Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 4 - Chương 7: Không hẹn mà gặp



Lại một ngày nữa trôi qua. Sau hai ngày, mưa cuối cùng cũng tạnh. Buổisáng trời đẹp với áng cầu vồng bảy sắc lơ lửng ngang trời, những chúchim vỗ cánh tung bay trong mây.

Tô Nhiễm xuống taxi, gấp ga gấp gáp đi vào sở cảnh sát, sắc mặt cô thoáng chút lo âu. Khi đến gần sởcảnh sát, một nữ cảnh sát cũng vừa vặn đi ngang qua, cô vội hỏi, "Xinlỗi, cô cho tôi hỏi cảnh sát Đinh có trong phòng làm việc không?"

Nữ cảnh sát gật đầu, "À, anh ấy ở phòng thẩm vấn lầu ba, đang... Ơ, côkhông thể lên trực tiếp. Cô này..." Vẫn chưa nói xong, Tô Nhiễm liền vội vã lên lầu.

Nữ cảnh sát thấy vậy liền báo tin ngay với nhân viên có trách nhiệm trên lầu để kiểm tra.

Chờ thang máy không kịp, Tô Nhiễm chạy lên lầu ba bằng thang bộ. Phòng thẩm vấn trên lầu ba cô đã từng đi qua. Bốn năm trước, Đinh Minh Khải cũnglấy khẩu cung của cô ở nơi đó. Từ dọc hành lang đến cuối dãy, không biết thế nào nhưng trái tim cô lại vô cớ đập nhanh hơn. Cô chỉ nghĩ rằng dochạy bộ lên lầu, nhưng cảm nhận kỹ hơn lại thấy không phải như vậy,giống như trong phòng thẩm vấn có cảm giác nào đó đang hấp dẫn cô. Cảmgiác này rất kỳ lạ, như một nguồn lực từ vĩ đại, hoặc như một kiểu sứckéo, kéo trái tim cô đập đến đau nhức.

Tim cô đập nhanh đến khóchịu, tay cô khẽ chạm vào khung cửa, cô chợt không dám đẩy ra. Nhưngđúng lúc này, cửa thang máy mở ra, vài người cảnh sát thấy cô nói: "Cônày, không thể đi vào."

Tô Nhiễm thấy họ càng chạy càng gần, hốt hoảng, không biết làm sao liền đẩy cửa phòng thẩm vấn ra...

"Cảnh sát Đinh, tôi có chuyện muốn nói với anh..." Đang nói giữa chừng, côbỗng dưng dừng lại, ngay cả tim cô trong chốc lát cũng ngừng đập. Cô bất ngờ trợn to mắt trông thấy đôi mắt quen đến không thể quen hơn đangngồi ở phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, người đàn ông ngồi đối diện Đinh Minh Khải chính là...Lệ Minh Vũ!

Hai người đối với việc cô đột nhiên xông vào cũng thấy hết sức khó hiểu.Nhất là Đinh Minh Khải, anh đờ ra nhìn cô rất lâu; còn Lệ Minh Vũ thấpthoáng ngạc nhiên, môi khẽ cong, đôi mắt càng thêm sâu thẳm nhìn cô nhưsư tử đang canh me một chú cừu.

Anh đang tiếp nhận thẩm vấn củaĐinh Minh Khải nhưng vẻ mặt anh lại trầm tĩnh, tựa như không phải anhđối mặt với cảnh sát mà chỉ là ký giả bình thường.

Tô Nhiễm cầmchặt tay nắm cửa, muốn lùi về sau nhưng đã không còn kịp, muốn tiến lêntrước lại như rảo bước đến vực sâu vạn trượng. Thoáng chốc, cô chỉ biếtngây ngốc đứng yên tại chỗ, tim cô đã ngừng đập từ lâu.

Chính là như thế...

Lại một lần nữa không hẹn mà gặp.

Anh bất ngờ xuất hiện khiến cô chẳng kịp đề phòng như lần gặp mặt trước ở Paris. Cô kích động chỉ muốn chạy trốn.

Trong đầu cô lại hiện lên câu nói vào đêm đó của anh, vô thức căng thẳng nuốt nước bọt.

Vài người cảnh sát đằng sau Tô Nhiễm, thấy vậy liền nói: "Cô này, sao cô có thể..."

