Ham Muốn Cháy Bỏng

Chương 7: Tiểu thịt tươi: Em muốn thấy chị khỏa thân (Hơi H)



Phàn Tinh Thần không lâu sau mới phản ứng lại, dùng ngón tay quẹt mũi, nói: “Chị, em muốn chị khỏa thân nói chuyện với em.”

“…”

Như Nhân giật mình phát hiện câu nói của mình có nghĩa khác, buồn bực nói: “Em bớt nói nhảm lại.”

“Chị đừng nói không mà, cho em xem ngực của chị đi.” Phàn Tinh Thần nói: “Em cũng cho chị xem của em, chị sẽ không thiệt đâu.”

Màn hình chuyển động, hiện ra hình ảnh của anh, hai tay rảnh rỗi, để lộ ra bộ ngực trần và nửa người dưới chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, cho dù là màu đen thì túp lều giữa hai chân vẫn hiện lên rất rõ ràng.

Không chút chần chừ, Phàn Tinh Thần cởi bỏ qυầи ɭóŧ, đem côn ŧᏂịŧ to lớn phóng thích ra ngoài. Anh bắt đầu sờ vào nhúm lông.

“Chị, chị nhìn thấy không?”

“…Ừ.” Như Nhân phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi.

Phàn Tinh Thần đưa điện thoại lại gần, có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông uốn lượn của anh, cũng như côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh, theo động tác của anh, đầu nấm phun ra chất lỏng màu trắng như nước.

“Chị, chị cũng cho em xem với.”

Dưới thân của Như Nhân bắt đầu khô nóng, cô không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân lại, quay camera lại, chỉ lộ nửa người trên, xương quai xanh và thân dưới.

Chiếc váy cổ chữ V vẫn chưa được thay ra, bởi vì cô đang đi học nên không thể mặc quá hở hang.

Như Nhân kéo khóa kéo sau lưng, kéo cổ áo xuống đến khuỷu tay, để lộ ra chiếc áσ ɭóŧ màu nude, chỉ có phần trên là hoa văn dày đặc, xung quanh thưa thớt, bộ ngực trắng như tuyết mơ hồ hiện ra.

Có thể nghe rõ tiếng thở dốc của Phàn Tinh Thần, động tác trên tay anh ngày càng nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ cũng càng dựng thẳng.

“Chị, chị đổi áo ngực rồi.”

Như Nhân nhẹ giọng nói: “Ừ, đẹp không?”

Phàn Tinh Thần cắn răng: “ Cởi ra càng đẹp hơn, chị, cởi đi.”

Như Nhân nghe theo lời anh, tháo nút khuy phía sau ra, dây áo ngực cứ thế rơi xuống, chậm rãi để lộ ra dáng dấp của bộ ngực.

Như Nhân nhìn thấy hình bóng của mình trên cửa sổ, bộ ngực trắng tuyết đỏ bừng, hơi run rẩy dựng thẳng lên, hình bóng của cây côn ŧᏂịŧ của anh phản chiếu lên cửa sổ. Hai bức tranh hợp lại với nhau, không khí tràn đầy mùi tìиɧ ɖu͙© và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Phàn Tinh Thần khó khăn rêи ɾỉ một tiếng, mặc dù qua điện thoại di động, nhưng anh vẫn cảm thấy giọng nói của mình trở nên khàn khàn.

“Chị, mau xoa cho em, ưm…, khi chen vào bên trong của chị, ưm, rãnh vυ' thật đẹp biết bao…” Tiếng nói của Phàn Tinh Thần bị đứt quãng, giọng nói kèm theo tiếng thở dốc: “Em muốn ngậm lấy núʍ ѵú nhỏ của chị…”

Như Nhân chưa nghe qua lời bộc lộ du͙© vọиɠ trần trụi như vậy, đầu như muốn nổ tung, bàn tay bao bọc lấy bộ ngực không tự chủ được mà dùng sức, liền khiến cho cô cũng thở hổn hển.

“Chị, chị cũng có cảm giác đúng không?…Em thật muốn đâm sâu vào chị một lần nữa, rồi bắn hết tất cả vào bên trong chị…”

Phàn Tinh Thần gia tăng tốc độ trong tay, lòng bàn như giống như trở thành đá mài, lên lên xuống xuống mà mài lưỡi dao thịt, hai viên tinh hoàn theo động tác của anh mà chuyển động.

Như Nhân chỉ cảm thấy dưới thân nóng ran, chỉ muốn nắm lấy côn ŧᏂịŧ ngăn chặn lại cảm giác cuồn cuộn muốn dâng trào của cô.

“Chị, chị cũng muốn…”

Phàn Tinh Thần như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Chị, chị thích tư thế nào nhất?”

“Ừm…” Như Nhân nhớ lại lần hoan ái với anh, hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không kiểm soát thiêu đốt tâm chí của cô: “Từ phía sau, chị muốn em đi vào chị từ phía sau.”

Cảm giác e thẹn thường ngày biến mất, những lời không thể khống chế mà tràn ra khỏi miệng, âm thanh mềm mại ôn nhu đã đưa Phàn Tinh Thần lêи đỉиɦ.

“Chị, em không nhịn được.”

Hai tay anh như mài dao cuối cùng cũng dừng lại, miệng thở hổn hển, cuối cùng phát ra tiếng gầm trầm thấp, màn hình trở nên bẩn.

“Thật tuyệt…” Phàn Tinh Thần cũng không buồn lau màn hình, hỏi cô: “Chị, ngày mai chị có ở nhà không? Chiều mai em không có tiết.”

Anh đã được thỏa mãn nhưng cô vẫn còn chìm trong hố sâu của du͙© vọиɠ.

Như Nhân không thể không đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Như Nhân ném điện thoại sang một bên và lăn lên giường.

Cô nhét chăn vào giữa hai đùi, dùng sức kẹp chặt, tự mình chà xát.

Hồi tiểu học, cô giáo cô có dạy vắt chéo chân, lúc đó chỉ cảm thấy nó thoải mái, không biết vì sao đôi khi trong lớp buồn chán cô không nhịn được mà vắt chéo chân mấy lần.

Diêu Lỗi là một người đàn ông truyền thống nên trong nhà không có những dụng cụ thỏa mãn nhu cầu.

Như Nhân nhắm mắt lại và tưởng tượng rằng Phàn Tinh Thần đang ôm lấy eo cô và đâm mạnh vào người cô, cơ thể cô ngày càng ẩm ướt, thậm chí cô còn có thể ngửi được mùi của chính mình.

Cảm giác thỏa mãn từ tiểu huyệt khiến cô thở hổn hển như chú cá mắc cạn, cô nghĩ nếu có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ ở cùng hai phương diện thì liệu đó có phải là nhân gian cực lạc.