Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước

Chương 72: Cậu Là Thần Tiên Hả



Tại cửa Đài Truyền Hình Hương Thành, Kỷ Hi Nguyệt lấy thẻ công tác, đăng ký xong, liền đi đến phim trường nơi Trần Manh Manh đang làm việc.

Lần đầu tiên chính thức tới Đài Truyền Hình Hương Thành, Kỷ Hi Nguyệt phát hiện các phương diện đều rất giống với Cảng Long, dù sao cũng là Đài Truyền Hình cùng sáng lập vào một thời kỳ.

Phim trường nằm tại tầng 8, bên trong đang quay phim thần tượng, lúc Kỷ Hi Nguyệt đi vào liền nhìn thấy Trần Manh Manh đang ngồi ở trong góc nhìn mấy diễn viên đối diễn, vẻ mặt hâm mộ, nụ cười ngây ngô.

Nam chính và nữ chính cô đều không quen, chắc là người mới.

"Tiểu Nguyệt." Trần Manh Manh gọi Kỷ Hi Nguyệt đến, "Thế nào, Tưởng Mỹ này được chứ, nhìn qua còn tốt hơn Ngụy Tiêu Tiêu không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn rất khách khí với bọn tớ."

"Thì ra là Tưởng Mỹ, người rất tốt, nhưng rất nhanh cô ấy sẽ lui giới." Kỷ Hi Nguyệt nhớ, cô nàng xuất đạo không tới hai năm liền lập gia đình.

"Ồ, vì sao cứ, tớ thấy cô ấy cực kỳ cố gắng đó." Trần Manh Manh kinh ngạc nói, "Diễn xuất cũng tốt hơn Ngụy Tiêu Tiêu nhiều."

"Người ta có bạn trai rồi, sẽ kết hôn, cậu nói xem có bạn trai nào lại muốn bạn gái sau khi đã kết hôn với mình rồi còn lăn lộn ngoài giới giải trí không?" Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

"Cô ấy có bạn trai? Không thể nào, nghe nói là không có mà, Tiểu Nguyệt, rốt cuộc thì cậu lấy đâu ra nhiều tin tức như vậy? Cũng sắp thành thần tiên rồi." Trần Manh Manh cực kì kinh ngạc nhìn cô.

"Thần tiên cái gì, cậu nhìn cô ấy xem, tướng tá hiền thục đoan trang, ánh mắt dịu dàng, người phụ nữ như vậy nhất định sẽ ưu tiên cho tình cảm gia đình hơn." Kỷ Hi Nguyệt thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi mình, chính cô cũng quên mất những chuyện kỳ lạ đã xảy ra trên người mình.

"Cắt, cậu còn biết xem tướng cơ đấu, sao tớ lại không biết, cậu xem cho tớ đi, xem tớ và Chu Dân thế nào?" Trần Manh Manh vội vàng hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt hơi nhíu mày, lập tức cười nói: "Nói cậu cũng không tin, còn chẳng bằng tớ không nói, chính cậu tự cẩn thận lấy thì hơn.”

"Ý gì đấy? Anh ấy không hợp với tớ sao?" Trần Manh Manh vội vàng nói.



Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt nói: "Tớ nói không thích hợp, chẳng lẽ cậu sẽ chia tay sao?"

Trần Manh Manh nhất thời đánh cô một cái cười nói: "Cậu còn chưa gặp qua anh ấy, nếu không giữa trưa tớ gọi anh ấy cùng đi ăn cơm?"

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai nói: "Cũng được, dù sao tớ cũng chẳng sao."

"Được, hiện tại tớ sẽ gửi tin cho anh ấy, trước đó anh ấy nghe tớ nói cậu lợi hại như vậy, cũng muốn gặp mặt cậu lâu rồi!" Trần Manh Manh vui vẻ cầm điện thoại.

"Dáng vẻ này của tớ sẽ không dọa anh ta chứ?" Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày.

"Nếu anh ấy chỉ biết nhìn vẻ ngoài thì cũng sẽ không nhìn trúng tớ, không phải sao?" Trần Manh Manh mếu máo.

"Cái gì chứ, cậu đáng yêu xinh đẹp, rất giống búp bê có được không, chỉ có mình cậu là ghét bỏ cậu mà thôi." Kỷ Hi Nguyệt thật sự hết chỗ nói nổi, người phụ nữ này luôn tự ti vì khuôn mặt tròn của mình.

Nhưng thật ra ngũ quan cô ấy rất được, đáng yêu không chịu nổi, thật nhiều khi cô chỉ muốn bóp mặt cô ấy thôi.

"Vẫn là cậu tốt nhất." Trần Manh Manh lập tức bán manh, gửi tin nhắn cho Chu Dân.

Đột nhiên điện thoại của Trần Manh Manh vang lên, cô nàng vội vã la lên: "Thật là, anh ấy gọi tới, tớ ra ngoài nhận điện thoại." Nói xong còn nhanh chóng chuồn đi, không dám phát ra chút tiếng động nào sợ ảnh hưởng đến việc quay phim phía trước.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn diễn viên trên sân khấu, tâm tư cũng không đặt ở đây, còn đang nghĩ xem làm thế nào để ngăn cản Trần Manh Manh khỏi bị Chu Dân bán, nhưng hôm nay nếu giữa trưa gặp mặt, có lẽ cô có thể cảnh cáo người đàn ông này thử xem.

Nhưng rất nhanh bên ngoài đã vang lên giọng nói tức giận của người phụ nữ, Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, vội vàng mở cửa ra ngoài.

………….