"Không sao. Mọi người tiếp tục công việc đi. Cô ấy tới tìm tôi." Đinh Minh Khải đứng dậy nói với đồng nghiệp.

Các đồng nghiệp gật đầu, nhìn lướt qua Tô Nhiễm rồi đi.

Tô Nhiễm chỉ thấy xấu hổ vô cùng, tránh ra khỏi tầm mắt chăm chú của LệMinh Vũ, cô nhìn Đinh Minh Khải, khẽ nói, "Cảnh sát Đinh. Tôi, tôi nhấtthời nóng lòng nên quên anh đang phá án. Vậy khi nào anh hết bận, tôi sẽ quay lại."

Lệ Minh Vũ ngồi đối diện như nghe được chuyện hài, nếp nhăn trên môi lan rộng hơn, ánh mắt nhìn Tô Nhiễm đầy suy tư.

Đinh Minh Khải nhìn Lệ Minh Vũ rồi lại nhìn Tô Nhiễm. Có lẽ thấy sắc mặt cômất tự nhiên, gật đầu. Khi anh vừa định sắp xếp cô đến phòng nghỉ đểđợi, cửa phòng liền truyền đến tiếng gõ nhẹ, một cảnh sát bước vào nói,"Cảnh sát Đinh, luật sư đại diện của Lệ Minh Vũ đã tới."

Mộtngười đàn ông lịch lãm nhanh chóng bước vào, tuổi khoảng bốn mươi nămmươi, đeo kính gọng vàng, bộ dáng văn vẻ lịch sự, nhưng ánh nhìn lại sắc bén, "Cảnh sát Đinh, chúng ta lại gặp nhau. Dựa theo trình tự luậtpháp, cảnh sát Đinh đã dùng hết thời gian thẩm vấn đối với đương sự. Tôi muốn dẫn đương sự của mình rời khỏi đây."

Đinh Minh Khải dườngnhư đã sớm lĩnh giáo tài ăn nói của người luật sư này, cười nhạt, "Tôinghĩ lần này anh phải về với tay không rồi. Đương sự của anh không thểđược bảo lãnh, vết thương của cô Hòa Vy chúng ta đều thấy được. Vì vậy,tôi có lý do hoài nghi anh Lệ Minh Vũ cố tình gây thương tích cho ngườikhác."

Tô Nhiễm ở bên cạnh vừa nghe liền thất kinh. Lệ Minh Vũcố tình gây thương tích cho người khác? Đối phương còn là chị gái Hòa Vy của cô? Chuyện gì đã xảy ra? Cô theo bản năng hướng mắt về phía Lệ Minh Vũ thì đã thấy anh cười nhẹ như gió xuân.

Người luật sư trungniên cười phản đối "Xem chừng cảnh sát Đinh vẫn chưa nhận được báo cáocủa cấp dưới. Cô Hòa Vy vừa mới hủy bỏ tố cáo."

"Sao?" Đinh Minh Khải sửng sốt.

"Cảnh sát Đinh, anh cũng thật là mọi chuyện chưa làm rõ đã liều lĩnh hànhđộng. Điều này sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn với đương sự của tôi. Cô Hòa Vy rành rành là tự mình té bị thương, chẳng qua cô ấy chỉ nóng nảy cãinhau đôi chút với đương sự của tôi mà đến sở cảnh sát báo án. Bây giờkhi tỉnh táo lại, cô ấy hủy án cũng là chuyện bình thường." Người luậtsư trung niên cười hết sức ung dung.

Đinh Minh Khải nắm chặttay, lại chuyển tầm nhìn sang một cấp dưới. Có lẽ cấp dưới cũng vừa nhận được tin, lúng túng gật đầu. Thấy vậy, sắc mặt anh càng thêm khó coi.

Lúc này, Lệ Minh Vũ luôn ngồi uống cà phê mới đứng dậy, hơi nới lỏngcravat, cười, "Cảnh sát Đinh, có thể thả tôi đi rồi chứ? Hình như tácgiả Tô có chuyện quan trọng muốn báo với anh. Ngộ nhỡ bỏ lỡ thời cơ pháán tốt nhất, chẳng phải là cái được không bù đắp nỗi cái mất sao?" Nóixong, anh biếng nhác nhìn Tô Nhiễm, cười đầy ý vị.

