Hành Trình Sủng Thê

Chương 1: Ngươi không xứng làm phu quân của ta



Trong địa lao âm u,loang lổ vết rêu xanh, hoà cùng mùi hôi thối bốc lên nồng nặc và tiếngkêu gào thảm thiết không cam lòng khiến người ta hoảng sợ.

“Thả ta ra!”

“Ta vô tội, mau thả ta ra !”

“Kêu la cái gì, ăn cơm !” Ngục tốt hung ác rống một tiếng, cầm gậy sắt gõcửa sắt “Loảng xoảng” một cái , trong nháy mắt, tiếng gào khóc thảmthiết trong địa lao yên tĩnh lại.

Màn thầu cứng như đá bị vứttrên mặt đất, những phạm nhân bị bỏ đói lâu ngày ánh mắt lập tức sángngời, tựa như sói đói nhìn thấy dê, nhào lên tranh giành. Ngồi trong một góc phòng, Tiêu Vãn liếc nhìn màn thầu thiu bốc mùi, ghét bỏ xoay đầu.

Hắn là trưởng tử Tiêu gia, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, khi nào chịu qua loại khuất nhục này.

Hắn tin tưởng, qua một thời gian nữa, không lâu đâu, nhất định mình sẽ được cứu ra ngoài, Tiêu phủ sẽ được rửa sạch oan khuất !

Bởi vì, người điều tra án này, chính là bằng hữu tốt của hắn, tam hoàng tử, Sở Mộ Thanh!

Ngay lúc Tiêu Vãn lòng tràn đầy tự tin thì mấy con chuột trong địa lao ẩmướt nghe thấy được mùi thơm của thức ăn liền kéo bè kéo cánh chạy ra,làm cho Tiêu Vãn được nuông chiều từ bé sợ đến mức xanh mặt, hoảng hốtkêu lớn : “A, nơi này có chuột! Người đâu mau tới đây!”

“Ầm ĩ cái gì thế, không phải chỉ là vài con chuột thôi sao?” Thấy khuôn mặt TiêuVãn trắng bệch, ngục tốt khinh thường tức giận mắng một tiếng, nhíu nhíu mày lại, nói, “Ngươi là, Tiêu Vãn?”

“Là ta, là ta.” Tiêu Vãn vội vã nói, “Tiêu gia vô tội, ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn gặp Tam điện hạ!”

Ngục tốt nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh: “Phạm nhân nào cũng nói mình vôtội, chẳng lẽ đều vô tội thật? Với thân phận phạm nhân của ngươi bây giờ , còn muốn gặp Bệ Hạ cùng Tam Hoàng tử?”

Ông ta suy nghĩ mộtchút, cười khẩy sờ sờ cằm: “Sáng nay, lúc ngươi vào đại lao, có nươngtử* dáng dấp không tệ bôn ba khắp nơi, đưa tiền hối lộ, hi vọng chúng ta chăm sóc ngươi thật tốt. Thậm chí, bây giờ còn quỳ gối trước cửa Hìnhbộ , thỉnh cầu Thượng thư đại nhân cùng Tam Hoàng Tử giúp đỡ, nói tốtngươi vài câu trước mặt bệ hạ. Người đó là phu nhân của ngươi ? Đángtiếc đáng tiếc, ngươi phạm vào tội lớn tày trời , cho dù nàng ấy đi khắp nơi cầu xin đều vô dụng . . . . . .”

*: Danh xưng gọi người con gái đã có chồng.

Bây giờ là hạ tuần tháng sáu, thời tiết nóng nực, nắng chang chang vượtmặt, mặt đất hanh khô nứt nẻ, nàng ấy lại đang mang thai, da thịt mềmmịn, làm sao có thể quỳ trên mặt đất đây.

Tiêu Vãn trong lòngvừa đau vừa xót, không nhịn được nghĩ đến trước khi chia tay, hắn đưanàng thư Hòa Ly, cùng nàng đoạn tuyệt, cũng cắt đứt luôn quan hệ giữanàng với Tiêu phủ, mới không khiến nàng cũng bị liên lụy.

