Hạnh Phúc Của Tôi

Chương 5: Lời An Ủi Kẹo Gôm



Cảm giác mất người thân là thế nào nhỉ, tôi không rõ. Chỉ nghe mẹ tôi nói rằng đó là cảm giác đau buồn khi một người thân thiết mà mình yêu quý, bỗng một ngày không còn được nhìn thấy nữa, cũng không thể nói chuyện được nữa. Lúc đó tôi đã thực sự cảm thấy buồn và ôm chầm lấy mẹ. Nhưng đó hoàn toàn chỉ là cảm giác trong tưởng tượng của tôi, vậy mà tôi đã buồn đến thế rồi, thế thì Phúc, sẽ còn buồn đến thế nào nữa.

Ngày hôm sau mẹ lại đưa tôi đi học. Tôi ngồi ngoan ngoan ở yên sau xe đạp, ngó nghiêng nhìn hai bên đường. Làng tôi không rộng lắm, con đường đá nhấp nhô ngày ngày mẹ đưa tôi đến trường cũng bé tẹo. Nhưng ngày đó chưa có nhiều ô tô, cho nên đường hẹp thì cũng chẳng có gì đáng ngại. Thường ngày vẫn chỉ là mấy chú thím nông dân đi bộ hoặc đi xe đạp ra đồng. Xe đạp vứt la liệt bên lề đường chẳng cần khóa cổ khóa bánh, cũng chẳng ai buồn lấy. Mẹ đưa tôi đến cổng trường rồi lại quay về để ra ruộng.

Tôi ôm chặt cái ba lô bé nhỏ của mình, thò tay vào trong mò mẫm một hồi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi đến khá sớm nên lớp chưa đông người, mới chỉ có mấy đứa ngồi rải rác khắp phòng. Tôi nhanh chóng nhìn thấy nó đang ngồi ở bàn đầu, cúi đầu xuống đọc bảng chữ cái trong trang đầu tiên của quyển sách.

Tôi lặng lẽ ngồi vào bàn của mình, rồi len lén ngó sang nhìn nó. Nó vẫn đang chăm chú lẩm bẩm đọc nên chắc không nhìn thấy tôi. Rồi tôi lại thò tay vào ba lô, lấy ra mấy chiếc kẹo gôm sáng nay tôi lén nhét vào balo để mang đến cho nó.

Sau đó tôi nắm chặt mấy chiếc kẹo trong tay, liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai để ý đến tôi, mới dám mon men sang bàn của nó ngay dãy bên kia. Tôi đặt mông lên mép ghế của nó rồi đẩy nhẹ nó sang bên cạnh, lúc này nó mới nhìn tôi ngơ ngác.

"Xê ra tí coi." Tôi giả bộ bí mật thì thào vào tai nó, nó mới miễn cưỡng xích sang bên cho tôi ngồi hẳn vào trong.

Tôi lại tiếp tục điệu bộ lén lút của mình, từ từ buông tay ra thả mấy cái kẹo lên quyển sách nó đang đọc, ghé vào tai nó thì thầm, "Cho mày nè." Rồi lại liếc quanh, "Cất đi! Đừng cho ai biết nhé."

Nó bị bộ dạng nghiêm túc của tôi cuốn theo, nó cũng rón rén thò tay lấy mấy cái kẹo rồi lại len lén nhét vào ba lô ở dưới gầm bàn, "Sao lại cho tớ?" Nó vừa hành động vừa thì thầm hỏi lại.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì thấy nó ngước nhìn ra cửa, tôi cũng vô thức nhìn theo. Không phải cô giáo, chưa đến giờ vào lớp nên chắc cô còn đang ngồi dưới văn phòng, là cái Lan mới vừa đến, nó đi qua bàn đầu chỗ tôi và Phúc đang ngồi, thấy bộ dạng lén la lén lút của hai chúng tôi, nó cũng hơi bất ngờ, rồi sang đó nhìn tôi tỏ vẻ chán ghét, tôi cũng bĩu môi nhìn lại nó. Chờ cái Lan đi qua rồi về chỗ ngồi, tôi mới quay lại nhìn Phúc, nói nhỏ, "Mẹ tao bảo ăn kẹo ngọt sẽ làm mình vui lên đấy.."

Nó nhìn tôi chằm chằm, chớp chớp mắt, có vẻ vẫn chưa hiểu tôi đang nói gì. Tôi cau mày, nghĩ lại những gì mình vừa nói, thấy dễ hiểu mà, sao nó lại không hiểu nhỉ? Ngốc thật!

Tôi chỉ muốn nói là tôi biết bố nó mới mất, cho nó ăn kẹo là mong nó đừng buồn nữa, nhưng mà chưa kịp nói ra thì tiếng trống vào lớp đã vang lên. Thế là tôi đành ngậm ngùi đi về chỗ, thôi thì tới giờ ra chơi nói tiếp vậy.

