Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 200: Giản Mạt, chúng ta ly hôn đi!



Edit: Cố Tư Yên

Giản Mạt đi tới, trong lòng cô đã biết trên bàn trà là thứ gì, dường như không cần Cố Bắc Thần nói ra, cô cũng không sao.

“Giản Mạt...” Cố Bắc Thần mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc vẫn lãnh đạm như vậy, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, “Trong lòng anh có một người...” Hắn nói như thế.

Khóe miệng Giản Mạt cong lên nụ cười, bởi vì đã trang điểm, tia nắng ban mai lại vừa lúc khúc xạ ở trên người cô, lộ ra sự tươi đẹp.

Thế nhưng, chỉ cần bạn đón ánh sáng, sẽ có một cái bóng mờ... Điểm này, dường như mỗi người, ai cũng đều xem nhẹ.

Cố Bắc Thần nhìn thật kỹ Giản Mạt một hồi, rồi mới cúi người cầm ‘hợp đồng ly hôn’ ở trên bàn trà lên, đưa cho cô, sau đó mở miệng: “Giản Mạt, em là người anh yêu nhất cuộc đời này, chúng ta ly hôn đi!”

Giản Mạt cụp mắt nhìn ‘Hợp đồng ly hôn’, mặt trên viết cái gì, cô không có tâm tình nhìn...

Vốn tưởng rằng biết trước chuyện này thì sẽ không khổ sở, nhưng hóa ra, sự khổ sở đó lại đang ẩn nấp ở chỗ sâu nhất bên trong đáy lòng.

“Được...” Giản Mạt cười thật tươi, mặc kệ trong lòng đã bi thương đến máu chảy thành sông, hay là không muốn đối mặt, nhưng ngoài mặt cô lại bình tĩnh khiến Cố Bắc Thần phải nhíu mày.

Mặc dù ly hôn là vì hắn muốn cầu hôn lại từ đầu, nhưng người phụ nữ này lại không thể có một tia bi thương hoặc là khổ sở sao?

Trong lòng Cố Bắc Thần không thoải mái, thế nhưng, hắn rành mạch từng câu, muốn vạch rõ quan hệ giữa hai người bọn họ... Nhất định phải kết thúc đoạn quan hệ hợp đồng này.

Bằng không... Người phụ nữ này nhất định sẽ luôn luôn vạch rõ vị trí của mình, rồi bài xích với hắn.

Giản Mạt dửng dưng lấy bút ra, “Xọet xoẹt” hai cái, ký vào hợp đồng ly hôn...

“Ông xã... À, không đúng!” Giản Mạt vừa mở miệng, vội vàng bác bỏ lời nói của chính mình.

Cố Bắc Thần lập tức nhíu mày.

“Thần thiếu, tôi còn phải đi làm... Chuyện còn lại tôi biết người thần thông quảng đại như anh có thể tự mình xử lý...” Nói xong, Giản Mạt không chú ý tới sắc mặt đã đen khịt của Cố Bắc Thần, cúi người xuống, hôn lên đôi môi mỏng của hắn, “Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình...” Cô nói xong, cười thật xinh đẹp, sau đó đứng dậy rời đi.

Khóe môi còn có mùi hương son bóng nhàn nhạt của Giản Mạt, Cố Bắc Thần hơi nhíu mày nhìn Giản Mạt “Phất ống tay áo, lướt qua như một đám mây”, động tác vô cùng dứt khoát, mặt lập tức chìm xuống.

“Giản Mạt, em không có một chút lưu luyến nào sao?” Cố Bắc Thần bắt đầu giận dỗi.

Giản Mạt ngừng bước chân, khi đứng dậy rời đi, vẻ mặt cô đã khẽ nứt ra, tia bi thương không có cách nào che giấu... Cô dừng lại vài giây, mới nở nụ cười thật tươi rồi quay đầu lại...

Đôi mắt sáng bừng bị lây nhiễm vẻ giảo hoạt, cô hỏi: “Lưu luyến? Cho dù lưu luyến cũng phải ly hôn... Trong lòng anh đã có người phụ nữ mà anh yêu nhất, chẳng lẽ tôi còn phải bám anh không chịu buông?” Cô cười, nhìn căn biệt thự, biểu hiện cuối cùng vẫn là ngụy trang, “Đúng rồi, ở đây anh nói là đưa cho tôi phải không? Nếu như đúng là vậy, tôi sẽ không tìm nhà khác để đi... Nơi này cách chỗ làm của tôi cũng rất gần.”

Vẻ mặt của Cố Bắc Thần lộ ra tia bất mãn, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “Em phải ở nơi này, chỗ nào cũng không cho đi!”

Giản Mạt cho rằng Cố Bắc Thần bá đạo đã quen rồi, cũng không nghe được ý tứ trong lời hắn nói, chỉ cười nhún nhún vai, “Vậy cảm ơn Thần thiếu...” Nói xong, cô nhìn thời gian, “Thật sự bây giờ tôi phải đi, bằng không sẽ muộn mất!”

Cố Bắc Thần rất phiền muộn, đối với Giản Mạt một chút lưu luyến cũng không có, rất phiền muộn...

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm!” Giọng nói của Cố Bắc Thần nặng nề.

“Bữa cơm ly hôn sao?” Giản Mạt nhíu mày hỏi.

Cố Bắc Thần mấp máy mối, cẫn muốn nói ra là bữa cơm cầu hôn... Nhưng vẫn nhịn xuống, liền rầu rĩ “ừ” một tiếng.

Giản Mạt nhún vai, “Được, thời gian địa điểm sau khi quyết định xong, thì nhắn tin cho tôi biết là được...” Dứt lời, cô lại nhìn thời gian, “Tôi đi trước, tạm biệt!”

Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt rời đi, nghe tiếng khóa cửa, tâm tình càng ngày càng buồn bã.

Hắn từ khi nào lại thiếu kiên nhẫn như vậy?

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Giản Mạt, hắn liền muốn nói cho cô biết, ly hôn chỉ là mới bắt đầu... Giản Mạt cô đã làm vợ của hắn, cũng chỉ có thể làm vợ của hắn cả đời!

Đây là quy luật của Cố Bắc Thần!

...

Giản Mạt dựa ở trong thang máy, mặt kính trơn bóng trong thang làm nổi bật vẻ mặt sụp đổ của cô...

Bi thương không? Muốn khóc không? Khổ sở không?

Không... Cô không buồn thương, cũng không khổ sở... Càng không muốn khóc!

Trên thế giới này, không có bất cứ chuyện gì có thể đánh gục cô...

Giản Mạt khẽ vuốt bụng, hơi nhếch môi: Bảo bối, sau này mammy và con sẽ ở cùng nhau... Như vậy chắc sẽ rất vui!

Một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, Giản Mạt hít một hơi thật sâu, làm cho mình thoát ra khỏi bi thương.

Mẹ đã mất, Cố Bắc Thần cũng muốn bỏ đi... Nhưng ít nhất, không phải cô đã mất đi toàn bộ.

Trên đường đi làm, Giản Mạt mua cho mình một ly sữa đậu nành và một chiếc bánh bao, dù cho không khẩu vị, cô cũng phải ăn... Cô không cho phép sinh mệnh trong bụng cô được rời đi.

Sau khi đến công ty, mọi người đều ồn ào tiến đến quan tâm Giản Mạt...

Bởi vì cho tới bây giờ Giản Mạt cũng không biểu hiện gì, đột nhiên biết mẹ của cô lại ở trong bệnh viện hai năm, mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng mà, tất cả đều cảm thấy quá đường đột, giống như một giây yên ổn cũng không cách nào ngăn cản được một giây mưa rền gió dữ.

Giản Mạt cẩm di động lên, sau đó nhìn từng tin nhắn... Khi thấy tin nhắn của Cố Bắc Thần, cô không khỏi tự cười nhạo, lập tức thu hồi tất cả bi thương.

Điện thoại đúng lúc đó vang lên, là Lý Tiểu Nguyệt gọi tới, không có câu nói dư thừa, thậm chí không có sự an ủi... Chỉ có thể nói cô kiên cường đi về phía trước, đừng sợ ngã sấp xuống, bởi vì sau lưng vẫn còn người đỡ cô!

Một người bạn thân, khiến Giản Mạt vào giờ khắc này cảm thấy thật ấm áp... Cũng không phải là toàn thế giới đều vứt bỏ cô, đúng không?

Vì đang ở trong phòng làm việc, Giản Mạt cũng không nói cho Lý Tiểu Nguyệt biết sáng nay cô vừa mới ly hôn, chỉ hẹn Lý Tiểu Nguyệt trưa nay ở tòa nhà gần văn phòng Lăng Vũ cùng nhau ăn cơm.

Vừa tắt điện thoại của Lý Tiểu Nguyệt, tin nhắn của Tô Quân Ly liền gửi đến, đơn giản nhắc nhở cô, bây giờ cô không còn là một người, phải chăm sóc mình thật tốt...

Giản Mạt nhìn tin nhắn của Tô Quân Ly, không ngăn được nụ cười, có lẽ hai người tiếp xúc cũng không nhiều... Thế nhưng, bọn họ lại giống như bạn bè quen biết đã lâu.

Giản Mạt trả lời tin nhắn: Lần trước chuyện ở thành phố A, em còn nợ anh một bữa cơm, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?

Tô Quân Ly trả lời lại rất nhanh: Được! Anh chờ em!

Giản Mạt cười, ấn tắt điện thoại di động, hoàn toàn đem cái gọi là “Bữa cơm ly hôn” của Cố Bắc Thần không còn để trong lòng... Đã ly hôn rồi, còn ăn bữa cơm tan vỡ để làm gì?

Nghĩ xong, Giản Mạt đứng dậy đi tìm Du Tử Quân.

“Đã xử lý tốt chưa?” Du Tử Quân bất ngờ khi nhìn thấy Giản Mạt, dù cho tình huống mấy ngày nay rất đặc thù, nhưng cô chưa từng làm lỡ thời gian của bản thiết kế, nhà thiết kế như thế, thực sự rất khó tìm được, “Nếu như không thoải mái, vẻ nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi?”

Giản Mạt lắc đầu, lần này bác sĩ Vương không đề cập đến chuyện chi phí, thế nhưng cô biết rõ, tiền của cô ở bệnh viện sớm đã kéo xuống số âm rồi... Cô không thể sau khi mẹ đi rồi lại khiến bác sĩ Vương khó xử.

“Hôm nay tôi qua đây là có hai chuyện...” Giản Mạt mím môi nói, “Tôi còn muốn mượn công ty mười vạn! Mặt khác, tôi sẽ sớm đi Anh quốc...” Nói xong, cô lại vội vàng nói tiếp, “Trong lúc đi tôi vẫn sẽ tiếp công ty làm những nhiệm vụ thiết kế mà công ty đưa tới.”

Du Tử Quân nhìn Giản Mạt, cảm thấy đau lòng với một người con gái mới hai mươi ba tuổi này.

Ông không nói bất cứ điều gì, lấy chi phiếu ra viết lên một con số, đưa cho Giản Mạt, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi không hi vọng, cô bởi vì nóng lòng kiếm tiền mà ép khô thiên phú của cô... Giản Mạt, tôi chờ cô trở về từ UCL!”