Nửatháng trước, Tề vương dẫn đầu hai trăm ngàn đại quân xuất chinh NamCương. Mới đầu tưởng rằng chắc chắn thắng, ai ngờ đánh một trận với NamCương, Đông Nguỵ liên tục bại lui, tình hình trận chiến khốc liệt, ngănngủn một tháng, liền thua mất ba toà thành trì. Càng khiến người ta sợhãi chính là, đại quân Nam Cương vây giết Tề vương, thừa thế tấn côngĐông Ngụy , thế như chẻ tre làm cho cả Đông Nguỵ vì đó khủng hoảng.

Đúng lúc này, Tam Hoàng tử Sở Mộ Thanh xung phong ra trận, thống lĩnh mườilăm vạn tinh binh* chống đỡ đại quân Nam Cương như cuồng phong bão tápào ạt đánh tới, thậm chí bản thân chủ động ra khỏi thành tập kích quânđịch, dùng mưu kế trong ứng ngoài hợp, tướng địch quân bĩ đánh cho đạibại chạy tan tác.

* binh lính tinh nhuệ: những binh sĩ được huấn luyện kĩ, trang bị đầy đủ và có sức chiến đấu cao.

Sau trận chiến này, Tam Hoàng Tử nổi danh khắp Thiên Hạ, được dân chúngĐông Nguỵ tôn xưng anh hùng, phong làm Chiến thần , càng được hoàng đếbệ hạ coi trọng nhiều hơn.

Có điều, đại quân Nam Cương chỉ cómười vạn, Tề vương thống lĩnh hai trăm ngàn đại quân nhưng thua vô cùngthê thảm, sau khi điều tra, trong Đông Nguỵ có người cố ý tiết lộ bímật quân sự cho quân địch, dẫn đến Tề vương trúng mai phục, chết trậntại chỗ . Mà thủ phạm tư thông với địch bán nước chính là phụ thân TiêuVãn, Tiêu Ngọc Dung.

Tiêu Ngọc Dung là Binh Bộ Thượng Thư, quan nhị phẩm Đông Nguỵ quốc , quản lý sự vụ quan trường Đông Nguỵ ,đồng thời còn phụ trách chiến lược quốc phòng Đông Nguỵ , chức vị quantrọng tại Đông Nguỵ .

Tiêu Ngọc Dung làm phản khiến hoàng thượng vô cùng tức giận tống cả nhà họ Tiêu vào đại lao, cũng tự mình thẩm vấn Tiêu Ngọc Dung. Nay, 120 người Tiêu gia ngây ngốc trong lao, chờ đợiphán quyết cuối cùng của hoàng thượng .

Nếu Tiêu gia thật sự bị tội thông đồng với địch bán nước, chắc chắn tịch thu gia sản chémcả nhà. Lúc Tiêu Vãn đưa Quý Thư Mặc thư hòa ly, đảm bảo nàng ta antoàn, còn giao cho nàng ấy một phong thư nhờ chuyển giao cho tam hoàngtử. Hắn tin tưởng, với giao tình của hắn và tam hoàng tử , cùng với địavị hiển hách hôm nay của tam hoàng tử , chỉ cần tam hoàng tử nhìn thấythơ, nhất định sẽ dốc sức điều tra việc này, trả lại trong sạch cho Tiêu gia.

Hắn quả nhiên không yêu lầm Quý Thư Mặc, người nữ nhân dịudàng hiền thục không vì hắn trở thành tù nhân mà chán ghét bỏ rơi hắn,nàng vì hắn, không màng thân mình bụng mang dạ chửa, bôn ba khắp nơi cầu tình, thậm chí không ngại ngày hè nóng bức quỳ trước mặt mọi người.

Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn trong lòng ấm áp , động lực duy nhất dể hắn sống tiếp chính là Quý Thư Mặc cùng đứa nhỏ trong bụng nàng .

Hắn phải sống để gia đình 3 ngưởi bọn họ cùng đoàn tụ!

Hắn phải nhìn thấy bảo bảo bình an ra đời!