Tô Nhiễm đương nhiên có thể cảm nhận được cái nhìn đầy ngụ ý của anh, nuốt nước bọt, toàn thân cô chợt thấy khó chịu.

Sắc mặt Đinh Minh Khải khó coi đến cực điểm. Cảnh sát cũng là con người,dẫu sao vẫn mãi ôm thái độ thù địch với quan chức bị tình nghi. ĐinhMinh Khải sa sầm, vung tay ý bảo họ có thể rời đi.

Tô Nhiễm mãikhông ngẩng đầu nhìn Lệ Minh Vũ, chỉ hơi nhếch người sang bên, tránhkhỏi cửa ra vào. Khi Lệ Minh Vũ đến gần, cô lại thấy mùi hổ phách quenthuộc tiến sâu vào lòng cô.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ bước ngangqua người cô rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng không ngờ anh lại dừng chântrước mặt cô. Chốc lát, trái tim cô chợt vỡ tan thành hai, ánh mắt nhìnchằm chằm vào đôi giày da thủ công cao cấp.

Người đàn ông cúi đầu cười. Sau đó, anh cũng dần hạ người thấp xuống, gò má anh kề nhẹ vào tai cô, buông từng chữ từng chữ...

"Chào mừng em về nước. Tô Nhiễm...của tôi."

Tô Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, còn anh khi nói xong câuđó cũng ưỡn thẳng người, đối mặt với cô đang sợ hãi từ trên cao. Nụ cười của anh lan tràn từ môi đến đáy mắt, khiến người khác nghẹt thở...

Khi Lệ Minh Vũ đi, Tô Nhiễm mãi lâu mới định thần lại. Lời anh nói trước lúc đi vào tai cô khiến cô không rét mà run. Cô không biết anh sẽ làmra chuyện gì, nhưng rõ ràng cuộc sống Hòa Vy cũng không tốt.

"Cô Tô, cô không sao chứ?" Sắc mặt Đinh Minh Khải thấp thoáng thất bại,nhưng anh cũng cảm thấy lo lắng cho thần sắc của Tô Nhiễm bội phần, hỏihan.

Tô Nhiễm nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc khác thường, nhìnĐinh Minh Khải cười, khẽ lắc đầu, ngồi xuống đối diện anh. Đinh MinhKhải thấy thế cũng bất đắc dĩ cười nói: "Cô và Lệ Minh Vũ, hai ngườithật sự làm tôi đau đầu. Lệ Minh Vũ vốn là người bị tình nghi, nhưng thế nào cũng không chịu ngồi ở đây dù chỉ một phút đồng hồ để tôi thẩm vấn. Còn cô thì sao, là một người vô tội, nhưng lại ngồi đối diện tôi."

Không có gì đáng để buồn cười nhưng lại khiến Tô Nhiễm nở nụ cười miễn cưỡng.

"Cô Tô, cô tìm tôi có chuyện gì?" Đinh Minh Khải không phải người hay thích nói đùa, nhanh chóng trở lại vấn đề chính. Anh đặt một tách cà phêtrước mặt cô, nhẹ giọng hỏi.

Tô Nhiễm vô thức nhìn thoáng quatách cà phê. Trong đầu cô, bất giác trào dâng ý nghĩ: Trên đời này,không phải người đàn ông nào cũng biết bạn có bệnh đau bao tử, và khôngphải người đàn ông nào cũng chủ động bưng một ly nước ấm đến vì bạn.

Nghĩ như vậy, lòng cô hơi thấy hoảng loạn. Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại nghĩ đến chuyện ấy?

Ngẩng đầu nhìn Đinh Minh Khải lần nữa, cô khẽ lên tiếng: "Cảnh sát Đinh, haingày trước tôi trông thấy con trai Trần Tiểu An của Trần Trung ở bệnhviện. Tôi mới biết suốt nhiều năm qua, ông ta đích thật vì con trai màtốn không ít tiền để chữa trị. Thông qua người bạn làm bác sĩ, tôi biếtđược Trần Tiểu An mỗi khi phát bệnh đều sẽ ở phòng săn sóc đặc biệt. Anh phải biết rằng nếu không tính phí giải phẫu hoặc trị liệu, mà chỉ tínhphí phòng săn sóc đặc biệt thôi, thì mỗi ngày đã tốn trên dưới hai vạn.Một người làm vườn dù thu nhập có cao đến đâu, làm sao có khả năng gánhvác khoản phí nằm viện khổng lồ như vậy? Tôi cho rằng, chuyện Trần Trung ăn cắp tài sản nhà họ Hòa nhất định là có ẩn tình."

