Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 165: Điện thoại của cô



Edit: Cố Tư Yên

Lý Tiểu Nguyệt có thể hiểu tâm tình của Giản Mạt lúc này... Chuyện này rơi vào trên người ai thì cũng đều căng thẳng.

Nếu quả thật không sao chép mà là tham khảo thì sẽ không sao, thế nhưng, không có!

Một bữa cơm Giản Mạt đần độn ăn một cách vô vị, Lý Tiểu Nguyệt dù là một luật sự có mồm miệng cũng không có cách nào an ủi cô, cuối cùng cũng bị Giản Mạt kéo theo trở nên ngưng trọng.

Sau khi cơm nước xong, Giản Mạt tở về Nhuận Trạch viên, ở trong hộp thư có đặt một tờ báo về 《 quan điểm thiết kế 》, nhìn chằm chằm vào thời gian xuất bản của cuốn tạp chí, dường như có cái gì đó đáng ngờ...

Thứ hai sửa xong bản thảo, sau đó Đế Hoàng tất nhiên sẽ đưa câu lạc bộ đi quảng cáo... Đến thời gian này tất cả tạp chí cho dù không có danh tiếng, đều sẽ đưa tin!

"Tại sao lại như vậy chứ?" Giản Mạt lật từng trang thiết kế, nghĩ như thế nào cũng đều không nghĩ ra.

Khi cậu lạc bộ thiết kế của Đế Hoàng diễn ra, rõ ràng chính cô đã nghĩ ra đề tài địa ngục đó... Thế nhưng, chẳng lẽ lại đúng lúc cùng nghĩ một ý tưởng trùng với người khác thế sao?

Ngay cả khi cùng một ý tưởng, làm thế nào lại có thể thiết kế tương tự như nhau bảy đến tám phần như vậy?

Trái tim Giản Mạt phiền loạn đem tạp chí để sang một bên, cả người đều cuộn tròn, giống như con mèo nhỏ đem mặt chôn ở trong khuỷu tay và giữa đầu gối...

Dựa vào Cố Bắc Thần mới giành được thiết kế, nếu như bị nói thành cô sao chép, cô phải làm sao? Thời gian này Đế Hoàng có thể nói là giám sát cực kỳ chặt chẽ... Thế nhưng, cô làm sao đối mặt với Cố Bắc Thần đây?

Nghĩ tới đây, trái tim Giản Mạt giống như bị ai nhéo...

"Ách..." Giản Mạt cắn răng thầm rên rỉ một tiếng, cô bỗng nhiên đứng dậy, bởi vì nôn nóng cho nên cứ đi đi lại lại ở trong phòng.

Thời gian, dần dần trôi đi, bởi vì trong lòng che đậy một chuyện, cho nên khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Cố Bắc Thần đút một tay vào túi, tay kia cầm ly rượu đế cao đứng ở cửa sổ sát đất của khách sạn, nhìn những chiếc đèn của thuyền chài lượn lờ ở ngoài khơi, đôi mắt như ưng dần dần trở nên sâu thẳm.

Thu hồi tầm mắt, sau đó cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đung đưa chiếc ly đế cao, mực đồng âm u nhìn màu đỏ tươi của nước rượu lay động trong ly...

Cố Bắc Thần nâng ly rượu lên đặt trên môi mỏng, nhấp một ngụm, mùi vị tinh khiết và hương thơm của rượu đỏ thoang thoảng ở đầu mũi.

Di động ở trên bàn trà rung lên tiếng "Ong ong", Cố Bắc Thần xoay người đi tới... Để ly rượu xuống, cầm di động lên liếc nhìn người gọi đến, sau đó nhận máy đồng thời đặt di động bên tai.

"Ba!" Cố Bắc Thần mở miệng kêu một tiếng.

Cố Mặc Nguyên đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Vừa cùng mẹ con từ châu Phi đến Hà Lan..." Dừng lại một chút, ông mới hỏi, "Ba nghe nói Mặc Hoài muốn trở về Lạc Thành?"

"Ừ." Cố Bắc Thần trả lời, sau đó nói, "Chuyện của công ty con sẽ xử lý, ba mang theo mẹ du lịch vòng quanh thế giới là được rồi..."

Thần sắc của Cố Mặc Nguyên có chút ngưng trọng, "Bắc Thần, con và bác hai cũng tranh đấu lâu như vậy rồi, không thể giải hòa sao?"

Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, "Giải hòa?" Hắn híp mắt lại, trong tầm mắt tràn đầy hận ý, chỉ là, hận ý như vậy nhưng Cố Mặc Nguyên lại không biết, cũng không thể cho ông ta biết.

Cố Mặc Nguyên buông tiếng thở dài, con trai của ông, ông hiểu rõ nó, mặc dù khuyên can, nhưng ông biết lời khuyên của ông cũng vô dụng.

"Là ba không dùng được..." Cố Mặc Nguyên tự giễu nói.

Cố Bắc Thần nhíu mày, không trả lời cũng không có phản bác... Mỗi người cũng có cuộc sống của mình, cuộc sống của ba không ở trong thương trường.

"Mẹ..." Cố Bắc Thần mím môi, lộ ra một tia ngưng trọng, "... Có khỏe không?"

"Ừ." Cố Mặc Nguyên nói, "Đã ổn hơn rồi."

"Vậy thì tốt..."

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa truyền đến, Cố Bắc Thần liếc nhìn nơi cửa, nhàn nhạt mở miệng: "Bên này con còn có chút chuyện phải xử lý, ba và mẹ yên tâm làm chuyện của mình là được."

