Ham Muốn Cháy Bỏng

Chương 1: Tiểu thịt tươi: Chị, chị thật đẹp…



Như Nhân năm nay đã ba mươi tuổi, sau khi kết hôn liền ở nhà làm nội trợ, không trải qua sự khắc nghiệt của nơi làm việc, so với bạn bè thì cô trẻ hơn rất nhiều.

Cô sinh ra với làn da trắng như sứ, đôi mắt trong veo, đặc biệt hơn là đôi mắt màu hạt dẻ, trời sinh đã cuốn hút, cô không cần ăn mặc những trang phục trưởng thành, chỉ với một bộ đồ giản dị cũng đủ khiến cô giống như một tiểu mỹ nữ vừa mới tốt nghiệp.

Đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác cùng với một tiểu thịt tươi yêu đương.

“Chị thật sự ba mươi tuổi sao?”

Tiểu thịt tươi tên Phàn Tinh Thần, là người mà Như Nhân đã gặp trên mạng cách đây không lâu, mười chín tuổi, năm nay vừa lên đại học, đang học chuyên ngành thể thao, chiều cao 1,9m tương đương với dáng người cường tráng, rắn chắc.

Phàn Tinh Thần đè thấp âm thanh: “Tôi thích người phụ nữ trưởng thành”

Hôm nay, Như Nhân đã cố ý mặc một chiếc váy ngắn làm từ vải tuyn, có dây buộc eo cùng màu ở bên trong, so với trước đây cố đã trông thành thục hơn đôi chút, nhưng vẫn không dấu được gương mặt gương mặt trong sáng như trẻ con.

Như Nhân nói: “Muốn tôi cho cậu xem chứng minh thư à?”

Phàn Tinh Thần cười rộ lên, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, tỏa ra hơi thở thanh xuân.

Như Nhân nhấp một ngụm cà phê, lúc này đã là hai giờ chiều, thời điểm của sự lười biếng, cô cũng chẳng biết sẽ mất bao lâu, cảm thấy mình là trưởng bối, cô vẫn nên chủ động một chút.

“Bây giờ chúng ta đi chứ?”

Phan Tinh Thần lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã được che dấu.

“Được”

Hai người ngồi bên ngoài của quán cà phê, ánh nắng vừa chiếu đến, cái bóng của Phàn Tinh Thần dễ dàng đè lên chiếc bóng của cô.

Phàn Tinh Thần nói: “Chị có muốn tôi cầm túi giúp chị không?”

Như Nhân có chút bất ngờ trước sự chăm sóc của chàng trai: “Không cần, cũng không nặng lắm.”

“Ừm”

Như Nhân và Phàn Tinh Thần nhanh chóng đi bộ đến một khách sạn gần đó, dùng chứng minh thư của Phàn Tinh Thần để đăng ký phòng, cô là người tính tiền. Đó là kết quả của sự kiên trì của cô, vốn dĩ Phàn Tinh Thần muốn chia đôi, nhưng cuối cùng vẫn bị Như Nhân phản đối một cách tàn nhẫn.

“Đây là phòng của anh chị.”

Bước vào khách sạn, người qua lại trở nên ít đi, Như Nhân cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ đến việc chồng của mình gian díu với thư ký, cảm giác vụиɠ ŧяộʍ trong Như Nhân lập tức biến mất, eo cũng thẳng lên rất nhiều.

Quẹt thẻ để vào phòng, căn phòng lơn như thế này mà chỉ có hai người.

Như Nhân và Phàn Tinh Thần bỗng cảm thấy lúng túng trong giây lát.

Như Nhân chỉ chỉ về phía toilet: “Tôi đi.. tắm trước.”

“À, được”

Như Nhân tắm rửa cho mình thật sạch sẽ, vẫn mặc nội y, bên ngoài là bộ váy ngủ tơ tằm có dây buộc.

