Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 86-1: Là chồng chưa cưới của cô (1)



Mộ Tử Duệ kinh ngạc ngồi tê liệt trên ghế: “Mẹ, thật sự là mẹ hại chết mẹ ruột của anh trai!”

Anh ta như đột nhiên nhớ đến gì, lại hỏi: “Vậy tại sao anh ấy giả ngu? Nămđó đã xảy ra chuyện gì? Con nhớ từ khi con biết nhớ thì anh trai đã làngười đần độn.”

Đường Hân thở dài, nhớ đến chuyện năm đó.

Lâm Thi Thi hận Mộ Đình thấu xương, quả quyết đứa bé trong bụng là của MộXuyên, mà sau khi bà ta chết, thì đứa nhỏ Lâm Thi Thi lưu lại này là vừa yêu vừa hận.

Đó là đứa bé người phụ nữ mình yêu lưu lại, nhưng đứa bé kia là của bà ấy cùng người đàn ông khác sinh.

Những thứ này làm cho lòng tự trọng của ông ấy bị đả kích, ông ấy không biết tại sao Lâm Thi Thi không thích ông ấy.

Ông vì bà ấy, mà chiếm cả nhà họ Mộ làm của riêng, nhưng bà ấy lại mang thai con của người khác.

Dáng vẻ Mộ Thiên Thần có bảy phần giống mẹ Lâm Thi Thi của anh, đặc biệt làđôi mắt đen nhánh kia, mỗi khi anh nhìn Mộ Đình, đều làm cho Mộ Đình cảm thấy đó là Lâm Thi Thi đang nhìn mình.

Ông ấy có bao nhiêu yêuLâm Thi Thi thì hận bà ấy bấy nhiêu, ông ấy trút cảm xúc phức tạp khônkể giận chó đánh mèo đến trên người đứa bé Mộ Thiên Thần.

Lúc MộThiên Thần hơn hai tuổi thì em trai Mộ Tử Duệ sinh ra, cũng làm cho MộĐình tạm thời chuyển lực chú ý đến trên người con thứ hai.

Ở nhà giàu có, anh em tranh đoạt tài sản cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Khi Đường Hân sinh con trai đã bắt đầu lo lắng tương lai Mộ Thiên Thần sẽ cướp đoạt tài sản nhà họ Mộ với con trai mình.

Nhưng ở trước mặt Mộ Đình, bà lại phải sắm vai hình tượng người mẹ hiền lương dịu dàng, ngược lại mỗi lần Mộ Đình nhìn thấy Mộ Thiên Thần đều âmtrầm, không muốn nhìn đến nó.

Nhưng Mộ Thiên Thần khi còn bé lại hoạt bát hiếu động, đặc biệt em trai sinh ra, nó lại càng thích vây quanh em trai chơi đùa.

Nó cảm thấy rất tò mò với người em trai nhỏ vừa mới sinh ra này, thích lấy tay chọc chọc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, thích nhìn xem bé buổisáng, nhìn tay nhỏ bé có giống mình không?

Đường Hân cố ý ở bên tai Mộ Đình thổi gió, nói Mộ Thiên Thần thường xuyên vụng trộm làm bị thương em trai Tử Duệ sau lưng bà.

Vốn có đầy cảm xúc phức tạp với người con trai này, nghe vợ nói như vậy,trong lòng lại càng kích thích, như có một hơi chặn ở ngực không thở rađược, hơn nữa bực bội này càng tích càng nhiều, càng tích càng nhiều,sắp nổ tung rồi.

Trong phòng bệnh Mộ Thiên Thần nói với Mộ Đình trên giường bệnh: “Thật ra những lời bà ta nói với ông tôi đều nghe được.”

Mộ Đình kinh ngạc mở to hai mắt.

Mộ Thiên Thần bất đắc dĩ nở nụ cười một cái, anh cũng là trong lúc vô tình nghe thấy.