Thời gian dài giam giữ là một loại tra tấn tinh thần tàn khốc, tới ngày thứnăm bị giam , Tiêu Vãn không còn như ngày đầu mới bước chân vào laongục, quần là áo lượt, khí độ đại thiếu gia con nhà quan, anh tuấn nổitiếng, bây giờ chỉ còn thân đầu bù tóc rối mặt mày bẩn thỉu, không khácgì mất tên ăn mày mới chui ra từ trong hầm phân, cả người bốc mùi tanhhôi khiến người chán ghét, trong tay còn nắm thật chặt nửa miếng bánh mì bé tẹo mà hắn dùng tánh mạng cướp được.

Chỉ năm ngày trong laongục , đã để lại trong lòng vị đại thiếu gia ăn sung mặc sướng này sựkinh hoàng tột độ, đặc biệt khi cai ngục phân phát cơm canh thì phạmnhân trong nhà giam tranh đoạt không ngừng, lao vào đánh nhau bưu đầu mẻ trán.

Từ khi biết Tiêu Vãn là đích tử quan lại, các phạm nhânthù người giàu hơn kẻ ác kia càng kéo bè kéo cánh, cùng nhau khi dễ Tiêu Vãn, coi đây là thú vui tiêu khiển lúc rảnh rỗi. Mà đám ngục tốt đứngmột bên, chỉ khinh miệt cười nhạo, thờ ơ lạnh nhạt , nhiều lúc tổ chứcđánh bạc, cược Tiêu Vãn có đánh lại hay không, có thể cướp được đồ ănhay không .

Bị nhốt tại trong tù mấy ngày nay, Tiêu Vãn nếm đủnhân tình ấm lạnh, khi hắn vẫn còn là con trai của binh bộ Thượng Thư,khi phụ thân hắn vẫn còn nắm quyền hành trong tay, cai quản việc ghichép sử sách của nước nhà thì bọn họ người nào không a dua nịnh hót, tìm đủ cơ hội nịnh bợ hắn, nay Tiêu phủ gặp nạn, một đám thi nhau đạp lênđầu hắn.

Chỉ có Thư Mặc! Chỉ có nàng ấy, bất luận thuận cảnh haynghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, nàng ấy đều bên cạnh hắn, cùng chunghoạn nạn, đồng cam cộng khổ...

Trong lúc Tiêu Vãn đã lạnh, đóicòn khát thì “Leng keng” một tiếng, bên tai truyền đến tiếng mở cửa sắt. Gió lạnh từ trong kẽ tường thổi vào, trong bóng tối ánh nến lay độngtheo từng cơn gió càng tăng thêm sự quỷ dị. Co mình trong góc tường runlẩy bẩy, Tiêu Vãn mấp máy môi, suy nhược hỏi: “Đã tra rõ chân tướng,muốn thả ta?”

“Thả?” Cai ngục khẽ cười thành tiếng, thanh âm âm trầm vô cùng doạ người, “Lúc hoàng thượng còn đang thẩm vấn thì Tiêu Ngọc Dung đã uống thuốc độc, sợ tội tự sát. Có điều lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, Bệ Hạ điều tra ra Tiêu Ngọc Dung là bị đại hoàng tử xúigiục, mưu hại Tề vương, ý đồ mưu triều soán vị. Nay, vây cánh đại hoàngtử đều đã sa lưới. Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh trưa hôm nay , chémtoàn bộ Tiêu gia, tịch thu gia sản . Ta đây là đưa ngươi lên đường !”

Phụ thân sợ tội uống thuốc độc tự sát? Chẳng lẽ phụ thân thật sự hại chết Tề vương? Tiêu gia không phải bị oan uổng ?

Tiêu Vãn ngẩn ra, cả thân mình yếu ớt ngồi dưới đất cứng ngắc bị người thôbạo kéo dậy. Hai chân kéo bị xiềng xích nặng nề, xích sắt nặng chịch éptới Tiêu Vãn gần như bước không nổi nửa bước.

“Lề mề cái gì, nhanh lên!”

Tiêu Vãn lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, đã bị người thô bạo đẩy ranhà giam. Xích sắt nặng nề ma sát trên da thịt mềm mại trắng trẻo* tạora từng đạo từng đạo vệt máu màu đỏ sậm , đau đớn như kim châm muối xát khiến vị đại thiếu gia vốn được nuông chiều từ bé liên tục kêu đau .