Tiếng trống báo hiệu ra chơi vừa vang lên là cả đám học sinh đã chạy nhốn nháo ra ngoài để đi vệ sinh. Không hiểu sao hồi đi học tôi có một thói xấu đó là hay nhịn đi vệ sinh, nhất là trong giờ học. Có những lúc buồn lắm rồi, muốn đi lắm rồi nhưng tôi đều không dám giơ tay xin phép ra ngoài.

Tôi bị mắc bệnh sợ giơ tay xung phong, trả lời câu hỏi cũng thế, xin phép ra ngoài cũng vậy, cho dù là cô hỏi câu nào tôi cũng trả lời được, nhưng tôi cũng không bao giờ dám giơ tay lên. Nhưng nếu như cô gọi tôi, thì tôi lại vẫn có thể trả lời lưu loát, nhưng đổi lại nếu là tôi lấy hết dũng khí để giơ tay xin trả lời, thì đến khi được gọi đứng lên tôi sẽ quên hết những gì định nói.



Cả tiết học đầu tiên nhịn đi vệ sinh đến đau cả bụng, tiếng trống vừa vang lên là tôi đã vội chạy thẳng ra nhà vệ sinh. Đến lúc tôi thỏa mãn quay về lớp thì mới nhớ ra chuyện còn chưa nói hết với Phúc hồi sáng, nhưng nhìn vào chỗ ngồi thì không thấy nó đâu. Tôi mơi ngó nghiêng khắp lớp rồi đi ra ngoài hành lang kiếm nó. Nhìn ngang ngó dọc một hồi mới thấy bóng lưng nó ở cuối hành lang.

Tôi lon ton chạy về phía đó thì phát hiện con bé Lan đáng ghét đang đứng đối diện với nó nói gì đó. Tôi bước lại gần thì nó đã nhìn thấy tôi, rồi cười toe toét với Phúc, sau đó đi thẳng về phía tôi. Khi nó gần đến chỗ tôi, tôi đã định bụng sẽ không để ý đến nó, nếu như không phải vì trên tay nó đang cầm một cái kẹo gôm của tôi, thì tôi cũng đã đi lướt qua không thèm nhìn nó rồi.

Nó cầm kẹo gôm trên tay với vẻ mặt đắc ý nhìn tôi. Tôi bực lắm nhưng còn chưa kịp há mồm ra nói gì thì nó đã nhảy chân sáo về lớp rồi. Tôi hậm hực nhìn về phía trước, Phúc vẫn đang đứng ở cuối hành lang, tôi nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.

Mới lúc sáng đưa kẹo cho nó tôi đã bảo là phải giấu đi đừng để ai thấy, vậy mà nó lại dám nhân lúc tôi đi vệ sinh mang kẹo đi cho đưa con gái khác, lại còn là con bé mà tôi ghét nhất nữa chứ.

"Ê, sao mày lại cho nó kẹo của tao?" Tôi hùng hổ xông tới gắt lên với nó, làm cho mấy bạn xung quanh quay lại nhìn tôi với ánh mắt kì thị.. vì tôi nói bậy. "Tao đã bảo là.."

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì nó đã quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt ngắn nước. Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả, không lẽ tôi mới quát có một câu mà nó đã khóc rồi.

"Lan bảo.. Lan thích kẹo gôm.. nên.. xin tớ.. cho một cái.. có được không?" Nó vừa nấc nghẹn vừa giải thích với tôi. Tôi đần mặt ra nhìn nó không biết phải làm thế nào.

"Tao có làm gì mày đâu mà khóc." Tôi hạ thấp giọng xuống nhìn nó không chớp mắt. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao tự nhiên tôi lại biến thành thủ phạm làm nó khóc nhè thế này.

"Tớ.. không.. không phải.. vì.. cậu.. không phải.. vì.. kẹo.. hức hức.."

Cuối cùng thì nó còn chưa nói rõ ràng được câu nào thì cô giáo đã ở đâu chạy đến, sốt sắng, "Sao lại làm bạn khóc thế này vậy, Ngọc?" Cô nhìn tôi khó hiểu rồi lại quay sang dỗ dành nó, "Em nín đi, đừng khóc, có chuyện gì thì nói với cô."

Không biết là đứa chết tiệt nào đi mách lẻo với cô không biết nữa. Tôi nhìn về phía cửa lớp thì thấy cái Lan đang thò đầu ra nhìn, bắt gặp ánh mắt tôi nó vội vàng thụt đầu vào trong. Tôi hậm hực trong lòng khi bị cô giáo túm tay lôi vào văn phòng cùng với Phúc.

Hai đứa trong bán cán sự lớp đang ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô trong văn phòng. Cô chỉ nhìn chúng tôi chứ chưa nói gì cả, chắc cô đang đợi bạn nhỏ bên cạnh tôi ngừng khóc mới hỏi rõ ràng xem là có vấn đề gì, có phải là tôi bắt nạt bạn không. Nếu mà thế thật thì chắc chắn tin này sẽ nhanh chóng được truyền đến tai bố mẹ tôi. Hình ảnh con ngoan trò giỏi của tôi sẽ bị sụp đổ mất, và biết đâu lại ăn no đòn.

