Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 41: Con không yên tâm để bạn gái trở về một mình



Editor: YuuThành phố S.

Từ Uyển Khanh ở trong phòng thu dọn một vài món đồ đơn giản cho vào vali. Dư Tiên Thiều bước ngang qua phòng bà, hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

“Con trai anh bị tai nạn, tôi quay về xem thế nào.” Từ Uyển Khanh không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.

Nhiều năm qua, Từ Uyển Khanh vẫn luôn đối xử với Dư Tiên Thiều như vậy. Trong lòng bà chán ghét ông, oán hận ông bao nhiêu, ông đều hiểu.

Dư Tiên Thiều không nói gì, định rời đi. Từ Uyển Khanh quay lại, ngăn ông, hỏi: “Con trai anh bị thương, anh không quan tâm đến sao?”

“Hai ngày nữa có một cuộc họp quan trọng. Sau khi kết thúc, tôi sẽ quay về gặp nó.”

“Công việc quan trọng lắm sao, quan trọng hơn cả con trai hả?”

Từ Uyển Khanh cười khẩy, dường như đang nói Dư Tiên Thiều thật lạnh lùng và vô tình. Nhưng Dư Tiên Thiều nói: “Không phải người lúc trước để cho tôi kinh doanh là cô sao? Tôi chẳng qua là làm theo những gì cô nói thôi.”

“Anh ——” Từ Uyển Khanh cảm thấy khó thở.

Phải, những năm qua bọn họ đã định cư hẳn ở thành phố S, làm kinh doanh ở đây, mọi thứ đều là bà yêu cầu. Nhưng bà cũng biết, ngay cả khi người ở bên Dư Tiên Thiều là bà, trái tim ông vẫn không thuộc về bà.

Chiều hôm sau.

Từ Uyển Khanh trở về thành phố A, nhưng bà không rẽ qua nhà một chuyến mà trực tiếp mang theo vali đi đến bệnh viện.

Nắng buổi chiều thật đẹp, ánh nắng mùa đông ấm áp lan tỏa bên khung cửa sổ.

Khương Hoan Du kéo một chiếc ghế tựa tới, ngồi ở bên mép giường bóc vỏ quýt. Mặt trời chiếu vào cô, tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng óng ánh. Dư Thâm Lam dựa vào đầu giường, nhìn cô, chờ được ăn quýt.

Khương Hoan Du bóc vỏ quýt, còn tỉ mỉ bóc những sợi sơ quýt màu trắng đi, rồi đưa cho Dư Thâm Lam, nói: “Há miệng.”

Dư Thâm Lam mở miệng ra, Khương Hoan Du liền đặt một miếng quýt vào trong miệng cậu, không ngờ cậu lại nhân cơ hội mà cắn ngón tay cô.

Khương Hoan Du lập tức rút tay lại, nhìn Dư Thâm Lam bằng ánh mắt ghét bỏ: “Nó không bẩn sao?”

Dư Thâm Lam chỉ nhai miếng quýt mà không nói lời nào, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.

Cửa phòng bệnh không đóng lại, có ai đó bước vào.

Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đồng thời quay đầu lại. Từ Uyển Khanh có chút đau lòng nhìn Dư Thâm Lam, sau đó liếc mắt nhìn Khương Hoan Du lạ lẫm ở bên cạnh.

“Mẹ.”

Dư Thâm Lam lên tiếng gọi Từ Uyển Khanh, Khương Hoan Du ngay lập tức đứng dậy, tay cầm quýt trong lúc nhất thời có chút câu nệ. Cô lắp bắp chào Từ Uyển Khanh: “Cháu…Cháu chào dì.”

Từ Uyển Khanh đặt vali sang một bên, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh. Bà vui vẻ gật đầu với Khương Hoan Du, rồi nhìn Dư Thâm Lam, đau lòng hỏi: “Đầu còn đau không? Những chỗ khác không bị thương chứ?”

“Không ạ, một hai ngày nữa là con có thể được xuất viện rồi, con không sao đâu.” Dư Thâm Lam trả lời. Đã lâu rồi cậu không được gặp mẹ mình, dường như một thời gian không gặp, bà lại tiều tụy đi một chút.