*: diễn tả như thế đủ biết nam chính kiếp trước ăn hại thế nào rồi há

“Thật vô dụng!” Cai ngục khinh bỉ hừ khẽ một tiếng, “Thật không hiểu sao vịthê tử kia của ngươi lại rất thật lòng với ngươi . Năm ngày nay vẫn đếnquỳ , đuổi cách nào cũng không đi. Nếu không phải tối qua trời đổ mưato, nàng ta phát sốt hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ vẫn còn quỳ đó.”

Nghĩ tới người thê tử ôn nhu như nước không để ý thân mình mang thai, vì hắn liều mạng cầu tình, trong mắt Tiêu Vãn hiện lên một tầng nước dịu dàng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn sâu sắc. Hơn nữa, hắn cảm thấy vôcùng sáng suốt và may mắn khi mình đưa thư hòa ly cho Quý Thư Mặc.

Ít nhất giờ phút này, Tiêu gia bị phán chém cả nhà cùng tịch thu gia sản , nàng và đứa nhỏ trong bụng nàng đều an toàn!

Huyết mạch duy nhất của Tiêu gia đã được bảo vệ!

Nghĩ tới Quý Thư Mặc mang thai còn kiên trì quỳ 5 ngày, Tiêu Vãn cố nén đauđớn nơi cổ chân cùng ray rứt trong lòng , cắn răng, cố hết sức lê từngbước chân khập khiễng.

Vừa ra địa lao, tia nắng gay gắtchiếu thẳng vào mắt, Tiêu Vãn kinh hoảng theo quán tính vội vã xoay đầu, chân mày run run, thời gian dài tiếp xúc với bóng tối, hôm nay dưới ánh sáng mặt trời, lộ ra một tấm thân bệnh hoạn tái nhợt và suy yếu.

Lúc Tiêu Vãn quay đầu, hắn nhìn thấy thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời.

Thiếu nữ tuổi chừng mười tám, mặc bộ váy trắng rộng thùng thình, như một nụtuyết liên, trong trèo nhưng lạnh lùng, sạch sẽ thanh lịch. Da nàngtrắng nõn, mịn màng như ngọc. Gương mặt xinh đẹp như đoá phù dung chớmnở, môi đỏ thắm, mái tóc dài bới cao bởi một cây trâm vàng hình bươmbướm đẹp đẽ tinh xảo, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.

Bụng thiếu nữ hơi nhô ra, nhìn qua có bầu ba bốn tháng . Nhưng bộ váy trắngthanh nhã , càng tăng thêm khí chất khiến nàng thoạt nhìn càng giống như tiên nữ dạo chơi chốn nhân gian. Trong lúc giơ tay nhấc chân, bộ dạngthuỳ mị nết na, càng tăng thêm vài phần khuynh đảo chúng sinh, giống như từ trong tranh bước ra, có chút không thực.

“Thư Mặc, ThưMặc...” thời khắc nhìn thấy thiếu nữ đó, ánh mắt Tiêu Vãn chợt sángngời, lập tức đi đến bên thiếu nữ như hoa như ngọc, thấy nàng ta sắc mặt hồng nhuận, bình yên vô sự, nước mắt không khống chế được tách táchtách chảy xuống, “ NgốcThư Mặc , ngươi người thân mang thai, làm sao cóthể vì giúp ta cầu tình quỳ xuống đây... Nghe nói ngươi còn mắc mưa phát sốt, có sao không... ?”

Tiêu Vãn vươn tay, muốn sờ sờ gương mặt thanh lệ như hoa đào trước mắt , lại bị thiếu nữ nghiêng người né.

Bàn tay bẩn thỉu nhất thời lúng túng rũ xuống, sắc mặt xanh mét xấu hổ, cóchút không hiểu nhìn người thiếu nữ bây giờ đang lạnh lùng cách hắn babước.

Tiêu Vãn bị giam ở trong ngục năm ngày, khuôn mặt đẹp đẽ trong lúc tranh đoạt màn thầu thiu đã bị những phạm nhân khác đánhbầm đen sưng đỏ, chật vật không chịu nổi. Giờ phút này hắn tóc tai bùxù, quần áo tả tơi, toàn thân bốc mùi hôi thối. Hoàn toàn không còn khíchất đại thiếu gia từng vênh váo tự đắc, tiêu tiền như nước ngày nào.

