Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 124: Ông xã, đi nhanh về nhanh, trở về tái chiến



Vào lúc Ngôn Mặc Bạch và Lâu Diệc Sâm đều đang nhiệt huyết sôi trào thì Tiểu Cửu gọi điện thoại qua.

Đầu tiên gọi cho Ngôn Mặc Bạch, lúc đó Ngôn Mặc Bạch vừa hoàn thành một trận chiến, đang mài thương chuẩn bị trận chiến thứ hai thứ ba thì điện thoại ngoài phòng khách vang lên.

Chuông điện thoại di động của Ngôn Mặc Bạch là một bài hát tiếng Anh rất đồi trụy rất bạo lực, là Booty Music do Tư Mộ cài đặt. Hơn nữa âm thanh chuông được cài to dần.

Khi tiếng chuông vừa mới vang lên, đôi tai nhạy bén của Ngôn Mặc Bạch cũng đã nghe được, nhưng anh xem như không nghe thấy tiếp tục vùi đầu lên xuống, tiếng chuông lớn dần, Tư Mộ nghe được.

Hô hấp khàn khàn thở gấp đẩy người phía trên cô: “Điện thoại kêu——”

Tư Mộ bị anh ép buộc thật sự đã rất mệt, hiện tại điện thoại vang lên, cô ước gì anh lập tức rời khỏi người cô đi qua nhận điện thoại.

Ngôn Mặc Bạch ảo não nhíu nhíu mày, trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng người gọi điện thoại tới ngược đáy lên trời, nhưng cơ thể còn ở trên người Tư Mộ không chịu xuống dưới.

Tư Mộ đẩy đẩy anh, hành động này tác động tới bộ phận đang chôn trong cơ thể Tư Mộ của Ngôn Mặc Bạch, không ngờ tiếng chuông bên ngoài kích tình đến thế, Ngôn Mặc Bạch đỏ mắt phập phồng, ép buộc Tư Mộ tới thiếu chút nữa thì ngất đi.

Sau khi hung hăng vài cái, Ngôn Mặc Bạch mới thở gấp rút ra, hôn hôn cái trán hơi ẩm của Tư Mộ, sau đó xoay người xuống giường, nghênh ngang đi ra phòng ngủ, lúc này mới đi phòng khách nghe điện thoại.

Đoạn đường này mặt Ngôn Mặc Bạch đều tối sầm, trong lòng nghĩ khi nhận lấy điện thoại thì sẽ mắng người bên kia một tràng, nên biểu tình trên mặt đương nhên sẽ không có tốt rồi.

Nhưng tới khi nhận điện thoại, vừa nhìn tên hiển thị người gọi, thấy là điện thoại của Tiểu Cửu, vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch thay đổi, oán khí chưa thỏa mãn dục vọng vừa rồi tích tụ lại, mà toàn bộ lệ khí trên người khai hỏa toàn bộ.

“Tra được người ở đâu rồi sao?”

Tiểu Cửu hạ thấp giọng: “Đại ca, em dẫn theo mười mấy anh em theo dõi Dany ở hội sở ‘Caesar’. Bên người anh ta dẫn theo gần 50 người, ‘Caesar’ đã bị bọn họ đặt bao hết rồi.”

Hội sở ‘Caesar’ là chỗ ăn chơi xa hoa tiêu phí của thành phố A, mới vừa khai trương không đến một tháng, trang hoàn xa hoa, nghe nói là sản nghiệp của một tiểu điền chủ thành phố A.

Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng “Tôi lập tức dẫn người qua, cậu ở bên đó theo dõi, đừng để bọn họ chạy mất.”

Tốt nhất là đặt bao hết, miễn cho tai vạ vô tội!

Chỉ có điều ông chủ ‘Caesar’ phải chịu chút thiệt thòi, lúc này vừa mới trang hoàng tốt, buôn bán chưa được một tháng, lần này tất nhiên là một phen ác chiến với nhau, đến lúc đó cả phòng xa hoa cũng đều hóa thành tro bụi, ít nhất cũng phải bị phá thành một mảng hỗn độn.