Từ Uyển Khanh yên lòng gật đầu, nói: “Mẹ sẽ ở lại đây vài ngày, sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, Khương Hoan Du cảm giác mình có chút dư thừa. Trong tay cô vẫn còn cầm quả quýt mới bóc vỏ được một nửa, không thể đi mà cũng không thể đứng đây được.

Dư Thâm Lam nhận ra sự bối rối của cô, cố ý nói với Từ Uyển Khanh: “Mẹ, để con giới thiệu với mẹ một người.”

Chỗ Khương Hoan Du đứng vừa vặn để Dư Thâm Lam có thể nắm lấy tay cô. Dư Thâm Lam nắm chặt tay cô, giới thiệu với Từ Uyển Khanh: “Đây là bạn gái con, Khương Hoan Du.”

Từ Uyển Khanh nhìn thoáng qua Khương Hoan Du, lại nhìn hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, trong mắt bà tràn ngập đủ loại cảm xúc.

Một lát sau, bà miễn cưỡng mỉm cười, nói với Dư Thâm Lam: “Thật không nghĩ tới con đã có bạn gái, mẹ cũng chưa từng nghe con nói qua.”

Từ Uyển Khanh ở lại bệnh viện thêm một lúc, rồi quyết định về nhà trước. Khương Hoan Du đưa bà đến thang máy.

Hai người bước ra khỏi phòng bệnh. Từ Uyển Khanh nhìn Khương Hoan Du bên cạnh thêm một lần, hỏi: “Cháu với Thâm Lam đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Khoảng hai, ba tháng rồi ạ.” Khương Hoan Du trả lời.

Mẹ của Dư Thâm Lam, Từ Uyển Khanh nhìn thật xinh đẹp và sắc sảo, cách ăn mặc cũng rất lịch sự. Nhưng Khương Hoan Du không hiểu vì sao, bỗng nhiên cô thấy có chút thất vọng.

Có lẽ bởi vì cô đã từng nhìn thấy cuộc sống mẹ chồng nàng dâu của Lâm Tiểu Nhu, cho nên cô có chút e ngại với người có thể sẽ là mẹ chồng tương lai của cô.

“Thời gian đó vẫn còn rất ngắn.” Từ Uyển Khanh nói, lại hỏi Khương Hoan Du: “Cháu bao nhiêu tuổi?”

“Cháu lớn hai Dư Thâm Lam hai tuổi ạ.”

“Dì có thể nhìn ra, cháu trưởng thành hơn thằng bé một chút.”

Khương Hoan Du không biết nên nói gì.

Cô đưa Từ Uyển Khanh đến trước thang máy, chủ động hỏi: “Dì còn muốn hỏi cháu điều gì nữa không ạ?”

Từ Uyển Khanh mỉm cười, nói: “Dì vẫn còn muốn hỏi rất nhiều, nhưng sau này vẫn còn nhiều thời gian, có thể từ từ hỏi được. Từ nhỏ đến lớn, Thâm Lam là một đứa đơn thuần. Nếu bây giờ hai đứa đã ở bên nhau, dì chỉ hy vọng cháu có thể đối xử tốt với nó.”

“…Cái này dì không cần nói với cháu, bởi vì cháu đều sẽ làm.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Thang máy đến, Từ Uyển Khanh nói xong liền bước vào trong thang máy.

Tiễn Từ Uyển Khanh, Khương Hoan Du đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác rất bất an. Loại cảm giác bất an không rõ nguyên do đó, lại từ đáy lòng sinh ra.

Trở lại phòng bệnh, Khương Hoan Du vẫn nghĩ về những gì Từ Uyển Khanh nói trước khi rời đi, có chút lơ đãng.

Dư Thâm Lam cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi cô: “Sao vậy? Mẹ anh đã nói gì với em sao?”

Khương Hoan Du hoàn hồn, cô nhún vai, cong môi nói: “Mẹ anh yêu cầu em phải đối xử với anh thật tốt, nói rằng anh từ nhỏ đến lớn đều rất đơn thuần.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Không thì sao?”