Đường Hân thường xuyên ở bên tai Mộ Đình nói Mộ Thiên Thần không thích emtrai nhỏ, có khuynh hướng làm hại em trai, từ nhỏ Mộ Thiên Thần luôn tin tưởng lại tôn kính với người mẹ này, lại trong lúc vô tình nghe thấynhững lời bà nói.

Anh thất vọng lại khổ sở, không biết tại sao mẹ nói anh muốn làm hại em trai.

Anh thích em trai mà.

Tất cả mọi chuyện cuối cùng đều tiến đến cùng nhau, khi Mộ Tử Duệ tròn mộttuổi, tất cả nhà họ Mộ đều bận rộn mở tiệc tròn một tuổi, Mộ Đình trở về trước tiên.

Trong phòng trẻ sơ sinh, Mộ Tử Duệ vừa tròn một tuổi đã không ở yên trên giường em bé chơi đùa, bé y y nha nha bò ở trêngiường em bé, thích cắn giường trẻ sơ sinh.

Mộ Thiên Thần đẩyphòng cửa trẻ sơ sinh ra, thấy em trai không cẩn thận từ trong giườngtrẻ em rớt xuống, anh vội vã xông lên trước đón được em trai thiếu chútnữa rơi xuống muốn ôm bé về giường trẻ sơ sinh.

Khả vóc dáng củaanh quá nhỏ, anh mới ba tuổi ôm lấy em trai vừa trong một tuổi đã cố hết sức, Mộ Đình đẩy cửa tiến vào, đúng lúc thấy Mộ Thiên Thần ôm con trainhỏ đứng ở bên giường trẻ sơ sinh, đột nhiên nghĩ những lời vợ nói, mặtâm trầm hỏi: “Thiên Thần, con làm gì vậy?”

Mộ Thiên Thần vô cùng sợ hãi uy nghiêm cao lớn của ba, nhất thời không trả lời được.

“Ba đang hỏi con, vừa rồi con muốn làm gì em trai con?” Mộ Đình lại gào lên một tiếng.

Mộ Thiên Thần bị hù sợ: “Con...”

Mộ Đình từ trong tay anh đoạt lấy con trai nhỏ, bực bội trong lòng sắp bịnổ tung đột nhiên nổ mạnh một tiếng, ông giơ tay lên hung hăng tát vàotrên mặt Mộ Thiên Thần một cái.

Đứa bé mới ba tuổi đâu chịu được một bạt tay người thành niên phẫn nộ như ông, bị đánh ngã xuống đất, đụng ở góc tường.

Mộ Đình đánh giống như mù quáng, khống chế không nổi lại muốn đánh tiếp.

Ông nhìn ánh mắt Mộ Thiên Thần giống với mẹ bé, giống như nhìn thấy Lâm Thi Thi.

Ông không rõ tại sao Lâm Thi Thi không chịu yêu mình, lại còn sinh con trai cho anh trai của mình, mà cuối cùng lại bởi vì khó sinh mà chết.

Bà ấy yêu anh trai của ông như vậy sao?

Mộ Thiên Thần còn nhỏ sợ hãi lui về phía sau, thừa dịp ông chưa chuẩn bị, chạy khỏi phòng trẻ sơ sinh.

Mộ Đình xoay người đuổi theo ra, đưa tay bắt được anh, tức giận một cái tát liền quăng qua.

Mộ Thiên Thần bị một cái tát nặng nề này văng ra bước hụt chân, từ cầuthang lầu hai lăn xuống, đầu đụng vào trên bậc thang lồi ra hôn mê bấttỉnh.

Lúc Mộ Thiên Thần tỉnh lại cứ u mê như vậy, ai cũng không nhận ra.

Mộ Thiên Thần cười một cái, bội phục mình còn nhỏ tuổi đã học được giảngây giả dại, anh nhìn Mộ Đình trên giường bệnh, nói: “Ông nhất định rất tò mò tại sao tôi phải giả ngu đúng không? Hơn nữa nhỏ tuổi như vậy đãbiết giả ngây giả dại rồi.”