Đinh MinhKhải nghe xong, liền ngạc nhiên, "Trần Trung có con trai? Cảnh sát chúng tôi điều tra, cuộc đời ông ta chưa từng kết hôn, không có con trai."

Tô Nhiễm sửng sốt, "Không có khả năng. Bạn tôi là bác sĩ khoa cấp cứu ởbệnh viện, nhận ra Trần Tiểu An. Bạn tôi khẳng định Trần Trung là ba của Trần Tiểu An."

Đinh Minh Khải lâm vào trầm tư, hơi cau mày. TôNhiễm cũng thấy hết sức khó hiểu. Từ nhỏ, cô đã rời khỏi nhà họ Hòa,đương nhiên cô không có ấn tượng với Trần Trung, nhưng rõ ràng có contrai mà lại tuyên bố với người ngoài rằng không có, rốt cuộc là chuyệngì xảy ra? Vì sao ngay cả máu mủ ruột thịt mà ông ta cũng không thừanhận?

Suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ tới việc khác, cô vộinói: "Tôi nhớ bạn tôi từng nói, mỗi khi Trần Tiểu An tới bệnh viện đềudo nhân viên xã hội đưa tới, người giám hộ cho tới giờ chưa từng xuấthiện. Sở dĩ, bạn tôi biết Trần Trung là ba cậu bé vì có một lần chínhtai nghe Trần Tiểu An nói."

Đinh Minh Khải bỗng tỉnh ngộ, gậtđầu, ánh mắt kiên định hướng về Tô Nhiễm, "Cô Tô, đầu mối cô cung cấpnày rất có giá trị. Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này. Đây là một hướng mới hoàn toàn, nói không chừng sẽ càng tra ra nhiều sự tình bí ẩn."

Tô Nhiễm gật đầu, cô tin Đinh Minh Khải là cảnh sát tốt.

"Vậy cũng được. Chuyện..." Cô dừng một chút, do dự rồi hỏi, "Chuyện chị gáitôi là sao? Vừa rồi tôi nghe anh nói Lệ Minh Vũ cố ý gây thương tích cho người khác?"

Đinh Minh Khải lướt mắt nhìn cô, cảm thấy hơi hiếu kỳ, "Cô không biết chút gì về chuyện của Hòa Vy?"

Cô lắc đầu.

"Là như vậy, sáng nay chúng tôi nhận được tố giác của Hòa Vy, chỉ trích LệMinh Vũ đẩy cô ấy xuống lầu, làm trán cô ấy bị thương. Vì vậy, chúng tôi liền theo quy tắc đi lấy khẩu cung. Tuy sáng sớm, chúng tôi đã mời LệMinh Vũ đến đây, nhưng một câu anh ta cũng không nói, hiển nhiên chỉ chờ luật sư. Nhưng người khiến chúng tôi bế tắc chính là chị gái Hòa Vy của cô, vừa rồi cô cũng nghe được, rõ ràng là cô ấy báo án, rồi lại độtnhiên đổi ý. Cái này không phải là lãng phí tiền của người đóng thuế ư?" Đinh Minh Khải càng nói càng bực bội, ánh mắt đầy tức giận.

Tô Nhiễm nghe đến choáng váng.

Lệ Minh Vũ đẩy chị cô xuống lầu?

———————Hoa lệ phân cách tuyến——————

"Ừ. Mộ Thừa, em đã quyết định tạm thời không về Paris. Đúng vậy, bên này có vài việc phải xử lý. Hơn nữa, em vừa tìm được một căn phòng." Tô Nhiễmtừ cục cảnh sát đi ra liền nhận được điện thoại của Mộ Thừa. Cô vừa chậm rãi bước đi bên ven đường vừa trò chuyện qua điện thoại.

Ánhmặt trời chiếu sáng chói chang, nhẹ nhàng phủ lên cô, vải vóc mềm mạicũng ánh lên tia sáng dịu dàng. Bóng cô đổ dài trên mặt đất.

