Ham Muốn Cháy Bỏng

Chương 3: Tiểu thịt tươi: Bắn vào trong (H)



Phàn Tinh Thần tò mò đưa sâu vào trong, chất lỏng sệt sệt bao phủ lấy ngón tay anh, anh cảm thấy vẫn chưa đủ, liền lặng lẽ đưa thêm một ngón tay vào, rồi lại thêm một ngón tay nữa…

Như Nhân càng thở hổn hển hơn nứa, rêи ɾỉ cắn vào vai anh.

“Chị, chị thoải mái sao…”

Như Nhân trả lời bằng những vết cắn.

Động tác của anh mang theo sự kích động và thô ráp của một chàng trai trẻ, khiến cơ thể của Như Nhân không khỏi run lên.

Cô không thể kìm nén được bản thân nữa mà đã cất lên tiếng rêи ɾỉ.

Phàn Tinh Thần cũng động tình nói: “Chị, em muốn đi vào…”

“Cho nó vào đi.” Như Nhân đáp lại anh, dứt khoát cởϊ qυầи áo ra, khỏa thân trước mặt anh. Cô ngã xuống giường, kéo Phàn Tinh Thần lên trên người mình, cơ thể quyến rũ của chàng trai to lớn lập tức hiện rõ trước mắt cô, phía dưới lại ướt thêm một chút.

Như Nhân móc từ trong túi ra một hộp áo mưa, đưa cho Phàn Tinh Thần: “Cậu biết dùng nó không?”

Có thể là Phàn Tinh Thần thực sự không biết hoặc có thể là anh cố ý giở trò, nên anh không có cầm lấy, chống nạnh đứng trước mặt cô: “Chị, chị đeo cho em.”

“Được rồi.”

Như Nhân xé một cái bαo ©αo sυ, đặt lên đầu nấm và dùng sức đẩy nó xuống.

“…Chị, hình như, không vừa lắm, có chút chật.”

Như Nhân có chút bất đắc dĩ: “Tôi đã mua cỡ lớn nhất rồi.”

Phàn Tinh Thần nói: “Vậy để lần sau em sẽ mua, mua cỡ lớn hơn.”

Như Nhân không đáp lại câu “Lần sau” của anh, có trời mới biết bọn họ có lần sau hay không.

Phàn Tinh Thần tự tay vuốt ve nhẹ nhàng côn ŧᏂịŧ to lớn bị bαo ©αo sυ bao bọc đến mềm nhũn để lấy lại sự huy hoàng.

Như Nhân thực sự chờ không nổi nữa, vì vậy cô nói: “Vậy cậu trực tiếp đi vào đi, dù sao tôi cũng đang trong kì an toàn.”

“Chị, thực sự có thể sao?”

“Mau cho vào đi.”

Phàn Tinh Thần học thêm những cuốn phim, tách hai chân của cô ra, đỡ côn ŧᏂịŧ đến chính giữa hai chân của cô.

Chàng trai có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, còn có chút bỡ ngỡ, Như Nhân giúp anh một tay, côn ŧᏂịŧ to lớn thành công tiến vào cơ thể của mình, lấp đầy cảm giác trống rỗng đã lâu của cơ thể, ngăn chặn du͙© vọиɠ dâng trào.

Như Nhân và Phàn Tinh Thần đồng thời rêи ɾỉ một tiếng.

“Chị, chị thật chặt…”

Phàn Tinh Thần không kìm được mà nói bên tai cô. Xem ra, anh thực sự thích những người lớn tuổi hơn mình, một tiếng gọi chị hai tiếng gọi chị.

“Thử động một cái.” Như Nhân dẫn dắt anh, Phàn Tinh Thần nghe theo, “Ừ…”

Phàn Tinh Thần thở dốc giống như uống phải nước nóng.

Sau khi nếm được mùi vị, anh va chạm càng mãnh liệt, nơi giao hợp dính đầy chất lỏng âm thanh tiếng nước bắn tung tóe. Phần lôиɠ ʍυ đen nhánh cũng dính đầy chất lỏng màu trắng đυ.c.

Như Nhân cảm thấy mình như bị anh làm cho vỡ nát, đầu óc mê muội như thiếu không khí, âm thanh sột soạt chà xát với gối. Bộ ngực trắng nõn giống như hai quả bóng bay chứa đầy nước, quả anh đào xinh đẹp cũng theo sự chuyển động mà run lên, Phàn Tinh Thần không khỏi nhéo một cái, mồ hôi đổ đầy trán, giống như vừa chạy bộ mấy cây số.

Như Nhân nhìn người đàn ông trên người mình, càng muốn anh vào sâu hơn, luân động nhanh hơn, du͙© vọиɠ hoàn toàn chiếm lấy bản thân đẩy cô lêи đỉиɦ.

Như Nhân đưa tay xuống, dùng đầu ngón tay mân mê hạt châu của chính mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ trong ra ngoài khiến hai mắt cô nhắm nghiền.

Mà Phàn Tinh Thần nhìn động tác tự an ủi bản thân của cô, càng thêm phấn khích, cúi đầu cắn lên đầṳ ѵú của cô, nước bọt khiến đầṳ ѵú hồng nhuận như búp măng sau mưa, đầu nhũ non trắng mịn khiến người ta muốn cắn một phát.

Từ hình ảnh hay âm thanh của căn phòng này đều vô cùng nóng bỏng.

”Chị, em nghĩ em muốn bắn…”

“…”

Như Nhân chìm đắm đến mức quên mất đây là lần đầu tiên của anh, kéo dài lâu như vậy cũng đã hết mức.

Cô ân cần mà ôm lấy lưng anh: “Bắn đi, bắn ở bên trong chị.”

Lần đầu tiên Như Nhân xưng là chị, có chút cảm thấy không tự nhiên đến mức cả người trở nên càng mẫn cảm, nhịn không được mà gãi gãi.

“Vậy em bắn đây…’’

Phàn Tinh Thần như chạy nước rút gia tăng sức lực, khiến nơi giao hợp và bụng dưới càng thêm nóng hơn, tiếng rên lộn xộn từ trong miệng cô cất lên, khiến giọng nói của Như Nhân như bị đâm thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng là đâm mạnh vào, kèm theo tiếng gầm gừ trầm thấp, anh đã bắn trong người cô.

Như Nhân chỉ cảm thấy trong tiểu huyệt như có một một luồng nhiệt nóng bỏng, từ phía dưới trào ra, nhưng cô lại không đẩy được côn ŧᏂịŧ mềm nhũn của anh ra.

Có lẽ là thực sự cần kích cỡ lớn.

Phàn Tinh Thần ngã vào người cô mà thở dốc, Như Nhân nắm lấy tay anh ấn nhẹ vào hạt châu. Cô nhắm mặt lại, liếʍ lấy dái tai của anh.

Phàn Tinh Thần giống như bị triệu hồi, giúp cô xoa xoa, thứ bên trong cô lặng lẽ sống lại…

Như Nhân một lần nữa cảm nhận được sự hiện diện của anh.