Ngôn Mặc Bạch dặn dò Tiểu Cửu bên kia theo dõi sát, sau đó lập tức cúp điện thoại.

Tiếp đó lại gọi điện cho Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm.

Hai người này vừa từ châu Phi bị gọi chạy suốt đêm trở về, huy động phi cơ trực thăng bay như hỏa tiễn trở về, vừa mới đáp xuống đất, đã nhận được điện thoại của Ngôn Mặc Bạch, hai người sát quyền mài chưởng chuẩn bị đánh một trận lớn. Đi theo phía sau là thủ hạ tinh anh của bọn họ.

Khi Lâu Diệc Sâm gọi điện thoại cho bọn họ, liền nói cho bọn họ, lần này thành phố A tụ hội rất nhiều sát thủ quốc tế, bọn họ cũng không dám xem thường.

Sau đó Ngôn Mặc Bạch chỉ thị kêu bọn họ trực tiếp đến quảng trường bên cạnh chờ anh và Lâu lão đại.

Quảng trường chỉ cách hội sở “Caeser” mấy trăm mét, vị trí như vậy đã có thể theo dõi được hước đi của bọn hắn, cũng sẽ không thể bởi vì tiếp cận gần quá mà bị phát hiện.

Lôi Ngạo một tay cầm điện thoại, trên mặt cười cười gật đầu xác nhận, bàn tay còn lại buông xuống, nắm lại tạo thành tiếng rắc rắc. Cậu cũng đã gấp gáp muốn chiến đấu lắm rồi.

Ngôn Mặc Bạch cúp điện thoại với Lôi Ngạo, tay vuốt vuốt thái dương, liếc mắt về phía trong tường, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua, sau đó lại gọi điện thoại.

Bên kia khi Lâu Diệc Sâm và Vưu Ưu đang triền miên nồng nhiệt thì điện thoại Lâu Diệc Sâm vang lên.

Hai người đang ở trong phòng tắm, mà khi Lâu Diệc Sâm đi vào phòng tắm cũng mang điện thoại vào để trên bồn tắm ngay chỗ anh có thể với tay tới.

Điện thoại vang lên, giống như lo lắng tiếng chuông sẽ ầm ĩ đến cô gái nhỏ đang ngủ bên cạnh, anh không để ý vừa mới hăng say luật động trong thân thể cô gái nhỏ, cố nén khó chịu ngừng lại, nhanh chóng đi nghe điện thoại.

Vẻ mặt không bao giờ thay đổi, khó có khi xuất hiện vẻ mặt ảo não.

Hai chân Vưu Ưu quấn ngang hông của anh, đôi tay suy yếu ôm vòng qua cổ anh, bọn họ vừa mới mãnh liệt, khiến cho cô đến giờ vẫn còn chưa thoát khỏi dư âm, thân mình còn đang rung động.

Mà một tay Lâu Diệc Sâm nâng cái mông giữ cho cô không ngã xuống, một tay giữ điện thoại.

Cánh tay Lâu Diệc Sâm vô cùng có lực, một tay có thể nâng được vật một trăm ba mươi kilogam, nhưng khi Vưu Ưu không cẩn thận vô tình cọ xát phía dưới, xém chút thì anh đã đẩy Vưu Ưu ngã xuống đất, anh vội vàng xoay người đặt cô trên bồn rửa tay, hai người dính sát vào nhau.

Lần này ngừng thôi, Lâu Diệc Sâm nghĩ, nhưng khi anh vừa mới nhận điện thoại còn chưa kịp mở miệng, chính anh đột nhiên lại hít mạnh một cái, còn mang theo kêu rên ẩn nhẫn, thanh âm cực kì mất hồn, Ngôn Mặc Bạch ở đầu bên kia điện thoại đều nghe thấy rất rõ ràng.

“Ưm…” Lâu Diệc Sâm ôm cái mông của cô nâng lên cao, con ngươi nặng nề nhìn về phía cô: “Đừng loạn!”