MộThừa ở đầu dây bên kia dặn dò đơn giản vài câu thì cúp máy. Tô Nhiễm cất điện thoại, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi đây là đường dành riêngcho người đi bộ. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, bề ngoài của các cửahàng buôn bán nằm san sát nhau cũng đã đổi thay. Sau lưng cô, nhiều caoốc chọc trời hiện ra. Cô bước đi trên đường, trên chính quê hương củamình nhưng lại thấy như một thành phố xa lạ.

Hít sâu một hơi, cô có thể hít vào hương vị của mùa xuân. Thật ra, mỗi thành phố đều có mùi riêng, chỉ thuộc riêng về nó. Bốn mùa xuân hạ thu đông đều khác nhau,chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, bất kể kiến trúc xung quanhcó thay đổi như thế nào, cô đều luôn kiên định. Bởi vì, ở đây mới làthành phố thuộc về cô.

Đi đến trước một tủ kính trưng bày, TôNhiễm đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm rất lâu, vốn đang nhẹ nhõm bước đi, cô chợt như bị đổ chì vào người, không còn cách nào độngđậy. Cô lại bất giác đến cửa hàng này. Áo khoác ma-nơ-canh mặc trưngtrong tủ kính bốn năm trước lại hiện ra lần nữa trong đầu cô. Hôm nay,tủ kính đã thay đổi sang đồ mùa xuân, nhưng cô vẫn quên không được chiếc áo khoác kia của bốn năm trước.

Còn có, lời Hòa Vy đã nói.

Hai chị em cùng lúc chọn đúng chiếc áo khoác đó, rồi lại cùng xem trọng một người đàn ông. Cuối cùng là nghiệt duyên hay tạo hóa trêu đùa? Thậmchí, cô còn nhớ như in, ngay trên con đường này, cô đã vui vẻ khiêu vũcùng những người lang thang, rồi nhìn thấy được rất nhiều người vận động phiếu bầu vì Lệ Minh Vũ. Ngày hôm nay của bốn năm sau, tất cả mọi thứtrước đây đã tan thành mây khói. Kể cả khát vọng và niềm tin vào tìnhyêu của cô, tất cả đều đã cháy rụi không còn.

Hòa Vy của bốn năm sau, lại là như thế nào đây? Chị cô đã như mong muốn lấy được Lệ MinhVũ, nhưng vì sao những điều nghe về chị cô lại không tốt? Thoáng chốc,cô như bị thôi thúc rất muốn đến thăm Hòa Vy, ngay cả Lệ Minh Vũ cô cũng không căm thù, thì làm sao có thể hận Hòa Vy? Cuộc sống với thù hận căn bản không thích hợp với cô. Nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi. Hòa Vy chắc chắn không biết tin cô trở về, ngộ nhỡ chị cô lại hiểu lầm nữa thì phải làm sao bây giờ?

Sau khi đứng nhìn cả buổi, Tô Nhiễm mới khẽthở dài một hơi, vừa muốn xoay người đi, liền thấy một chiếc xe MPV chậm tãi đậu trước mặt cô. Cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười nhưkhông cười của Lệ Minh Vũ.

Trái tim cô cũng theo cửa sổ hạ xuống mà đập mạnh một nhịp. Nụ cười của anh vẫn luôn khiến cô thấy chóa mắt.Không nói tiếng nào, cô theo bản năng quay người bước đi.

Môi Lệ Minh Vũ khẽ nhếch, không nói lời nào, đạp nhẹ chân ga theo sát phía sau Tô Nhiễm. Cô thấy kinh sợ, không biết anh muốn làm gì, thoáng chốc côchỉ như chuột nhìn thấy mèo mà bỏ chạy. Lệ Minh Vũ nhìn thấy, nụ cườitrên môi càng thêm tươi, hơi đạp ga mạnh hơn, ung dung bám theo sau.

Một người một xe, cục diện kiểu này duy trì hơn nửa tiếng đồng hồ. Cuốicùng, Tô Nhiễm thật sự chạy không nổi nữa, chống tay lên tường thở hổnhển. Cô trông thấy xe Lệ Minh Vũ như âm hồn im hơi lặng tiếng xuất hiệntrước mặt mình, đành vẫy tay xin hàng. Đợi đến khi thở đều hơn, cô tiếnlên trước, tay gắng sức đập mạnh một cái vào cửa xe, cô hết mức kiềm chế để khuôn mặt mình luôn bình tĩnh...

