Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 87: Thì ra anh cũng đến đây (phần năm)



Edit: Sóc Là Ta

“Cô đừng vội, nghỉ ngơi trước đã, chờ đến khi cô đỡ hẳn rồi chúng ta tiếp tục trò chuyện, dù sao tôi cũng đang rảnh.”

Quý Tiểu Đông nghe vậy bỗng cảm thấy buông lỏng rất nhiều. Cô hắng giọng một cái, thấy mình khoẻ hẳn rồi mới tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy của hai người.

“Khi nãy chúng ta nói đến chỗ nào?”

Hoàng Phủ Chính cũng không để ý nhiều đến cuộc trò chuyện lúc nãy nên anh thừa nhận: “Thật ra tôi cũng không nhớ rõ, chúng ta trò chuyện một chút thôi. Đúng rồi, hôm nay cô và bạn trai cùng nhau tới đây ăn cơm sao?”

“Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.”

“Vậy chẳng lẽ bạn trai cô lại đang làm thêm giờ?”

Quý Tiểu Đông chần chờ một chút. Hiếm có cơ hội Tổng giám đốc chủ động nói chuyện với mình mà tâm tình của anh có vẻ cũng tốt nên cô nghĩ nếu mình nói sự thật chắc anh cũng sẽ tha thứ cho mình.

“Tổng Giám đốc, tôi thấy mình không phải là người ưa nói dối. Vì vậy tôi muốn thẳng thắn với anh. Thật ra tôi không có bạn trai, vào ngày sinh nhật đó, tôi nói như vậy là muốn cố ý lừa gạt anh. Bởi vì khi phỏng vấn, tôi đã nói với quản lý Dương rằng mình đã có bạn trai. Vì vậy, tôi phải giả bộ rằng mình đã có bạn trai.”

“Thật ra tôi không quan tâm nhân viên có người yêu hay chưa mà tôi cũng không biết tại sao quản lý Dương phải để ý điều này. Có lẽ cô ấy chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

“Nếu anh và quản lý Dương không có quan hệ thì tôi mới dám nói với anh đấy.”

Hoàng Phủ Chính gật đầu tỏ vẻ hiểu, anh nhẹ nhàng nói: “A, cám ơn cô thẳng thắn. Thật sự tôi cũng không để ý, đó là những lời nói dối có ý tốt. Cô cũng chỉ muốn bảo vệ mình chứ không làm hại ai, nên cô cũng không cần phải áy náy.”

“Cám ơn Tổng giám đốc.”

“Kiểu tóc này rất hợp với cô.”

“Vậy sao? Cám ơn anh, trước nay tôi luôn cảm thấy mình quá non, không giống như người lớn. Vì vậy, tôi quyết định đổi kiểu tóc, không ngờ đều được mọi người khen ngợi.”

“Kiểu tóc này thật sự rất thích hợp với cô. Cô chọn đúng rồi.”

Quý Tiểu Đông đưa tay vuốt tóc mình, giống như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật trân quý. Từ lúc cô đổi kiểu tóc, cô thường làm động tác này.

“Tổng giám đốc, tôi còn chuyện này muốn hỏi anh.”

“Ừ, cô hỏi đi.”

“Vừa rồi nghe anh nói quản lý Dương không phải là bạn gái anh, đúng không?”

Mặc dù vấn đề này mang tính chất riêng tư, nhưng không biết vì sao Hoàng Phủ Chính vẫn muốn trả lời. Có lẽ vào giờ phút này, bọn họ chính là bạn bè thân thiết không giấu nhau điều gì.

“Nói chính xác hơn cô ấy giống như bạn tôi. Gia đình tôi và gia đình cô ấy rất thân, ba mẹ hai bên thân thiết hơn mấy chục năm rồi. Mặc dù các bậc trưởng bối đều muốn chúng tôi tiến tới hôn nhân nhưng hiện tại tôi chưa muốn kết hôn. Vì vậy tôi với cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi. Tạm thời là vậy.”

“Vậy việc dùng cơm với cô gái kia cũng là do chủ tịch ép buộc?”

“Đúng vậy, ba tôi còn tích cực hơn chúng tôi. Chẳng lẽ ba mẹ cô không thế à?”

Quý Tiểu Đông không còn e dè mà nói chuyện thoải mái với anh: “Mẹ tôi cũng sẽ hỏi nhưng bà sẽ không thúc giục, vì bà biết thúc giục cũng vô ích. Tính tình tôi có lúc ngang ngạnh, cứng cỏi khiến người khác phải đau đầu.”

“Cô rất ngang ngạnh sao? Tôi thấy bình thường cô rất nhã nhặn lịch sự, phải là tuýp người thục nữ mới đúng. Đúng rồi, tên của cô là do ai đặt thế?”

