màsinh sôi nảy nở sao? Cũng chẳng phải người, ở đâu ra cái gì mà thích hay không thích, khi đến kỳ động dục…” Tiểu Ngư bỗng nhiên ngừng lại, sắcmặt đột ngột nóng rực lên, trời, nàng lại có thể nói đến chuyện nhà cửavật nuôi với hắn, còn nói những thứ như động dục, bản năng, thiến.. Đâycũng không phải kiếp trước thú cưng nào chó nào mèo nào cáo phổ biến,mọi người đều coi là thường… Còn nữa, khi nào thì hai người trở thànhhòa hợp yên bình như thế?



Cốc cốc… Ngoài cửa đột nhiên truyền đếntiếng gõ, như mưa rơi đúng vụ kịp thời xua tan không khí xấu hổ. Haingười một nam một nữ không dám nhìn mặt nhau dùng tốc độ “hiếm có khótìm”, anh một đũa tôi một đũa im lặng xử lý hết bàn ăn. Nhưng ăn xong,đối mặt với bàn đũa bát đã sạch trơn, Tiểu Ngư bụng nhỏ bị nhét đầy cảmthấy, làm chi ăn xong nhanh như vậy chứ? Ăn xong không phải lại đối mặtsao?

“Uhm… Chúng ta đi thôi!”

Lần này, có lẽ tiểu nhị cũng không ngờđược bọn họ nhanh chóng giải quyết xong bàn thức ăn như vậy, còn chưatiến vào dọn bàn bày trà, đảm đương đại sứ hòa giải lần nữa, Tiểu Ngưcũng không muốn kéo dây, nhưng hai người cứ vậy ngồi đối mặt cái bàn với đĩa bát không cũng chẳng phải là chuyện tốt, đành chủ động nói trước.

“Ờ.” Đinh Triệt đáp một tiếng, tựa hồcũng không muốn đối mặt với tình hình tốc độ ăn uống dữ dội của mình ban này, đứng dậy trước.

Hai người một trước một sau xuống lầu,khiến vẻ mặt tiểu nhị chứng kiến trở nên kinh ngạc vô cùng, hiểu rõ hắn nhất định là nghi hoặc lúc trước nửa ngày không động đũa, hiện giờ lạiphút chốc đã ăn xong như thế, Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy nóng người,không muốn ở lại trong quán thêm chút nào nữa, vội vàng thanh toán rồira khỏi Chính Đức lâu.

Một nam một nữ ăn cơm, mà lại là nữ trảtiền, cảnh này tự nhiên khiến cho không ít người chú ý, hơn nữa Tiểu Ngư lại đeo mặt nạ hình cánh bướm, không chờ hai người ra khỏi tửu lâu, đại sảnh đã rì rầm những tiếng nói chuyện nho nhỏ, nội dung đơn giản làđoán chủ nhân Bách Linh các lần này tìm được nhân tài đặc biệt gì, chỉlà thiếu niên này rõ ràng trông rất bình thường mà.

Mà Đinh Triệt “ăn cơm mềm” lại mặt khôngđổi sắc, thực tế hắn cũng không có cách nào đổi được, ngược lại Tiểu Ngư có chút mất tự nhiên, may là nàng che mặt, chỉ cần cằm hơi nâng mộtchút có thể khiến người ta cảm giác cao ngạo không đếm xỉa đến ai.

(ăn cơm mềm: được bao)

Khi đã hòa lẫn vào đám đông náo nhiệt, Tiểu Ngư mới cảm thấy không khí kỳ dị ban nãy giảm bớt đi nhiều.

“Ta…”

“Tôi…”

Một tiếng ngay cả nội dung cũng giống hệt nhau cùng thốt ra, khiến hai người cứ vậy mà đứng bên đường nhìn nhau ngạc nhiên.

“Cậu nói trước…”

“Ngươi nói trước…”

Lại một câu nữa, hắc tuyến trên trán Tiểu Ngư tăng thêm ba đường.

“Hì hì..”

Một tiếng cười không dễ nghe thấy mà rấtngắn ngủi vì bị bịt lại đột ngột vang lên, hai người theo phản xạ cùngnhìn về phía thanh âm phát ra, nhưng không thấy có gì khác lạ.

“Sư phụ cậu?” Tiểu Ngư nhịn không được quăng một ánh mắt coi thường.

Đinh Triệt gật đầu, nhớ tới lúc trướctiết lộ niềm yêu thích đặc thù sau khi say của người nào đó, không khỏichột dạ hít sâu một hơi, vội đề nghị trước: “Chúng ta tìm một nơi yênlặng không người nói chuyện tiếp!”

Khi nói những lời này, bên cạnh vừa lúccó một bác gái đi ngang qua như một con cua, nghe vậy trên gương mặt béo núc có tận hai cái cằm nhất thời hiện ra vẻ ám muội, Tiểu Ngư lại mộtlần nữa hoa lệ… (= =|||)