Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 35: Như nhìn thấy chú chuột đang đuổi theo Đại Công tước (2)



"Hai chân rộng bằng vai, nhìn vào mục tiêu và kéo dây. Hai cánh tay song song với nhau theo chiều ngang. Đúng, như thế."

Tôi kéo dây cung như Kyle đã nói với tôi. Tôi căng mắt ra và cố gắng hết sức để mang lại bình yên cho đôi tay run rẩy của mình.

Tất nhiên, kết quả là một thất bại.

Tôi đứng đờ ra như cây bạch đàn.

[~(>-<~)]

Gì. Sao. Đây là lần đầu tiên ngươi thấy cây bạch đàn à?

"Ngươi có đang tập trung không đấy?"

Tôi càu nhàu trước câu hỏi nghiêm khắc của Kyle.

"Đó không phải là vấn đề tập trung hay không. Dù tôi cố gắng thế nào cũng không được."

Điều này không tệ sao?

Khi tôi phồng má, Kyle khẽ cười.

"Không đời nào."

Người đang đứng cạnh tôi tiến lại gần hơn một chút. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi đang cầm cung, rồi với tay kia, nắm lấy vai và siết chặt.

"Quay lại đây. Giữ vai thẳng."

Bàn tay đang giữ vai đi xuống khuỷu tay. Khi phần thân trên của tôi lại đung đưa một cách lo lắng, anh ấy cau mày và tiến lại gần hơn, đặt phần thân trên của anh ấy lên lưng tôi.

Đợi đã, tư thế này...

"...xin lỗi."

Tôi hơi ngẩng đầu lên. Giọng nói có vẻ trầm nên Kyle hơi nghiêng người và đưa mặt tôi lại gần.

Khuôn mặt anh gần đến nỗi tôi mất hết ý chí để nói. Như thể đang được ôm từ phía sau ấy.

"Ngài không thể dạy tôi từ khoảng cách xa hơn sao?"

Cảm thấy xấu hổ vô cớ, tôi hắng giọng và hỏi. Nhưng như thể Kyle thậm chí không để ý về điều đó, anh ấy cắt ngang và trả lời.

"Nếu không thì ngươi có thể kéo dây cung một cách đàng hoàng chứ?"

"Vâng. Ừm...... không."

"Hãy ngừng nói và nhìn về phía trước. Chú ý. Hít một hơi thật chậm. Cảm giác như sức mạnh truyền thẳng đến đầu ngón tay. Tốt hơn hết là ngươi nên nín thở ngay trước khi thả tay phải ra.

Cánh tay, vốn đang run rẩy không thương tiếc, đã dừng lại như một lời nói dối. Khi tôi dồn sức của mình vào cây cung, sợi dây cũng dần được kéo căng ra, và mũi tên nhắm trúng vào mục tiêu trong sự ngỡ ngàng của tôi.

Mũi tên đã bay thẳng vào chính giữa mục tiêu.



"Ah."

Tôi biết điều đó là có thể nhờ sự giúp đỡ của Kyle, nhưng tôi không thể không vui mừng.

Tôi ngước nhìn anh ấy với một nụ cười trên môi, và Kyle cũng đang nhếch mép nhìn tôi.

"Làm tốt lắm."

Trong khi xung quanh im lặng, chỉ có niềm vui của anh ấy...Đợi đã, chẳng phải hơi yên tĩnh quá à?

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mọi người đã tránh chỗ cho hai chúng tôi.

Người ta thường nói là thật thoải mái khi không có ai để ý từng hành động của bạn, nhưng điều này chắc chắn là... Như cố tình sắp đặt một địa điểm để hẹn hò vậy.

[Đang có | ❤️×60]

Không phải vì Cashew, và chắc chắn cũng không phải anh ta đang nghĩ về Cashew. Tuy nhiên, điểm hạnh phúc của Kyle cứ tăng lên từng chút một.

"....."

Ánh mắt của chúng tôi lại va vào nhau. Anh ấy giống như một người đang tìm kiếm câu trả lời. Không, anh đang nhìn chằm chằm vào tôi như đang khao khát điều gì đó.

Đó là một ánh mắt điềm tĩnh và tha thiết.

Tôi nghĩ rằng tôi biết những gì anh ấy muốn hỏi tôi. Tuy nhiên, không có câu trả lời nào được đưa ra. Có thể là mình đoán sai. Hoặc chưa thôi.

Tôi quay đầu lại và hạ cung xuống.

Và sau khi hắng giọng, tôi nói.

"Tôi còn chút thời gian. Ngài có muốn đi dạo không?"

Kyle cười nhẹ như thể anh ấy hiểu ngay suy nghĩ của tôi.