Anh đến bây giờ còn nhớ rất rõ, khi anh tỉnh lại người lớn phát hiện anh u mê, ánh mắt ba ảo não lại hối hận.

Đêm anh từ lầu hai ngã xuống đến té xỉu bị đưa đi bệnh viện cấp cứu đó,quản gia Triệu len lén chạy vào phòng bệnh của anh, nói tất cả thân thếcủa mình cho mình biết.

Bao gồm Mộ Đình cướp đoạt toàn bộ tài sản nhà họ Mộ, tất cả đều nói.

Ba của Triệu Tín là quản gia nhà họ Mộ từ ngày xưa, ông với Mộ Xuyên từnhỏ lớn lên cùng nhau, mỗi lần nhìn thấy Mộ Đình cướp đi đồ Mộ Xuyênthích, ông đều ở sau lưng không chỉ một lần khuyên Mộ Xuyên, không thểquá dung túng Mộ Đình như vậy.

Nhưng Mộ Xuyên không nghe, cảm thấy đó là em trai mình, nó thích thì ông ấy cho, cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng cuối cùng người phụ nữ của ông cũng bị em trai nhớ thương.

Khi ông cụ nhà họ Mộ tụ máu não qua đời, Triệu Tín mới vừa trở thành quảngia mới của nhà họ Mộ, biết tất cả chuyện phát sinh nhà họ Mộ.

Ông ta là người của Mộ Xuyên, Đường Hân vừa vào cửa, thì kiếm cớ đưa thayông, thành công để người của mình làm quản gia nắm trong tay tất cả nhàhọ Mộ.

Triệu Tín biết mình không đủ sức chống lại, cũng muốn bảovệ con trai của Mộ Xuyên với Lâm Thi Thi, thì bằng lòng ở nhà họ Mộ làmmột người làm việc tầm thường.

Mộ Thiên Thần xảy ra chuyện, thìông biết nhà họ Mộ này đã không dung được Thiên Thần, đặc biệt ĐườngHân, bà ta nhất định sẽ vì con trai của mình muốn diệt trừ Thiên Thần.

Cho nên, nửa đêm ông lén chạy vào phòng bệnh Mộ Thiên Thần, nói mọi chuyện cho anh.

Mộ Thiên Thần tuổi còn nhỏ chịu đựng đau nhức từ miệng vết thương trên đầu truyền đến, một đêm lớn lên, ngày hôm sau mọi người liền phát hiện anh u mê.

Bác sỹ giúp anh kiểm tra qua, nói là lúc ngã xuống đụng vào đầu mới có thể như vậy.

Nếu muốn ở nhà họ Mộ lớn lên, hơn nữa có đủ sức lực trước, anh chỉ có giảngây giả dại, Đường Hân mới sẽ không nghĩ biện pháp diệt trừ anh.

Riêng về Đường Chấn từng khuyên Đường Hân rất nhiều lần, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi đến mầm non lại trồi.

Nhưng dù sao Mộ Thiên Thần cũng là bà nuôi lớn, cho dù có con trai của mình,thật muốn xuống tay với một đứa bé ba tuổi mình nuôi lớn, bà không xuống tay ngoan độc được, mới giữ lại Mộ Thiên Thần ở nhà họ Mộ lớn lên.

Cũng vì Đường Hân nhất thời mềm lòng, mới cho Mộ Thiên Thần cơ hội.

Mộ Đình hỏi: “Con một mực... Mộ... Sao... Có...... công ty... riêng…..”

“Đều là Triệu quản gia giúp tôi, sau khi ông đồng ý đưa tôi ra nước ngoàitrị liệu vài năm kia chưa từng hỏi thăm tôi, tôi nhân cơ hội này bí mậthọc tất cả tri thức có hữu dụng với tôi, Triệu quản gia một lòng hi vọng tôi có thể đoạt lại tất cả nhà họ Mộ bị ông cướp đi, mua rất nhiều sách tài chính để cho tôi xem, trùng hợp tôi không cảm thấy loại sách nàykhô khan.”