Sau một hồi ấm ức khóc thút thít cuối cùng nó cũng chịu nín, trên tay vẫn nắm chặt kẹo gôm tôi cho. Lúc này cô mới đưa tay lau nước mắt đang tèm nhem trên mặt nó, an ủi, "Em đừng khóc nữa, nào, nói cho cô nghe đã có chuyện gì? Có phải bạn nào bắt nạt em không?" Nói đến đây cô còn liếc nhìn tôi làm tôi hơi chột dạ, dù tôi chẳng làm gì sai cả, xem ra là cô đang nhận định tôi chính là thủ phạm của chuyện này đây mà.

"Không.. không ạ. Không có ai bắt nạt em cả." Nghe nó nói vậy tôi và cô đều chăm chú nhìn nó, xem ra mày vẫn có lương tâm. "Em chỉ thấy buồn thôi.."



"Sao em lại buồn?" Cô giáo vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi nó.

"Mấy ngày rồi.. em không thấy bố về.." Nó lại bắt đầu nghẹn ngào, "Mẹ bảo, bố sẽ không về nữa.."

Cô giáo ngần ngại nhìn nó. Lần này nó không khóc, nhưng nó mím chặt môi, và khẽ nấc lên.

"Em đừng buồn." Cô nén một tiếng thở dài, "Bố em, chắc chắn cũng không muốn thấy em buồn đâu."

Rồi cô bế nó lên, tay còn lại nắm tay tôi dắt hai đứa về lớp học. Nó gục đầu vào vai cô không khóc nữa. Tôi đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn nó, nó cũng nhìn tôi bằng đôi mắt buồn bã ngấn nước, trên tay vẫn nắm chặt kẹo gôm không buông.

Là người cùng làng nên cô chắc chắn biết rõ chuyện nhà nó, nhưng cô cũng không biết phải nói thế nào cho nó hiểu. Nhiều khi người lớn thường hay nghĩ rằng bọn trẻ con không hiểu gì đâu, nên thường hay nghĩ ra những lời nói dối để lừa chúng. Nhưng thực ra thì chúng hiểu hết đấy, chỉ là chúng không biết phải làm thế nào để chấp nhận hay đối diện với những chuyện buồn đó, nên chúng khóc. Chúng chỉ biết khóc thôi.

Phúc cũng đã khóc để biểu hiện một tâm trạng buồn rầu khó tả của nó, khóc xong rồi thì nó im lặng. Suốt cả những tiết sau nó cũng chỉ đứng lên hô "cả lớp, nghiêm" để chào thầy cô khi bước vào lớp thôi, thời gian còn lại của cả * học nó lại tiếp tục giữ im lặng.

Tôi thấy sợ khi nhìn nó như vậy. Giá mà nó cứ khóc, hay cười, hay nói một cái gì đó thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

"Nè, tao không trách mày đâu." Tôi nói với nó khi hai đứa đang đứng ở cổng trường chờ mẹ tôi đến đón, "Kẹo tao cho mày, mày muốn cho ai cũng được.." Tôi nói dối, dù trong lòng chẳng mấy thoải mái khi nó cho đứa khác kẹo của tôi, nhưng nếu điều đó làm nó bớt buồn, thì tôi cũng chấp nhận nói dối một lần.

Nó nhìn tôi, rồi khẽ gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hai đứa lại đứng ở trước cổng trường, im lặng hồi lâu.

"Lúc ra chơi tớ định mang kẹo ra cuối hành lang ăn để không ai nhìn thấy." Nó lên tiếng làm tôi chú ý, giọng nó vẫn còn hơi khàn khàn, "Mới lấy ra thì cái Lan đã đến xin rồi, nên tớ mới cho nó một cái."

Nói xong nó lại nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh ngây thơ, tôi cũng thấy mừng thầm trong lòng. Hóa ra là như vậy à, dù sao thì tôi cũng chẳng trách nó nữa, dù nó có ý định cho Lan thật thì tôi cũng chấp nhận rồi. Nhưng cuối cùng nó vẫn giải thích với tôi làm tôi cảm thấy vui ghê gớm. Tôi mỉm cười nhìn nó rồi gật đầu lia lịa.

Đứng thêm một lát nữa thì mẹ tôi đã phi xe đến, còn có cả mẹ nó nữa. Mẹ tôi vui vẻ tiến tới bế tôi lên xe, nó cũng lặng lẽ trèo lên xe của mẹ nó. Trước khi đi nó còn liếc nhìn tôi, tôi đưa tay vẫy chào tạm biệt nó. Tuy nó không vẫy đáp lại tôi, nhưng tôi biết nó đã mỉm cười.