Hai chữ mang theo ý tứ đe dọa cùng cảnh cáo, mà khi giọng của anh khàn khàn như vậy, cũng là lúc động tình cưng chiều tới cực hạn.

Vưu Ưu vô cùng oan ức ngửa đầu, mắt to nhìn anh, cô loạn khi nào chứ?

Bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo thấu xương, lúc nãy thân hình non mềm của cô tiếp xúc trên đó, cũng cảm thấy luồng hơi lạnh chui vào cốt tủy. Cô không để ý theo bản năng mới rụt một chút mà thôi, nóng đến lạnh đi như vậy cũng không biết thưởng thức sao?

Lâu Diệc Sâm lấy áo tắm ở kế bên bồn rửa tay, mặc vào cho cô.

Một loạt động tác của anh vừa kéo vừa lắc, hai người đều cắn răng chịu đựng, cho dù rất mất hồn, nhưng vẫn không lên tiếng.

Ngôn Mặc Bạch vẫn ở phòng khách phòng 1818, hết sức kiên nhẫn mỉm cười cầm điện thoại, đợi gần hai phút, mới nghe thấy giọng nói lạnh như băng của đại ca mình: "Nói!"

Một chữ ngắn gọn lạnh như băng, nhưng mà Ngôn Mặc Bạch vẫn nghe thấy hơi thở nóng như lửa. Thầm vui mừng, thậm chí còn có ý nghĩ biến thái "Tôi không thể thoải mái đi ngủ thì người khác cũng đừng mong được ngủ thoải mái."

Dĩ nhiên anh không dám tiết lộ tâm tình mình lúc này, cho nên trầm giọng nói: "Đại ca, mới nhận được tin tức, đã tra được tung tích của Dany...."

Khó có khi Lâu Diệc Sâm bộc lộ cảm xúc ra ngoài, đôi mắt như muốn phun lửa, oán hận siết chặt điện thoại di động, nếu như Ngôn Mặc Bạch ở trước mặt anh... anh nhất định sẽ xem di động là viên gạch, đập mấy cái lên đầu tiểu tử này.

Chỉ là một Dany, khiến cậu ta hơn nửa đêm rồi cũng quấy rầy chuyện tốt của anh, cầu xin giúp đỡ.

Thật là không có tiền đồ!

"Một Dany cậu cũng không lo được?" Lâu Diệc Sâm cắn răng nghiến lợi hít sâu vài hơi mới nói tiếp: "Không phải đã kêu thằng tư thằng năm quay về sao?"

Anh rất tức giận, Vưu Ưu nghe thấy vậy, biết anh có việc gấp, cho nên vội đẩy anh ra, để anh đi làm chuyện của mình.

Cô mới đẩy một chút, Lâu Diệc Sâm cũng động, cái bền chắc kia đụng đến thật sâu khiến cô phát run.

Vưu Ưu nào dám cử động loạn nữa.

"Bên cạnh Dany có gần năm mươi người, còn có quan hệ với hắc đạo thành phố A, hơn nữa có rất nhiều sát thủ ở cạnh, Mafia cũng có, đại ca.... em vì chắc chắn mới mượn người của anh, anh cũng biết, mấy người bên cạnh anh đều lấy một địch trăm, chúng ta sẽ tốc chiến tốc thắng." Ngôn Mặc Bạch nói.

Thế lực hắc đạo thành phố A họ không để vào mắt, những thứ đó chỉ là con kiến, nhưng một đàn kiến có thể làm vỡ đê, huống hồ còn mấy tên sát thủ hạng nhất kia, Ngôn Mặc Bạch muốn tốc chiến tốc thắng.

Về phần Mafia, Ngôn Mặc Bạch không điều tra nguyên nhân tại sao bọn họ xuất hiện tại thành phố A. Cũng chưa biết là địch hay là bạn, vẫn đề phòng thi tốt hơn.

Mà mấy vệ sĩ bên cạnh Lâu Diệc Sâm, trừ Lâu Diệc Sâm thì không ai sai họ được, hơn nữa họ đang ở bên cạnh Lâu Diệc Sâm. Giống như hiện tại chắc chắn mấy người kia đang xếp hàng trước cửa 1817 để gác cửa.