Hiển nhiên không ngờ một Tiêu Vãn luôn luôn quần áo hoa lệ, yêu cái đẹp nhưmạng, tự luyến không ai bằng sẽ có bộ dạng ăn mày bẩn thỉu đầy kinh tởmnhư hôm nay , thiếu nữ ghét bỏ lấy tay che mũi, liên tiếp lui về sauhai, ba bước, vẻ mặt khinh miệt nhìn Tiêu Vãn: “Quỳ, phát sốt? Mấy việcngu ngốc này chỉ ngốc tử mới làm, ngươi cho rằng ta sẽ vì ngươi làmnhững việc đó?”

“Thư Mặc, cẩn thận, đừng làm đứa nhỏ bịthương .” Tiêu Vãn thấy nàng lui về sau suýt đạp trúng hòn đá nhỏ dướiđất , lo lắng dặn, làm như hoàn toàn không nghe rõ mấy lời thiếu nữ vừanói. Cho dù nghe rõ , hắn cũng sẽ cho là mình nghe lầm , chung quy ThưMặc của hắn làm sao có thể dùng giọng điệu đả thương người như vậy nóivới hắn đây, không thừa nhận có lẽ là sợ hắn lo lắng đi, Thư Mặc của hắn chính là lương thiện hiểu lòng người như vậy...

Thấy TiêuVãn vẻ mặt quyến luyến ôn nhu toàn tâm toàn ý nhìn vào bụng mình, cứ ynhư trân bảo duy nhất trên đời , trong mắt Quý Thư Mặc lóe lên một tiacăm hận cùng chán ghét. Trong lòng nàng ngập tràn ác ý , yêu kiều cườikhẽ vạch trần sự thật: “Đứa nhỏ, ngươi cho rằng đây là con của ngươi?Tiêu Vãn, chuyện đến nước này, không ngờ ngươi vẫn còn ngây thơ như vậyđấy!”

Nàng nhẹ nhàng bước đến gần Tiêu Vãn bởi vì những lờinày hoàn toàn đờ đẫn , cười khẽ bên tai hắn: “Tiêu Vãn à Tiêu Vãn, talàm sao có thể có bầu con của ngươi đây! Loại người thất học vô công rỗi nghề suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng giống ngươi, sao xứng lọt vào mắt xanh của ta! Sao xứng làm phu quân của ta!” Nói xong, nhớ lại mộtnăm qua, vì để cho Tiêu Vãn tin tưởng mình, vạn bất đắc dĩ cùng hắn thân cận, cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng Quý Thư Mặc , nàng taghét bỏ bịt mũi, lần nữa cách xa Tiêu Vãn.

Tiêu Vãn sắc mặttái nhợt đứng chôn chân một chỗ, nhìn bạch y thiếu nữ nho nhã, nói cườixinh đẹp trước mắt, nhất thời cảm thấy có chút xa lạ, thanh âm nhịnkhông được khẽ run: “Thư Mặc... Không nên nói đùa...”

ThưMặc nàng ấy ôn nhu , thiện lương , tuyệt không phải giống như bây giờnhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt ghét bỏ, nhẹ nhàng thốt ra những lờilàm cho hắn tuyệt vọng.

Nhất định là có chỗ nào lầm ! ThưMặc chính là vì cứu hắn quỳ suốt năm ngày mà! Làm sao có thể không thích hắn đây? Đứa nhỏ làm sao có thể không phải là của hắn đây! hắn là củaphu quân của nàng nha!

“Nói đùa? Thư Mặc không nói đùa. Mộtchữ cũng không có .” Lúc này, khi trong mắt nổi lên tầng nước, Tiêu Vãnmới nhìn rõ một vị nam tử cẩm y hoa phục đứng bên cạnh thiếu nữ. Nam tửthấy hắn kinh ngạc được đang nhìn mình, mỉm cười ôm thiếu nữ eo thon nhỏ vào lòng, hôn một cái lên môi thiếu nữ, tuyên bố: “Thư Mặc mang thai,là đứa nhỏ của bản điện hạ. Người Thư Mặc yêu cũng chính là bản điệnhạ!”

