Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước

Chương 82: Tôi Tìm Anh Đi Ăn Cơm



"Cậu đúng là thấy sắc quên bạn, hi vọng Chu Dân cũng đối xử tốt với cậu như thế, được rồi, xem ra bữa cơm này cậu cũng không ăn được nữa, đi tìm anh ta đi.”

Kỷ Hi Nguyệt không muốn nói quá nhiều, kiếp trước cô cũng biết Trần Mạnh Mãn quan tâm đến Chu Dân như thế nào, nếu không cũng sẽ không bị lừa trắng trợn như thế.

Đây là mối tình đầu của Trần Manh Manh, vậy mà kiếp trước lại phá hủy cuộc đời cô ấy.

Nghĩ đến cô bạn thân luôn lạc quan và đáng yêu của mình, vì một kẻ cặn bã như Chu Dân mà phải trả giá bằng cả cuộc đời, trong lòng cô lại hận Chu Dân đến nghiến răng nghiến lợi.

Cuối tuần cô nhất định phải ngăn cản, nhưng mà làm thế nào để ngăn cản bây giờ?

“Tiểu Nguyệt, tớ xin lỗi. À đúng rồi, vừa rồi cậu đánh Ngụy Tiêu Tiêu tàn nhẫn như vậy, liệu cô ta có ôm hận trong lòng muốn trả thù cậu không?” Trần Manh Manh vẫn rất lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói: "Cậu cho rằng nếu mình không đánh thì cô ta sẽ không ghi hận chắc? Loại người như thế chỉ có hung hăng với cô ta thì cô ta mới biết đường mà đàng hoàng!”

Trần Manh Manh nghĩ chắc do cô ấy quá yếu đuối nên mới bị dọa thôi, nhưng mà ánh mắt của Ngụy Tiêu Tiêu khi rời đi quả thật quá đáng sợ.

“Tiểu Nguyệt, thật xin lỗi, cậu đã giúp tớ mà còn làm liên lụy đến cậu.” Trần Manh Manh nắm lấy tay cô.

“Được rồi, đi nhanh lên một chút, bạn thân còn nói mấy lời này nữa.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đuổi cô ấy đi, tránh cho cô gái này lại bắt đầu đa sầu đa cảm.

Sau khi Trần Manh Manh rời đi, Kỷ Hi Nguyệt còn tưởng rằng không ăn được mì bò nữa, đột nhiên cô nghĩ đến Đại Ma Vương vừa đến đài truyền hình Hương Thành không biết làm gì, cô vội lấy điện thoại ra.

Cùng lúc đó, trong văn phòng mới trên tầng cao nhất của đài truyền hình Hương Thành, Triệu Húc Hàn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn, và Tiếu Ân đứng thẳng tắp bên cạnh anh, trước mặt họ là một hàng ba người đàn ông.

Ba người này là ba lãnh đạo cao nhất của đài truyền hình Hương Thành. Sau khi tập đoàn Đế Vương Triệu thị mua lại đài truyền hình Hương Thành, trong ba người này chỉ có một người là người nhà họ Triệu, hai người kia đều là lãnh đạo cũ trước đây.

Sau khi đổi chủ, bọn họ cũng rất thấp thỏm, không ngờ khi còn sống lại có thể trở thành thành viên của tập đoàn Đế Vương Triệu thị. Bất cứ phúc lợi nào của nơi này cũng đều vô cùng tốt, nhưng trách nhiệm cũng tăng lên, nhất là đối với người nắm quyền trẻ này của nhà họ Triệu, bọn họ đứng trước mặt anh còn không dám thở mạnh.



“Dương Hồng bỏ trốn còn mang theo nhiều tài liệu như vậy, thế mà các người không biết à?” Triệu Húc Hàn nhìn ba người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.

Lý Bân là người nhà họ Triệu vội vàng nói: "Ông chủ, việc tiếp quản khi đó rất gấp. Tôi nhất thời không phát hiện, vốn dĩ thuộc hạ có thể xử lý, nhưng Nhất Gia bên kia lại bắt được nhược điểm.”

"Tổng giám đốc, Dương Hồng là người trông khá thành thật. Không ai nghĩ rằng cậu ta lại lén lút làm những chuyện này. Việc xảy ra đột ngột, cũng không thể trách một mình Lý Bân.” Chú Vương lớn tuổi vội nói đỡ.

Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn càng lạnh đi.

Nó thực sự không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu anh trai Triệu Nhất Gia của anh thò một chân vào thì sẽ trở nên phức tạp hơn một chút.

Anh đang lạnh lùng nhìn ba người kia thì đột nhiên điện thoại di động vang lên tiếng báo có tin nhắn mới.

Triệu Húc Hàn đứng thẳng người, cầm điện thoại mở ra, Tiếu Ân ở bên cạnh liếc qua liền thấy một chữ Nguyệt trên màn hình.

“Anh Hàn, anh đang ở đâu đấy?” Một icon mặt tươi cười dễ thương được thêm vào sau câu nói kia.

Triệu Húc Hàn nghiêng đầu, Tiếu Ân lập tức bị dọa giật mình, ánh mắt chuyển nhanh nhìn về phía trước, ông chủ có mắt ở sau lưng đấy à?

“Có việc gì à?” Triệu Húc Hàn nhanh chóng đáp lại.

"Em vẫn chưa ăn cơm, muốn cùng anh ăn cơm được không?” Lại thêm một icon đáng thương tội nghiệp.

Triệu Húc Hàn nhíu mày, nhìn điện thoại một lúc lâu mới trả lời: "Được, tôi đến cổng Cảng Long đón em.”

……..