"Cánh tay ngươi như đã mỏi lắm rồi. Ngươi chỉ mới bắn một lần thôi."

"Ngài phải nhìn vào quá trình chứ không phải kết quả."

"Được rồi. Vậy, chúng ta sẽ cưỡi ngựa chứ? Ta nghĩ ngươi cần phải học cưỡi ngựa."

Sau khi kiểm tra cửa sổ hệ thống, tôi trả lời.

"Một khóa cấp tốc trong một giờ, làm ơn."

"Trông ngươi bận rộn hơn cả Đại công tước đấy."

"Thật không may, đôi khi nó lại như vậy."

Tiếng khúc khích trầm vang lên. Anh ấy trông thực sự hạnh phúc.

Lấy lý do là dạy cưỡi ngựa, anh ấy nhấc tôi và đặt lên yên, rồi ngồi đằng sau. Tôi đâu có nhỏ con đến mức có thể nâng lên dễ dàng vậy chứ.

Con ngựa nâu chậm rãi di chuyển dọc theo vùng ngoài của lâu đài. Trời hơi lạnh, nhưng tôi có thể chịu được nhờ có Kyle, người đã sớm nhận ra và khoác áo choàng lên vai tôi.

"Mặc dù mùa đông đã qua nhưng gió vẫn lạnh. Cái lạnh của Blake có xu hướng kéo dài sang mùa xuân, vì vậy sẽ mất một thời gian để làm quen.

"Làm sao ngài biết tôi ở nơi này không lâu?"

"Đó là một câu hỏi ngu ngốc."

Anh ấy trả lời bằng cách vòng tay qua đôi vai nghiêng của tôi và kéo thẳng chúng lên.

"Nếu đã ở đây đủ lâu, không có chuyện ta sẽ không nhận ra ngươi."

"Ngài nhớ hết những người của Blake sao."

"Bởi vì đó là nhiệm vụ của ta."

Ai sẵn sàng gánh vác hết mớ nhiệm vụ của nơi này chứ? Chà, chắc là có Kyle Blake.

"Nhân tiện, ngài có tìm ra manh mối nào liên quan đến vụ tấn công Hoàng tử Belial không?"

"....được rồi. Cũng không phải là không có."

Trả lời khó hiểu. Là sao? Vậy ngài biết hay không biết?

May mắn thay, có lời giải thích của Kyle ngay sau đó.



"Cả ba thi thể đều là những người lính không rõ danh tính. Họ được tìm thấy cách xa nơi được cho là đã bị tấn công."

"Nhưng họ được phát hiện là 'những người lính."

"Đúng."

Điều đó có nghĩa là họ là những người không quá quan trọng.

Đúng, đó là điều hiển nhiên. Mục tiêu sẽ là Belial hoặc Kyle, nhưng ai lại điên mà hành động trực tiếp chứ? Nếu thất bại, hắn sẽ không thể chết mà còn giữ được tên.

"Đầu tiên, ta đã hỏi về một nhóm lính đánh thuê gần thủ đô. Nếu chúng gần đây đã hành động theo lệnh của một quý tộc cấp cao, hoặc gần nơi mà ba người trở lên đã chết, thì họ đáng bị nghi ngờ."

"Chắc ngài sẽ phải bận rộn vì vụ này."

"Được rồi. Đó cũng là một công việc tốn nhiều công sức. Còn không có đủ thời gian để chăm sóc Cashew....

Huh? Cashew? Tôi?.... Là sao?

Anh tiếp tục với một giọng trầm.

"Ta đã thử tiêm mana, nhưng nó bị bật trở lại. Ngươi có biết bất cứ điều gì không?"

Tôi biết. Vấn đề là tôi không thể nói được.

Thông thường, khi điều gì đó như thế này xảy ra, người thường sẽ nghĩ chú chuột của mình đáng ngờ, nhưng khuôn mặt của Kyle chỉ tràn đầy sự quan tâm chân thành. Đúng như dự đoán, tôi sẽ không bị ném đi đâu.

Dù sao thì, tôi phải làm gì với việc này đây?

"Chà, nó phải là một trường hợp đặc biệt...

Tôi bối rối và thêm vào một cách nhanh chóng.

"Nhưng đừng tiêm mana nữa. Ngài sẽ làm gì nếu việc đó có ảnh hưởng xấu đến cơ thể?

Vẻ mặt của Kyle trở nên nghiêm túc khi nghe từ ảnh hưởng xấu.

"... Điều đó có nghĩa là điều tương tự như thương tổn có thể xảy ra?"

Hiểu nhanh đấy. Tất nhiên, tôi không nói rằng tôi biết sự tồn tại của hệ thống.

"Đúng. Vì vậy, hãy để nó một thời gian. Thời gian sẽ trả lời mọi câu hỏi."