“Bản điện hạ?” Tiêu Vãn yếu ớt lẩm bẩm, có chút xa lạnhìn ngươi một thời là bạn tốt—— đương triều tam hoàng tử Sở Mộ Thanh.”Tử Thanh, ngươi?”

Tử Thanh là tên chữ của Sở Mộ Thanh, mộtnăm trước, Tiêu Vãn làm quen tam hoàng tử thất sủng Sở Mộ Thanh, haingười vừa gặp đã thân, trở thành bạn tri kỷ. Không ngờ hôm nay gặp lại,vị hoàng tử vốn không được sủng ái này đã xoay người trở thành ChiếnThần Đông Ngụy danh tiếng lẫy lừng, đồng thời, còn được hoàng thượngphong làm thái tử.

Thấy Tiêu Vãn vẻ mặt mờ mịt, Sở Mộ Thanhnở nụ cười khinh miệt : “Tiêu Vãn, chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫnkhông phát hiện ra? Tiêu gia thông đồng với địch cùng đại hoàng huynhmưu phản, đều là bản điện hạ sắp đặt. Cuộc chiến giữa Đông Ngụy và NamCương, bản điện hạ thỉnh mệnh xuất chinh, một lần phá địch, không chỉthu hoạch dân tâm, còn được phụ hoàng trọng thưởng, trở thành thái tử!”

Tiêu Vãn run rẩy, không dám tin nhìn Sở Mộ Thanh: “Người tiết lộ quân tìnhcho tướng quân Nam Cương chính là ngươi? Vì sao? Vì sao muốn hãm hạiTiêu gia, vì sao muốn hãm hại phụ thân ta!”

“Có trách thìtrách Tiêu gia các ngươi ủng hộ Sở Thi Ngọc, trách phụ thân ngươi khinhthường bản điện hạ, trách Tiêu gia các ngươi sinh ra một nhi tử ngu xuẩn như ngươi vậy!” Nghĩ tới Tiêu Ngọc Dung từng nói mình tâm thuật bấtchính, công cao lấn chủ, làm hại hắn bị phụ hoàng thất sủng, trong lòngSở Mộ Thanh hận vô cùng, hận không thể giết Tiêu Ngọc Dung.

Tiêu gia không phải luôn ủng hộ đại hoàng tử sao? Như vậy hắn sẽ hủy diệt Sở Thi Ngọc, hủy diệt nhi tử quý giá nhất của Tiêu Ngọc Dung , hủy diệtniềm kiêu ngạo của Tiêu gia!

“Tiêu Vãn, ngươi thân là lệnhsử bộ binh , tin tức đều phải qua tay ngươi.” Sở Mộ Thanh nhìn nhìn QuýThư Mặc thập phần nhu thuận trong lòng mình , lại nhìn nhìn Tiêu Vãn mặt trắng bệch , ngụ ý không cần nói cũng biết.

Tiêu Vãn nghĩlại nửa tháng gần đây , Đông Ngụy đại chiến với Nam Cương , ngày đêm hắn bận bù đầu bù cổ tại bộ binh , Quý Thư Mặc vẫn tri kỷ đến bộ binhđưa canh bổ cho hắn .

Bộ binh không phải nơi kẻ nào cũng có thể đi vào , nhất là nơi cơ mật , ngay cả đương triều hoàng tử cũngphải xin chỉ thị hoàng thượng mới có thể vào trong. Nhưng Quý Thư Mặc là phu quân của Tiêu Vãn, mà Tiêu Vãn lại là nhi tử được sủng ái nhấtcủa binh bộ Thượng Thư Tiêu Ngọc Dung .