"Anh rất rảnh phải không?"

Lệ Minh Vũ ngồi ở ghế lái xe cong môi cười. Cũng không đến nỗi, ít ra côkhông có giương cung bạt kiếm gọi anh là Lệ Minh Vũ hay khách sáo gọianh một tiếng anh Lệ. Anh hơi ngẩng đầu quan sát cô một lúc rồi nói,"Lên xe."

Tô Nhiễm cau mày, dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh?

"Không muốn biết tình hình của Hòa Vy sao? Tuy bốn năm trước, cô ta thương tổn em, nhưng dựa theo tính cách của em, em phải rất quan tâm đến cô ta mới đúng chứ." Lệ Minh Vũ nhàn nhã tự đắc nói, giọng điệu rề rề từ tốn, tựa như đã hiểu thấu đáo tính cách của cô từ lâu.

Tô Nhiễm bực bội, đứng yên đối mặt với anh, gằn từng chữ: "Hòa Vy là vợ của anh. Tôi quan tâm làm sao quan trọng bằng một người chồng như anh. Tôi mặc kệ anh vôtâm hay lỡ tay, Hòa Vy rất yêu anh, mong anh có thể quý trọng chị ấy."

"Em đang nói chuyện Hòa Vy ngã xuống lầu?" Lệ Minh Vũ tức cười nhìn cô, rồi lại nhìn tay của mình, hết sức dịu dàng lên tiếng, "Biết đâu thôi nhé.Không chừng tôi thật sự cố tình đẩy cô ta xuống lầu."

"Anh..."

"Có muốn nghe bốn năm qua tôi đối với Hòa Vy thế nào không, hở?" Anh nhẹ giọng cắt ngang cô, nụ cười lộ rõ nguy hiểm.

Tô Nhiễm lạnh lùng nhìn anh, một lúc sau hỏi, "Hòa Vy sống không tốt phải không?"

"Lên xe." Lệ Minh Vũ mời lần nữa, hơi nhếch mày, "Lên xe, tôi nói với em ngay."

Thái độ của anh cực kỳ nhàn nhã, nhàn nhã đến nỗi khiến Tô Nhiễm phát bực.Trong chốc lát, tính tình ngang bướng bỗng trỗi dậy, cô thật sự sợ anhphải không? Không nói tiếng nào liền vòng qua ghế phụ, mở cửa ra ngồixuống, rồi sập mạnh cửa xe.

Trong xe chứa đầy hương đàn ôngtrưởng thành thuộc về anh, cộng thêm mùi hổ phách dìu dịu và vị thuốc lá nhàn nhạt, tạo thành hỗn hợp hoàn mỹ mê hoặc lòng người. Mùi hương thơm mát tự thấm vào hơi thở của cô, dễ dàng làm tâm hồn cô say đắm.

"Anh nói đi, Hòa Vy thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?" Cô sốt ruột hỏi.

Lệ Minh Vũ cười, không trả lời ngay, mà chỉ từ tốn lấy ra một hộp thuốc, nhếch mày, "Không ngại chứ?"

Tô Nhiễm kiên nhẫn gật đầu.

Anh mở hộp thuốc, lấy ra một điếu từ đó. Từng động tác của anh đều luôn tao nhã hờ hững như vậy. Anh ngậm thuốc vào miệng, bật hộp quẹt châm thuốc, hít sâu một hơi rồi khẩy thuốc vào gạt tàn.

Tô Nhiễm dõi theomỗi một cử chỉ của anh, trái tim cô ngầm đập mạnh. Cô lẽ ra phải cảnhgiác với anh mới đúng nhưng nhìn từng cử chỉ tao nhã của anh, cảm giácnguy hiểm chợt biến mất một cách lạ lùng.

"Bây giờ anh có thể nói rồi chứ?" Cô hắng giọng, cô nén tình cảm đang nổi lên từ đáy lòng.

Lệ Minh Vũ vẫn không nói gì như trước, chỉ thoáng ấn nút cửa sổ xe chậmrãi đóng lại. Trong nháy mắt, không gian liền trở nên khóa chặt, cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Anh quay đầu, ôn hòa nhìn Tô Nhiễm, ánh mắtsâu thẳm nhưng lại đáng sợ vô cùng.