Đừng bận tâm

Trên thực tế, không cần cũng được, trò tiêm mana đó cũng không hay ho gì.

Nếu lạm dụng sức mạnh hệ thống không chính xác, mọi chuyện có thể sẽ kết thúc với thứ giống như con dê đầm lầy lần trước. Tôi phải cẩn thận. Đó không phải là mảnh đất nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhưng lại là nơi tôi đã dày công vun đắp cho người khác.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, chúng tôi quay trở lại lâu đài trước khi thời gian của tôi kết thúc.

Kyle ném cho tôi một cái nhìn tò mò khi tôi xin rời đi, nhưng tôi không thể nói thẳng với anh ấy rằng tôi phải quay lại nhà của hamster.

Trên thực tế, đây cũng là một mối quan tâm đáng lo. Người ta nói trên đời không có bí mật vĩnh cửu, vậy làm sao tôi có thể cho anh ấy biết tôi là hamster thú cưng của anh ấy...

Ôi, lúc đó tôi nên nói hết câu.

Cái cuộc đời khốn nạn.

'Có lẽ tôi có thể để như thế này một thời gian nữa.

Thời gian còn lại của Kyle hẳn đã kéo dài thêm một chút, và tôi muốn tận hưởng cuộc sống bình thường này lâu hơn.

Cho đến lúc đó, tôi không biết những gì 'bình thường' của miền Bắc đã phải trải qua.

*

"Đây là một cuộc tấn công, thưa Điện hạ! Chúng ta phải sơ tán ngay lập tức!"

"Tháp phía bắc đã sụp đổ! Chúng tôi cần sự trợ giúp của Pháp sư!"

"...Cháy, cháy rồi. Lửa đang bùng lên từ phía tây!

Sự việc xảy ra đột ngột. Khi những thứ đến mà không có bất kỳ cảnh báo nào tấn công phương Bắc, Lâu đài Blake trở thành một mớ hỗn độn thực sự.

Lần đầu tiên tôi gặp phải vụ náo động đó là vào đêm khuya, và vì tôi đang ở trong phòng làm việc của Đại Công tước, nơi được cho là nơi an toàn nhất trong lâu đài-bên trong ngôi nhà của chuột đồng-tôi không hiểu ngay được nỗi sợ hãi và bối rối của họ. Đó là lý do tại sao tôi không biết tại sao mặt Kyle trở nên nhợt nhạt sau khi chơi với tôi, vì vậy tôi hơi hoang mang.



Chỉ mất một giờ trước khi tôi nhận ra thực tế phũ phàng của nơi này.

"Có một nơi ẩn náu trong tầng hầm của lâu đài. Đừng bao giờ ra khỏi đó cho đến khi được lệnh ra ngoài."

Tôi muốn giúp đỡ anh ấy nên ngay khi nhìn thấy cơ hội, tôi đã dùng 'Biến hoá', nhưng đó là tất cả những gì anh nói ngay khi nhìn thấy tôi.

Tôi ngước nhìn anh sải bước lên cầu thang và ngơ ngác hỏi.

"Ngài định giấu tôi dưới tầng hầm phòng trường hợp tôi chết lần nữa à?"

"...."

Kyle nhíu mày. Có vẻ như anh đang kích động nhưng cũng là vẻ căng đắng.

"Phải."

"Vậy tại sao ngài lại dạy tôi bắn tên? Không phải vì muốn thoát khỏi nguy hiểm sao?"

"Đó là để tăng cơ hội sống sót."

Anh nói chắc nịch.

"Điều đó không có nghĩa là ngươi phải đối mặt với nguy hiểm trong bất kỳ hoàn cảnh nào."

"...Tôi không muốn để Điện hạ đi một mình"

"Cảm giác lo lắng của ngươi là tưởng tượng, và ngươi không cần làm bất cứ điều gì cả."

"Nhưng...."

"Nhưng gì?"

Giọng Kyle lạnh tanh.

"Hãy thừa nhận rằng ngươi rất yếu. Ngươi nên biết quý trọng mạng sống của mình."

Tôi không nói nên lời.

Tôi biết anh ấy đúng. Sẽ không có gì lố bịch hơn việc tôi lo lắng cho lãnh chúa của phương bắc, Kyle Blake, trong khi bản thân thậm chí còn không thể bắn cung đúng cách.

Nhưng.

Không phải sự liên kết định mệnh là phải chiến đấu cùng nhau ngay cả khi nguy hiểm sao?

"Ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai không tuân lệnh."

Những lời đó, thậm chí còn mang lẫn vẻ tha thiết, buộc tôi phải lắc đầu.

Tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng tôi phải làm vậy.

Rằng tôi không giúp được gì bây giờ.