“Anh còn tưởng bà ấy sẽ đưa cho em một tấm chi phiếu mấy trăm vạn, nói rằng ‘Hãy rời xa con trai tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng đều đưa cho cô’.”

Dư Thâm Lam rõ ràng là đang nói đùa, Khương Hoan Du hếch cằm, cười nói: “Đáng tiếc, mẹ anh lại không đưa chi phiếu cho em, nếu không em còn có thể suy xét một chút sao.”

“Em thật đúng là muốn có chi phiếu mà không cần anh!” Dư Thâm Lam nhìn vô cùng đáng thương. Khương Hoan Du xoa đầu cậu, an ủi: “Em đương nhiên là muốn anh rồi, một tờ chi phiếu mấy trăm vạn làm sao có thể đuổi em đi chứ.”

Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: “Ít nhất cũng phải một trăm triệu mới được.”

Trò đùa thì vẫn chỉ là trò đùa. Đối với Khương Hoan Du, không gì có thể đổi được Dư Thâm Lam. Cô tình nguyện dùng cả thế giới này để đổi lấy Dư Thâm Lam.

Dư Thâm Lam ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày, sau khi kiểm tra không thấy có vấn đề gì liền được xuất viện.

Bởi vì Từ Uyển Khanh đã trở về, cậu cũng không thể quanh minh chính đại dọn sang nhà Khương Hoan Du nữa. Sau khi xuất viện, cậu ngoan ngoãn theo Từ Uyển Khanh về nhà. Vào ngày cậu xuất viện, Khương Hoan Du cũng tới giúp cậu thu dọn đồ đạc rồi đi cùng bọn họ về nhà.

Mấy ngày Từ Uyển Khanh trở về, bà đã dọn bên trong lẫn bên ngoài nhà cửa một lần, cũng giúp Dư Thâm Lam giặt giũ ga trải giường và chăn.

Khương Hoan Du đỡ Dư Thâm Lam về phòng. Bốn năm sau, cô lại một lần nữa đặt chân vào căn phòng này. Khương Hoan Du nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây, vô thức mà mấp máy môi.

Nhân lúc Từ Uyển Khanh không có ở đây, Dư Thâm Lam hôn lên má Khương Hoan Du, hối lỗi nói: “Chủ nhà, thư thả cho tôi mấy ngày. Đợi mấy ngày nữa mẹ tôi đi, tôi sẽ đến với cô.”

Khương Hoan Du trốn tránh, ngượng ngùng nói: “Đừng nghịch ngợm, mẹ anh còn ở ngoài đó.”

“Em sẽ không tức giận chứ?” Dư Thâm Lam nghiêm túc hỏi. Cậu luôn có loại ảo giác, dường như mấy ngày nay Khương Hoan Du không được vui vẻ lắm.

“Em có thể tức giận vì điều gì chứ? Thật tốt khi mẹ anh trở về và chăm sóc cho anh mà.”

“Nhưng như vậy, chúng ta sẽ không thể ở bên nhau mỗi ngày.”

“Cũng chỉ là vài ngày thôi, về sau vẫn còn rất nhiều thời gian. Anh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, em về đây.”

Dư Thâm Lam lập tức ôm chầm lấy Khương Hoan Du, không cho cô đi. Cậu hỏi cô: “Ngày mai em có tới không?”

Khương Hoan Du do dự một chút: “Em cứ đến nhà anh như vậy thì không được tốt lắm. Mẹ anh sẽ cảm thấy em là một đứa con gái không biết xấu hổ, suốt ngày chỉ chạy đến nhà bạn trai.”

“Không ngờ rằng em lại sợ mẹ anh.” Dư Thâm Lam mỉm cười: “Trước đây chưa từng thấy em sợ bất cứ ai.”

Khương Hoan Du nghiêm túc nhìn cậu, phàn nàn: “Còn không phải bởi vì anh sao. Nếu không phải vì anh, em làm sao biến thành như thế này được chứ. Thật ra em vốn không quan tâm đến người khác sẽ nghĩ như thế nào về mình, nhưng bà ấy là mẹ anh, em hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt với bà ấy.”