Tiêu Vãn tuy chỉ là một lệnh sử nhỏ, nhưng đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai, cho nênngười trông coi lúc nhìn thấy Quý Thư Mặc thường xuyên ra vào bộ binh,từ lâu không cảm thấy kinh ngạc rồi. Mà Sở Mộ Thanh chính là lợi dụngTiêu Vãn sủng ái Quý Thư Mặc , hắn sai Quý Thư Mặc đánh cắp thông tin bí mật quân sự, tráo đổi công văn. Lại bỏ thêm một ít chứng cứ Tiêu NgọcDung thông địch bán nước , để ngày sau tang chứng vật chứng đều có, Tiêu gia chắc chắn bị tống vào đại lao.

“Thư Mặc, vì sao... Vì sao muốn làm chuyện như vậy... Ta đối với ngươi không tốt sao? Vì sao, muốn phản bội ta?”

Còn chưa nói xong, Tiêu Vãn nhìn nụ cười giễu cợt trên mặt Quý Thư Mặc giống như hắn vừa mới hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc .

Tiêu Vãn trong lòng chua chát, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chẳng lẽ,ba năm nay, ngươi chưa từng thật tình... yêu ta sao? Dù chỉ một chútthôi”

“Yêu ngươi?” Quý Thư Mặc cười lạnh một tiếng, làm như mới vừa nghe được chuyện cười, “Lúc trước gả cho ngươi hoàn toàn là bởi vì ngươi dễ lợi dụng, hoàn toàn là bởi vì bên cạnh ngươi còn có cáiđuôi xuẩn ngốc Tạ Sơ Thần. Nhờ tiền Tạ gia bọn họ , ta mới có thể chấnchỉnh lại Quý gia. Mà ngươi, một người thất học vô công rỗi nghề suốtngày chỉ biết ăn chơi trác táng căn bản không xứng để ta yêu ngươi!”

Nghe những lời này, Tiêu Vãn tâm như bị thiên đao vạn quả, đau đớn thật sâu .

“Phụ thân, cũng do các ngươi hại chết sao?” Phụ thân cả đời vì nước, vậy mà hắn còn hoài nghi phụ thân phản quốc...

Tiêu Vãn ơi Tiêu Vãn, ngươi làm sao có thể ngu xuẩn đến bậc này!

Thấy Tiêu Vãn lung lay sắp đổ, gần như ngã nhào trên đất, Sở Mộ Thanh lạnhlùng sáng tỏ toàn bộ chân tướng: “Tiêu Ngọc Dung là người thông minh,phụ hoàng rất tín nhiệm, chỉ có hạ độc mãn tính, dựng lên hiện trườnggiả ông ta đang tra hỏi thì sợ tội tự sát, mới có thể làm cho phụ hoàngtin tưởng Tiêu gia thông đồng với địch bán nước, Sở Thi Ngọc ý đồ mưutriều soán vị!”

Tiêu Vãn nghe xong, hận không thể xé nát miệng hắn.

Tiêu Vãn nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ dựa vào mấy tờ giấy lộn làm chứng cớ,liền phán Tiêu gia cùng đại hoàng tử có tội? Bệ Hạ sao lại ngu ngốc nhưthế , dễ dàng tin chuyện đó.”

“Không chỉ vật chứng, còn cónhân chứng.” Thấy Sở Mộ Thanh nhìn về phía Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn tronglòng hồi hộp. Nhưng mà, Sở Mộ Thanh lại cười nói: “ Ngoài Thư Mặc làmchứng đại hoàng tử kết bè kết cánh với Tiêu gia các ngươi , còn có đệ đệ tốt của ngươi làm chứng. Bản điện hạ chỉ mới hứa cho hắn con đườngsống, hắn lập tức bán đứng Tiêu gia, trước mặt phụ hoàng chính miệngthừa nhận những chuyện Tiêu Ngọc Dung gây ra đều do Sở Thi Ngọc saikhiến. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Tiêu gia ngoài đệ đệ tốt của ngươicùng mẫu thân hắn may mắn sống sót, tất cả đều bị chém, gia sản cũng bịtịch thu.”

Từng lời Sở Mộ Thanh nói không ngừng lởn vởntrong đầu Tiêu Vãn, từng chữ từng chữ như một thanh kiếm sắc bàn đâm sâu vào trái tim hắn, máu tươi đầm đìa.

Cả người Tiêu Vãn cứng đờ, muốn mở miệng, nhưng nửa ngày một tiếng hắn cũng không nói ra được.