Ngôn Mặc Bạch muốn mượn người, vậy nhất định phải mời được đại ca của mình ra mặt.

Lâu Diệc Sâm nghe vậy thầm khinh bỉ Ngôn Mặc Bạch từ đầu đến đuôi.

Ngôn Mặc Bạch mới không cần đại ca khinh bỉ đâu, trong lòng rất vui, mặc dù bên kia không nói gì đã cúp điện thoại, nhưng anh biết đại ca đã đồng ý.

Xoay người quay về phòng ngủ, Tư Mộ vẫn giữ nguyên tư thế sau khi bị anh hành hạ nằm im trên giường, khép hờ mắt hô hấp yếu ớt.

Ngôn Mặc Bạch sợ hết hồn, coi như trong phòng rất ấm, anh cũng trần như nhộng vẫn không cảm thấy lạnh. Nhưng cơ thể của cô vốn mảnh mai, hơn nữa còn đang mang thai, nếu bị cảm lạnh phải làm sao bây giờ?

Tư Mộ híp mắt, thấy anh lại gần, Tư Mộ lập tức đưa tay hừ hừ: "Ông xã, ôm ôm...."

Ngôn Mặc Bạch yêu chết dáng vẻ làm nũng này của cô, nghiêng người ôm cô. Thân thể trắng nõn bị anh hành hạ lộ ra những trái đào hồng, làm máu toàn thân anh sôi trào.

Cúi đầu hôn cô vài cái, mới nói: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc, anh có chuyện phải ra ngoài."

Anh đang rất vội, vuốt ve cô trong chốc lát, nhanh chóng nhặt quần áo ở bên cạnh mặc vào, ngay cả thời gian đi tắm cũng không có.

Tư Mộ nhìn thấy động tác nhanh chóng của anh, vội vàng giống như huấn luyện. Vừa mới bị anh nhét vào chăn, cô thò đầu ra ngoài, nhìn anh, nói: "Ông xã, đi nhanh về nhanh!"

Biết anh muốn đi, nhưng không thể hỏi, sợ mình hỏi rồi thì sẽ không áp chế được nỗi sợ trong lòng, sẽ khóc cầu xin anh đừng đi.

Không phải không lo lắng, mỗi lần anh có nhiệm vụ nói tạm biệt với cô, trái tim Tư Mộ thắt lại. Sợ anh bị thương, sợ anh gặp chuyện không may, sợ lúc đi anh hoàn hảo lúc về lại biến thành người không có hơi thở, hoặc là ngay cả xương cốt cũng không còn...

Chỉ nghĩ như vậy, cô thật không an giấc.

Anh bảo cô ngoan ngoãn ngủ một giấc, cô biết ý của anh là để anh yên tâm làm việc.

Cô gật đầu, ngoan ngoãn ở trong phòng, ngay cả giường cũng không xuống, nhưng mà, sao cô có thể ngủ được?

Anh đi ra ngoài sao cô có thể ngủ?

Cô ngưng tụ tất cả sức lực mới có thể nghẹn ngào nói: "Ông xã, đi nhanh về nhanh."

Ngôn Mặc Bạch đâu biết cô rối rắm, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, nghe cô nói vậy quay đầu lại cho cô một nụ cười an tâm.

Đi nhanh về nhanh, làm sao có thể không đi nhanh về nhanh?

Anh mạo hiểm nguy cơ bị đại ca bóp chết cầu xin giúp đỡ, vốn chính là muốn tốc chiến tốc thắng.

Ngôn Mặc Bạch nhìn người trên giường một cái thật sâu, sau đó mở cửa đi ra ngoài, còn giúp cô đóng cửa phòng ngủ lại.

Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, nụ cười nhu tình ấm áp kia lập tức biến mất thay vào đó là vẻ mặt hung ác lạnh như băng.

Lạnh lùng hung ác này mới đúng là Ngôn Mặc Bạch.