Cuối cùng, cô đứng trước gương trang điểm, xịt một chút nước hoa, người phụ nữ trong gương có mái tóc dài được vén lên, bộ ngực no đủ, lộ ra một đường rãnh sâu. Cô ưỡn ngực, đôi bạch thỏ theo động tác của cô mà khẽ rung, cảm giác sung sướиɠ khi trả thù chồng khiến cả người cô run rẩy.

Như Nhân đi ra ngoài thì thấy Phàn Tinh Thần đang ngồi bên giường cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, lập tức ngây ngẩn cả người.

Như Nhân cười nhẹ: “Còn ở đó làm gì, đến lượt cậu rồi, nhanh đi đi!”

“À…được”

Toilet truyền đến tiếng nước, điện thoại của Như Nhân hiện lên một tin nhắn, cô lấy ra xem, là chồng cô nhắn rằng đêm nay có một bữa tiệc nên về nhà khá trễ.

Như Nhân giận dữ ném điện thoại lại vào trong túi, lẩm bẩm; ” Tốt nhất là đừng về”

“Ai không trở về?”

Như Nhân bỗng bị một người từ phía sau ôm lấy, Phàn Tinh Thần tựa cằm vào cổ cô, hơi thở phả lên mặt cô.

Đã lâu Như Nhân chưa cảm nhận được cái ôm ấm áp như vậy, không khỏi có chút say mê, nhếch miệng cười nói; “Sao mà cậu tắm nhanh vậy, đã sạch chưa?”

Tiếng nói của Phàn Tinh Thần mềm mại nhưng lại không cầu kỳ, rất quyến rũ: “Đương nhiên là tắm sạch rồi, không tin chị có thể đến đây xem.”

Như Nhân hơi nghiêng mặt lại, Phàn Tinh Thần liền hôn cô.

Anh khéo léo liếʍ mυ'ŧ đôi môi đỏ tươi của cô, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, cùng đầu lưỡi của cô quấn quýt một lúc, trao đổi nước bọt và thở dốc. Môi của cố rất ngọt rất thơm, chiếc lưỡi của anh rất nóng và linh hoạt, Như Nhân và Phàn Tinh Thần đã bắt đầu say mê.

Bàn tay của Phàn Tinh Thần cũng không rảnh, bao trùm lấy đôi gò bồng đào ngạo nghễ của cô.

Như Nhân không thích mặc áσ ɭóŧ bằng xốp, nó rất nóng, đối với kích cỡ 36D của cô cũng là gánh nặng, cô luôn mặc áo ren trắng tinh khiết, rất nhanh Phàn Tinh Thần đã tìm thấy hai điểm mê người nhô ra, nó giống như quả anh đào nhỏ.

Dường như anh rất say đắm loại xúc cảm này, không tự chủ được mà day day theo vòng tròn, cơ thể của Như Nhân càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lưng không khỏi thẳng lên.

Cô ở trong vòng tay anh, mỗi một cử chỉ nhỏ đều không thoát khỏi cảm giác của anh, phản ứng của cô nói cho anh biết rằng, cô cũng đang cần anh.

Phàn Tinh Thần động tình,khàn giọng nói: “Chị, chị thật là đẹp…”

Như Nhân khẽ ngân một tiếng: “…Thế sao.”

Phàn Tinh Thần nhẹ nhàng kẹp lấy hai quả anh đào, bào tay bao bọc lấy cặp nhũ hoa, nhào nặn chúng.

“Đẹp ở đâu?”

Như Nhân không khỏi nghĩ đến người chồng đã gϊếŧ chết trái tim mình bằng hàng ngàn con dao, nếu cô thật sự như anh nói, vậy hắn đâu có khả năng ở bên ngoài..

“Nơi nào cũng đẹp”

Phàn Tinh Thần không hài lòng với những lớp vải được chia thành nhiều lớp, anh kéo cổ áo đang mở xuống, đem bên ngực bị anh trêu đùa đến đỏ ửng ra. Cảm giác mát mẻ khi tiếp xúc với không khí khiến Như Nhân rêи ɾỉ một tiếng, điều này càng khơi dậy khát vọng của hai người.

“Chị nhìn xem, thật là đẹp…’