"Ừ..." Cố Mặc Nguyên âm thầm trầm buông tiếng thở dài, "Chú ý nghỉ ngơi và ăn cơm đầy đủ, thân thể là của mình, phải chăm sóc cẩn thận!"

"Ừ." Cố Bắc Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại, lập tức mở cửa.

"Surprise!" (Bất ngờ chưa!)

"Tiểu Sơ?" Cố Bắc Thần nhìn người đứng ở cửa, mỉm cười nâng khóe môi, tầm mắt hắn nhìn sâu vào Thẩm Sơ, âm thầm nhíu mày, "Tại sao em lại ở chỗ này?"

Thẩm Sơ vừa nghe xong, tức thì thu lại nụ cười, "Anh mất hứng sao?"

Cố Bắc Thần than nhẹ một tiếng, lập tức nhìn về phía Mạc Thiếu Sâm đang đứng ở cửa, sau đó xoay người đi vào trong.

Thẩm Sơ nhìn bóng lưng cao ngạo của Cố Bắc Thần, khé mím môi, lại nhìn đến Mạc Thiếu Sâm ở bên cạnh, lập tức bước chân cũng đi vào, "Em đến Đông Hải để gặp bẹn bè... Vừa lúc thấy sự việc cố vấn pháp luật của Thiếu Sâm, mới biết hai người đều ở trong này."

Cố Bắc Thần như trước không nói gì, chỉ lấy ra một ly thủy tinh đế cao rót rượu đỏ, "Ừ."

Thẩm Sơ lúc này thấy tâm tư của Cố Bắc Thần không cho phép, có chút co quắp cùng bất an, tự giễu nói, "Vậy... Các người có chuyện cần nói, em đi trước." Nói xong, cô liền xoay người đi.

Chỉ là, trong nháy mắt khi xoay người kia, trên mặt cô có một tia nồng đậm bi thương tràn ra...

"Tiểu Sơ!" Cố Bắc Thần đột nhiên mở miệng, thấy Thẩm Sơ xoay người nhìn hắn, ánh mắt hắn mới trởi nên thâm thúy nói, "Anh và Thiếu Sâm lần này qua đây là bởi vì chuyện của JK..."

Thẩm Sơ nhíu mày, không hiểu nhìn Cố Bắc Thần.

"Em xuất hiện ờ đây, sẽ làm anh hiểu lầm... Em không hiểu sao?" Cố Bắc Thần giễu cợt, đáy mắt càng trở nên sắc bén.

Thẩm Sơ chớp mắt, "Anh có ý gì?" Sắc mặt cô lập tức trở nên tức giận, "Không phải bởi vì em là nữ chủ tích của JK, cho nên em đã cản trở anh sao?"

Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ là đuôi mày khẽ nhướn lên thành một độ cung lãnh đạm.

Thẩm Sơ cười, là tự giễu cũng là cười lạnh, "Cố Bắc Thần, ai cũng có thể hoài nghi em... Chỉ có anh, không thể!" Môi của cô bắt đầu run rẩy, "Nếu như hôm nay em cản trở anh, năm năm trước em cũng sẽ không chia tay anh..."

Thẩm Sơ có chút thất vọng gào lên, lập tức xoay người nhanh chóng rời đi.

"Phanh" một tiếng, cánh cửa mang theo sự tức giận, lập tức bị đóng cửa.

"Cậu đã làm gì kích thích cô ấy vậy?" Mạc Thiếu Sâm có chút biếng nhác dựa ở trên chỗ tựa lưng của sô pha, hai tay đút túi, lộ ra sự tà mị lãnh đạm.

Cố Bắc Thần không giải thích, chỉ là đưa cho Mạc Thiếu Sâm một ly rượu, "Cô ấy vừa giải thích cho tôi chuyện năm năm trước?"

"Ừ." Mạc Thiếu Sâm nhận lấy, bình tĩnh đáp một tiếng.

"Nhưng tôi không có hỏi tới, cũng không đuổi theo cô ấy..."

"Ừ." Mạc Thiếu Sâm lại đáp một tiếng.

Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, "Có chút giả... Tôi thấy cô ấy giống như đang diễn kịch!"

Mạc Thiếu Sâm ngước mắt, tầm mắt xem thường nhìn Cố Bắc Thần, "Bắc Thần, cậu nhất định phải đối với tiểu Sơ như vậy sao?"

"Tôi không muốn chuyện này rơi vào tình huống không thể quay đầu..." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, ngay cả khuôn mặt đều là lãnh đạm như vậy, làm cho người ta nhìn không ra tâm tư lúc này của hắn là gì.

Tầm mắt Mạc Thiếu Sâm trầm xuống, đáy mắt có một tia cảm xúc khác thường mà phức tạp.

Đúng lúc đó, tiếng chuông d8 động của Cố Bắc Thần đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt, không chịu cô đơn phát ra tiếng "ong ong ong".

Hắn đi tới cầm di động lên, liếc nhìn, trong nháy mắt khi thấy người gọi đến là Giản Mạt, đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười nhạt mà chính hắn cũng không biết...

Cố Bắc Thần nhận điện thoại, sau đó đặt bên tai, thế nhưng, hắn không lên tiếng.

Giản Mạt nghe phía đối diện có vẻ an tĩnh, trong lòng có một chút đề phòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Quấy rầy anh vui chơi ở trên người phụ nữ khác sao?"