Tô Nhiễm dù có ngốc hơn cũng cảm nhận được ánh mắt anh thay đổi. Cô chợt ý thức nguy hiểm như thủytriều bất ngờ kéo đến. Lúc này cô mới nhận ra người đàn ông này chẳngqua chỉ muốn dụ cô lên xe, căn bản sẽ không nói tình hình liên quan đếnHòa Vy với cô.

Xoay người mở cửa xe, cô lại nghe thấy một tiếng "cạch", cửa xe liền khóa chặt.

"Anh..." Cô tuyệt vọng quay đầu, trừng to mắt nhìn anh, "Mở cửa, tôi muốn xuống xe." Sự việc ở Paris lặp lại lần nữa.

Lệ Minh Vũ từ từ áp sát người gần cô, tay anh giữ chặt cô vào ghế ngồi,đôi môi anh dâng đầy ngụ ý, đôi mắt đen thẳm của anh vẫn trầm tĩnh, trầm tĩnh khiến cô bất an.

"Cô bé đơn thuần. Không ngờ em lại dámlên xe tôi." Anh trầm giọng, ngữ điệu ấm áp, xa xôi mà hoài niệm. Tayanh yêu thương khẽ vuốt ve gò má cô, rồi phác họa theo bờ môi cô, ánhmắt càng thêm tối thẳm, yết hầu của anh chuyển động.

Tô Nhiễmthoát không khỏi anh, lại chẳng muốn trông thấy đôi mắt đáng sợ của anh, cô nhắm chặt mắt, hàng mi dài rủ về phía gò má vô ý run rẩy, càng thêmrung động lòng người.

Anh vẫn không làm gì, lẳng lặng nhìn gương mặt cô.

Trái tim Tô Nhiễm căng chặt, thấy hồi lâu anh vẫn không động tĩnh, cô lenlén mở mắt nhìn, lông tơ cô lại bất giác dựng đứng. Thấy anh vẫn luônnhìn mình như cũ, cô vội vàng đóng chặt hai mắt, còn tim cô như sắp bậtra khỏi lồng ngực.

Điệu bộ của cô rơi vào tầm mắt anh, ý cườidịu nhẹ dần thay thế trêu cợt. Ánh mắt anh cũng chuyển sang dịu dàngnhưng cô lại không nhìn thấy. Anh không nén nổi tình cảm liền cúi đầu,môi anh chạm lên môi cô.

Mềm mại và hương thơm quen thuộc dẫn dắt rung động to lớn nhất nơi lòng anh. Tay anh vòng ôm eo cô, nụ hôn bất giác sâu hơn.

"Ưm..." Tô Nhiễm đột nhiên mở to hai mắt, nhưng lại bị anh mạnh mẽ cạy môi,chiếc lưỡi nhuộm đầy mùi hương thuộc về anh lùa vào miệng cô. Tất cả đều ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô không ngờ anh sẽ...

Cơ thể đàn ông rắn chắc dán vào người cô, truyền nhiệt độ thuộc riêng về bản thânanh sang cô. Hơi thở thành thục càng không ngừng vây quanh cô, cái ôm ấm áp phủ chặt lấy cô, càng lúc càng kịch liệt.

"Ưm...anh...buôngra." Tô Nhiễm thảng thốt vài giây rồi cố sức đẩy anh ra, thở gấp gápnhìn anh, khuôn ngực cũng phập phồng theo nhịp hô hấp.

Lệ MinhVũ cũng không cậy mạnh ép cô, đau đớn mờ mịt che lấp trêu cợt trên môianh, tay anh nâng mặt cô, "Phụ nữ rõ là dễ thay đổi. Bốn năm trước, emkhông như vậy."

"Bốn năm trước anh cũng không phải anh rể tôi."Tô Nhiễm cảm thấy cần phải nhắc nhở thân phận hiện tại của anh một chút. Mặc dù khi nói lời này ra khỏi miệng, cô nhói đau như bị người khác bóc trần da mình.

"Anh rể?" Anh buồn cười hừ một tiếng, lại đến gần cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú gương mặt trắng ngần đang ngập ngừng của cô, "Tôi thì thấy ngược lại. Thỉnh thoảng, em cùng người anh rể này yêu đương vụng trộm một chút cũng không tồi."