“Mẹ tôi. Mặc dù trình độ văn hóa của mẹ tôi không cao nhưng trong đầu có đầy tư tưởng lãng mạn. Có nhiều lúc mẹ tôi nói ra những điều mà ngay cả tôi cũng chưa từng nghĩ đến.”

“Tôi có thể tưởng tượng được. Nếu không, bà sẽ không bao giờ lấy một cái tên đặc biệt như vậy để đặt cho cô.”

Thật hiếm thấy Hoàng Phủ Chính cười, hơn nữa hiện giờ anh cười thành tiếng. Trong nhất thời, Quý Tiểu Đông đột nhiên cảm thấy trên bầu trời dường như có vô số ánh sáng lấp lánh khiến người ta say mê không dứt ra được. Nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ lại ưu tú như vậy, cô quyết định hỏi một vấn đề mình quan tâm nhất.

“Đúng rồi, Tổng giám đốc, tên tôi có chữ “Đông”. Vậy xin hỏi anh sẽ nghĩ đến điều gì khi nghe tên này?”

“Đông nghĩa là đau thương, một người phụ nữ đau thương, chịu nhiều khổ sở, tất nhiên không phải bị thương nặng hay một đòn trí mạng. Nhưng tôi lại cảm thấy bác gái không phải có ý này, có lẽ là sự yêu thương. Một người bề trên muốn chăm sóc, che chở cho những đứa trẻ của mình hoặc là một sự quan tâm, quý trọng giữa hai người yêu thương nhau.”

Quý Tiểu Đông gần như bị chấn động. Qua một lúc lâu, thân thể cô vẫn cứng đờ như thế thậm chí cô cũng không còn sức mở miệng.

Thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì, Hoàng Phủ Chính có chút nghi ngờ, một mặt muốn mở miệng một mặt lại sợ ấn tượng của cô về mình không tốt nên anh đành im lặng.

Qua chừng một phút, Quý Tiểu Đông tựa như vừa mới thoát ra từ cõi thần tiên, cô nhanh chóng khôi phục thần trí, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc vì anh giống như nhân vật trong truyền thuyết đấy mà.”

“A? Trong truyền thuyết, tôi giống nhân vật nào?”

“Không biết bên ngoài anh thế nào nhưng tôi đã từng nghe người khác nói về chiến tích lừng lẫy của anh rồi. Anh rất lạnh lùng, lại không thích nói chuyện, bình thường chỉ gật đầu chào mọi người thôi. Hơn nữa mọi người cũng nói anh rất mạnh mẽ, dám đuổi người mắc bệnh tâm thần ra khỏi công ty nữa đấy.”

Vừa nghe đến sự kiện trong quá khứ, Hoàng Phủ Chính cảm thấy ngượng ngùng, anh có vẻ xấu hổ nói tiếp: “Không ngờ một chuyện nho nhỏ như thế mà khiến mọi người nhớ mãi. Hơn nữa đã qua mấy năm rồi, bình thường tôi rất ít nói nhưng nãy giờ tôi nói chuyện với cô như vậy cũng coi như là ít sao?”

“Dĩ nhiên. Tôi thấy anh rất hiền hoà, thỉnh thoảng có chút mạnh mẽ nhưng anh không lạnh lùng.”

“Có lẽ người khác không có cơ hội hiểu tôi nên cho rằng tôi khó khăn.”

“Đó là bởi vì anh không cho người khác có cơ hội hiểu anh. Dĩ nhiên, lãnh đạo phải có dáng vẻ của lãnh đạo, nếu không anh sẽ không cách nào quản lý cấp dưới được.”

“Sao tôi có cảm giác cô đang nói một đằng làm một nẻo vậy?”

Nghe Tổng giám đốc nhạo báng, Quý Tiểu Đông không e dè, thản nhiên nói ra quan điểm của mình: “Nói đúng hơn là mâu thuẫn, một mặt tôi hi vọng lãnh đạo của mình sẽ không lạnh lùng, tàn khốc, vì như vậy tôi cũng không cần đi đến đâu cũng cẩn thận, cung kính cúi chào. Mặt khác, nếu như lãnh đạo thật hoà mình với nhân viên thì tôi cảm thấy người lãnh đạo như vậy sẽ không có uy tín, rất khó để nhân viên noi theo.”

“Đây là lời thật lòng của cô sao?”

“Không giống sao?”

“Giống, tôi cũng tin tưởng đây là lời thật lòng của cô.”

Hai người cứ như vậy tâm tình vui vẻ, tán gẫu hết chuyện này đến chuyện khác. Đề tài này vừa kết thúc lại đổi sang đề tài khác, có lúc nghiêm túc lại có lúc khá khôi hài. Mặc dù vậy, không khí vẫn tương đối hài hoà, ấm áp.