“Chín năm trước tin tức ngân hang thuộc sở hữu nước Mbị người thần bí đánh sập không biết ông còn có nhớ không?” Mộ ThiênThần nhìn về phía Mộ Đình: “Không sai, người kia chính là tôi. Năm tôihai mươi tuổi ở nước ngoài đã nắm trong tay một nhà cơ quan tài chính,thành công đánh sập ngân hàng thuộc sở hữ nước M, thành công kiếm đượctiền đầu tiên trong cuộc sống, sau khi ở nước M mở một công ty tài chính của mình, hơn nữa bắt đầu giao thiệp với những ngành nghề khác.”

“Đông Thần là con nuôi của quản gia Triệu, cũng là trợ lý của tôi, tất cả mọi chuyện đều do cậu ấy ra mặt. Khi ở nhà họ Mộ, tôi đều trốn ở tầng hầmsau vườn nhà họ Mộ xử lý công việc hơn nữa trực tiếp truyền đạt mệnhlệnh với Đông Thần, không ai để ý tôi đại thiếu gia ngốc nhà họ Mộ này.”

“Bây giờ ông đã hiểu chưa?” Mộ Thiên Thần hỏi: “Tôi đã từ trong tay ông đoạt lại toàn bộ nhà họ Mộ, bầy giờ ông thành cái dạng này, coi như là trừng phạt ông đúng tội, gieo gió gặt bão.”

Mộ Thiên Thần nói xong xoay người liền đi, lại đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Mộ Đình nắm chặt góc áo mình.

“Ông còn gì có thể nói à?” Mộ Thiên Thần nhàn nhạt hỏi.

“Thiên... Thần..., ba là... cha ruột...... của con...”

Mộ Thiên Thần mặt không chút thay đổi tránh tay ông ra, đi nhanh rời khỏiphòng bệnh, không để ý đến câu nói cuối cùng ông ta chưa nói hết lờikia.

...

*

Nhà họ Mộ.

Giang Dĩ Mạch đang ởtrong phòng thu dọn hành lý của mình, ông xã mình không phải người đầnđộn, cô bị lừa lâu như vậy mới biết được chân tướng, đến cùng ao mớiđúng người đần độn?

Ngay cả nữ giúp việc trong nhà cũng biết anh không ngốc, nhưng mình với anh sớm chiều ở chung lại không biết cái gì.

Mộ Thiên Thần trở về nhà họ Mộ, tất cả người hầu đều sợ đến mức cung kínhđứng ở một bên, tất cả đều cung kính hô một tiếng: “Đại thiếu gia.”

Trước kia cho rằng anh là kẻ ngốc, ở bên ngoài đều gọi anh một tiếng đạithiếu gia, nhưng có ai đối đãi coi anh như đại thiếu gia chân chính.

“Thiếu phu nhân đâu?” Mộ Thiên Thần thay đổi cợt nhả khờ khạo ngày xưa, nhàn nhạt hỏi.

“Ở trong phòng.”

Mộ Thiên Thần nhìn thoáng qua phòng ngủ trên lầu, lên lầu, đang muốn mởcửa, cửa phòng từ bên trong bị người đột nhiên mở ra, Giang Dĩ Mạch mang theo rương hành lí đang muốn đi ra, thiếu chút nữa đầu đụng vào trongngực Mộ ngốc.

“Bà xã...”

“Xin anh tránh ra!” Giang Dĩ Mạch giận dỗi lạnh lùng nói.

Mộ Thiên Thần nhìn rương hành lí trong tay cô kéo một cái: “Em muốn đi đâu?”

“Không cần anh để ý, tránh ra!” Giang Dĩ Mạch vượt qua anh muốn ra ngoài.

Cánh tay Mộ Thiên Thần thon dài có lực kéo cô vào trong ngực đẩy mạnh vào phòng, tiện tay khóa cửa phòng.