Giống như vẻ ấm áp nhu tình vừa rồi chỉ là một cái mặt nạ, căn bản anh chính là tu la địa ngục. Tấm mặt nạ kia chỉ đeo lên vì cô, đầy ngập nhu tình với cô.

Ngôn Mặc Bạch mới bước ra khỏi phòng 1818, phòng 1817 ở kế bên cũng mở cửa ra, Lâu Diệc Sâm đen mặt bước từ trong ra, liếc Ngôn Mặc Bạch một cái, con mắt màu xanh như phun ra lửa.

Ngôn Mặc Bạch lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm giày da của mình, nghe thấy âm thanh hừ lạnh, và tiếng bước chân của đại ca, anh mới đi theo sau.

Tăng tốc đuổi theo, vô cùng nịnh nọt nhấn thang máy, len lén liếc đại ca, nét mặt sa sầm, rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng mà!

Chà chà! Trên đường còn có một người bạn chưa thỏa mãn dục vọng cảm giác mới tuyệt làm sao?

Trong lòng Ngôn Mặc Bạch cảm thấy cân bằng thậm chí còn hồi hộp!

Thuận tiện nhìn thoáng qua mất bóng dáng lạnh lùng La Sát giống mình, thầm nghĩ lát nữa nên dùng tư thế gì để vận động với bà xã.

Mấy người đi thẳng đến quảng trường, Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm đã không nhị được, nếu không phải Ngôn Mặc Bạch và Lâu Diệc Sâm ra lệnh, thì họ đã sớm dẫn người xông vào rồi.

Rất xa đã nhìn thấy chiếc xe phóng đến chỗ họ, tế bào bạo lực trong cơ thể của họ hoạt động mãnh liệt.

Chờ xe vững vàng dừng lại, Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm đi đến gần, đang muốn xin chỉ thị của đại ca có thể động thủ không, lại thấy mặt đại ca nhà mình lạnh hơn bình thường mấy lần, cách xa hai mét cũng bị không khí lạnh đóng băng.

Hai người liếc nhau một cái, rùng mình một cái, yên lặng lui một bước, quy củ lên tiếng chào hỏi: "Đại ca, anh ba!"

Lâu Diệc Sâm ừ, giọng nói cũng lạnh lùng, mà Ngôn Mặc Bạch lại rất nhiệt tình, tiến lên mấy bước mỗi tai ôm một bả vai, vỗ vỗ, nói: "Anh em tốt! Cuối cùng chúng ta cũng hội tụ."

Cố Khuynh cũng vừa lái xe đến, nhìn tình huống trước mắt cũng hết hồn.

Dany là cái gì anh không cần biết, nhưng để năm người họ hội tụ một chỗ, đây có phải là dùng bò giết gà, không biết cách dụng nhân tài rồi không?

Lâu Diệc Sâm nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói vậy... lại hừ lạnh một tiếng, khiến Ngôn Mặc Bạch toát hết mồ hôi lạnh.

Cố Khuynh xuống xe, đi tới trước mặt Lâu Diệc Sâm chào hỏi: "Đại ca!"

Lúc trước anh không biết Lâu Diệc Sâm, Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm cũng sẽ đến, anh nhận được tin tức từ Ngôn Mặc Bạch nói đối phương rất nhiều người nên Ngôn Mặc Bạch mới gọi điện cầu cứu anh.

Vừa tới nơi này thất vậy, có thể không giật mình sao?

Năm đó ở nước ngoài không có sức mạnh nào địch nổi năm anh em họ, hiện tại dùng để đối phó một Dany, không phải là lạm dụng nhân tài thì là gì? Cho dù có mấy tên sát thủ hạng nhất thì sao?

Ngôn Mặc Bạch cười hắc hắc, tiến lên gần đại ca nhà mình chờ mệnh lệnh, dáng vẻ này đâu có chỗ nào giống với vị thủ lĩnh khí thế hằng ngày chứ?

Lâu Diệc Sâm nói sơ qua phương pháp tác chiến, vì đuổi tận giết tuyệt nên họ mới bố trí, nếu không đã trực tiếp xông vào rồi.