Bọn họ cố ý , cố ý đến đây, cố ý nói cho hắn biết chân tướng, cố ý làm cho hắn tuyệt vọng, cố ý làm cho hắn chết không nhắm mắt.

“Hiện tại Tiêu gia mọi người phỉ nhổ, để lại tiếng xấu muôn đời, Tiêu NgọcDung đến chết đều không ngờ được, Tiêu gia do ông ta khổ cực gây dựng bị hai nhi tử hại thảm !”

Thấy Tiêu Vãn đờ đẫn một chỗ, lệ rơiđầy mặt, Sở Mộ Thanh cười càng thêm hăng, “Tiêu Vãn, người đời này bảnđiện hạ cảm tạ nhất chính là ngươi. Cám ơn ngươi, giúp bản điện hạ diệttrừ ba vật cản, còn giúp bản điện hạ đạt thành tâm nguyện, một bước lêntrời... Bây giờ bản điện hạ đưa ngươi lên pháp trường, nhớ, kiếp sauđừng tiếp tục ngu ngốc như vậy!”

Tiêu Vãn mắt toé lửa, tứcgiận trừng Quý Thư Mặc: “Quý Thư Mặc, ngươi là phu nhân của ta ! Cả Tiêu gia ta bị phán xử chém, tịch thu gia sản, ngươi đừng hòng sống mộtmình! Muốn chết cùng chết!”

Thiếu nữ xinh đẹp đứng cách Tiêu Vãn ba bước xa, hất đầu lên, mắt như thu thủy, càng nhìn càng rựcrỡ, nhìn Tiêu Vãn bằng gương mặt lạnh lùng cùng xa cách: “Đừng cho talà cái ả tiện nhân ngốc nghếch Tạ Sơ Thần vì ngươi muốn chết muốn sống , vì cứu ngươi ngây ngốc quỳ trước cửa Hình bộ. Đừng quên , ngươi đã đưata thư hòa ly. Bây giở ta và ngươi không liên quan, nam có thể kết hônnữ được quyền gả đi!” Nàng ta khinh bỉ liếc Tiêu Vãn, hừ lạnh một tiếng, “Đừng vọng tưởng có thể kéo ta cùng chết!”

Đúng nha, hắn thật ngốc nghếch, lại đưa cho Quý Thư Mặc thư hòa ly ...

Nói cái gì nhất định cứu hắn, bất quá là rắp tâm lừa hắn tin tưởng, sau đó giao ra thư hòa ly...

Ngực đột nhiên quặn đau, yết hầu Tiêu Vãn cảm giác tanh tanh, thống khổ phun ra một ngụm máu tươi. Hắn nhìn lòng bàn tay dính máu đỏ thắm, khóemiệng xẹt qua nụ cười thê lương, cả người không tự chủ được phát run.

Là hắn dẫn sói vào nhà, là hắn hại chết phụ thân, hại chết Tiêu gia!

Hắn nghĩ lại mình vì theo đuổi Quý Thư Mặc, không màng tư thái, vứt bỏ tựtôn, mất trọn ba năm, rốt cuộc cũng khiến nàng động tâm.

Hắn còn nhớ rõ, khi Quý gia đáp ứng lời cầu hôn của hắn thì hắn cao hứngđến một đêm không ngủ được. Hắn còn nhớ rõ, cái hôm mình nghênh cưới Quý Thư Mặc , vì không muốn Quý Thư Mặc uất ức, hắn mở tiệc chiêu đãi quanto quý tộc khắp mười dặm hồng trang, tổ chức hôn lễ vô cùng náo nhiệt.

Hắn còn nhớ rõ mình khi biết tin nàng ta có mang thì cao hứng chuẩn bị đồdùng cho hài tử. Hắn còn nhớ rõ, khi Tiêu gia bị quan binh vây quanh thì hắn khẩn trương kéo nàng ta ra sau lưng một lòng che chở , nói với quan binh, nàng đã không còn là phu nhân của hắn , nàng vô can , cầu bọn họthả nàng.

Hoá ra hết thảy đều là tự mình đa tình... Cuối cùng đều là may áo cô dâu cho người khác....