Có lẽ bởi vì cô đã yêu quá nhiều, cho nên cô cam tâm tình nguyện vì yêu mà trở thành người từ xưa đến nay chưa từng nghĩ tới. Có lẽ đây chính là tình yêu chăng.

Sự ấm áp trong lòng Dư Thâm Lam dường như muốn hét lên. Cậu ôm chặt Khương Hoan Du, thì thầm bên tai cô: “Nhưng anh càng hy vọng em có thể tiếp tục làm một Khương Hoan Du không sợ trời cũng không sợ đất, không cần phải thay đổi bất cứ điều gì vì anh cả.”

Từ Uyển Khanh đi tới, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, bà ho khan một tiếng.

Dư Thâm Lam buông Khương Hoan Du ra. Khương Hoan Du quay đầu lại, có chút ngại ngùng.

Từ Uyển Khanh nhìn cô một cái, rồi nói với Dư Thâm Lam: “Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, vẫn cần phải chú ý một chút. Buổi tối muốn ăn cái gì thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con.”

“Con có thể.” Dư Thâm Lam trả lời. Cậu vừa định bảo Khương Hoan Du ở lại cùng nhau ăn cơm, thì Từ Uyển Khanh lại nói với Khương Hoan Du: “Cháu tên là Hoan Du đúng không? Buổi tối có thể sẽ mưa, cháu vẫn nên về sớm một chút đi.”

Xấu hổ.

Khương Hoan Du cảm thấy thật sự xấu hổ, liền bất lực mỉm cười, nói: “Dì nói đúng, cháu phải về sớm ạ.”

Dư Thâm Lam nắm lấy tay cô, không muốn để cô đi. Cậu nói với Từ Uyển Khanh: “Mẹ, để Hoan Du ăn cơm tối xong rồi trở về cũng không muộn.”

Từ Uyển Khanh không nói gì, nhưng Khương Hoan Du có thể hiểu được ý tứ của bà ấy.

Bị đuổi đi, tư vị này đương nhiên không dễ chịu chút nào. Nhưng dù gì, Từ Uyển Khanh cũng là mẹ của Dư Thâm Lam, Khương Hoan Du có thể nhịn được.

“Khương Việt đang ở nhà chờ em về ăn cơm cùng. Em đi trước, hẹn gặp lại anh.” Khương Hoan Du nói dối, mỉm cười với Dư Thâm Lam rồi rời đi.

Dư Thâm Lam muốn tiễn Khương Hoan Du, nhưng Từ Uyển Khanh lại ngăn cậu lại.

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Mẹ, có phải mẹ không thích cô ấy đúng không?”

“Nếu mẹ nói không thích con bé, con sẽ chia tay với nó sao?”

Từ Uyển Khanh cười hỏi, ý tứ của câu nói không rõ ràng.

Dư Thâm Lam trả lời dứt khoát: “Không ạ.”

“Vậy, bạn gái của con con thích là được, mẹ có thích hay không cũng có làm được gì đâu.”

“Mẹ ——”

“Mẹ bảo con bé về sớm một chút là muốn tốt cho con bé. Ăn cơm xong sẽ rất muộn, một cô gái đi một mình về không an toàn. Để con bé ở lại nhà chúng ta mà không về, điều đấy còn không đúng lễ nghi hơn.”

Dư Thâm Lam biết Từ Uyển Khanh là một người như vậy. Bà là một người phụ nữ xuất thân từ gia đình gia phong truyền thống, rất chú trọng về lễ nghi và thanh danh của phụ nữ trong nhà. Nghe bà nói vậy, Dư Thâm Lam xem như cũng hiểu được mấy phần, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Khương Hoan Du.

Với tính cách của Khương Hoan Du, chắc chắn trong lòng vô cùng không vui.

Dư Thâm Lam không suy nghĩ nhiều, liền đi về phía cửa. Từ Uyển Khanh gọi cậu: “Con định làm gì?!”

“Trời sắp mưa, con không yên tâm để bạn gái trở về một mình, con sẽ đưa cô ấy về nhà.” Dư Thâm Lam rời đi mà không quay đầu lại. Cậu phải đi thật nhanh, cậu phải dỗ dành Khương Hoan Du, cậu không muốn cô phải chịu tủi thân.