Nhiều năm qua ăn ý, Lâu Diệc Sâm chỉ nói một câu những người còn lại đều biết làm thế nào.

Lâu Diệc Sâm vẫy vẫy tay, người phía sau nhanh chóng vây quanh "Caesar". Năm người họ ở phía sau.

Không đợi năm người đến gần "Caesar", bên trong đã cũng đã bắt đầu tràn ngập thuốc súng.

Khoảng mười phút sau, tiếng súng dừng lại, Ngôn Mặc Bạch nói với đại ca của mình: "Em vào xem một chút."

Không phải là có khoảng năm mươi người sao, người của họ mới vào chừng mười phút đã xử lý xong? Hơn nữa còn có nhiều sát thủ hạng nhất như vậy, cho dù nguời của họ lợi hại, cũng cần một phen giằng co.

Ngôn Mặc Bạch âm thầm cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, vừa đi vào mấy bước, đã thất Tiểu Cửu vội vã đi ra, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch lập tức đi đến, không đợi Ngôn Mặc Bạch hỏi cậu đã báo cáo: "Đại ca, lúc chúng ta vào, Dany đã chết, mười mấy đàn em của anh ta đang nhậu nhẹt ăn chơi, căn bản cũng không biết anh ta đã chết, khi bọn em vào, họ không hề phòng bị, giống như giống như kinh ngạc và không thể tin, cho nên diệt họ chỉ mất mười phút."

Lúc Tiểu Cửu xông vào một căn phòng, Dany bị bắn để đầu, trên người anh ta còn có một người phụ nữ trần truồng, khuôn mặt méo xẹo, cũng đã chết, nhưng trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ vui sướng khi đạt cực khoái. Hình ảnh Dany chết vô cùng khó coi, óc văng khắp nơi.

Tiểu Cửu thấy vậy sợ hết hồn, cảnh giác xem xét xung quanh, phát hiện không có người, lúc này mới đi đến đạp Dany một cái, chửi thề một câu, rồi xoay người xuống lầu tìm Ngôn Mặc Bạch.

Kinh ngạc và không thể tin?

Có cái gì đáng kinh ngạc và không thể tin?

Nơi này là địa bàn của anh ta, họ đến địa bàn của anh ta gây chuyện, chúng phải nâng cao phòng bị để chống lại họ chứ? Bọn họ đến giết người, đây không phải là chuyện tốt.

Còn có những sát thủ kia đâu? Bọn Tiểu Cửu không thể giết hết những sát thủ hạng nhất kia trong vòng mười phút được.

Lúc này Tiểu Trang cũng đi ra, nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: "Bọn em canh giữ ở đây, không phát hiện có người lạ vào."

Ngôn Mặc Bạch chầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Có tin tức gì của Mafia bên kia không?"

Lúc trước Lệ Hỏa dẫn người theo dõi Dany, nhưng Tiểu Trang sợ cậu ấy quá xúc động, nên đổi cậu ta đi theo dõi Mafia, còn cậu theo dõi bên này.

Nghe thấy câu hỏi của Nghe được, Tiểu Trang liền liên lạc với Lệ Hỏa, biết được bên Mafia không có hành động gì, chỉ có người đứng đầu và hai Mafia đi ra ngoài một chuyến, sau hai giờ liền quay về. Những người theo dõi đều bị cắt đuôi giữa chừng, cho nên không biết anh ta đi đâu. Chân mày Ngôn Mặc Bạch nhíu chặt, nói: "Các cậu ở lại dọn dẹp, không được lưu lại dấu vết gì."

Lúc trước "Caesar" được Dany bao hết, nên quanh trăm dặm cũng bị thanh lý, hơn nữa giờ đã rạng sáng, không có người nào, cho nên nơi này xảy ra chuyện gì người ngoài cũng không biết. Chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ không lưu lại chút dấu vết là được.

Dặn dò xong, Ngôn Mặc Bạch xoay người trở lại bên cạnh bọn Lâu Diệc Sâm, trầm mặt nói: "Xem ra chúng ta phải đi gặp Lăng Thần rồi."