Hai Ông Chồng Cũ Một Vở Diễn

Chương 2: Thưởng tân nương? Thưởng tân lang?



Chuyển ngữ: Tiểu Su a.k.a Tử Dương

Chỉnh sửa: Tiểu Dạ a.k.a Mốc

 

o0o

Đầu thuyền ánh trăng rọi,

Trên đất hai đôi giày.

o0o

Kể chuyện này từ lúc bắt đầu đi. Lúc đó, Bùi Diễn Trinh còn chưa phải là tiểu cữu cữu của ta, mà ta cũng không phải cháu gái bên ngoại của y.

Thẩm gia chúng ta là dân buôn bán, nghe nói từ đời tằng tằng tổ gia gia của ta bắt đầu phát tài, năm đó tằng tằng tổ gia gia của ta từ một khe núi nhỏ được gọi là huyện Y bên cạnh thành Huy Châu đơn thương độc mã lăn lộn đến thành Dương Châu, đi làm phu khuân vác, chỉ với một đòn gánh bằng trúc mà lập nên nghiệp lớn, cuối cùng trở thành ông chủ cửa hàng gạo lớn nhất Dương Châu. Từ đó về sau, cách buôn bán được truyền lại cho đời sau, tiền bạc tích góp qua từng thế hệ, đến đời cha ta, buôn bán của Thẩm gia đã mọc lên như nấm. Đương nhiên, “phú khả địch quốc” chẳng qua là suy nghĩ chủ quan không đáng tin của người ngoài mà thôi, dù có nhiều tiền đến mấy đi nữa cũng không thể so sánh với Hoàng đế có đúng không?

Vì vậy, Thẩm gia chúng ta tuy giàu có nhưng không phải quan lại quyền quý, dòng dõi thư hương, phụ thân trước sau đều lấy danh hào “người thô kệch” làm vinh dự, khi vui vẻ thì nói những lời thô tục liên miên không dứt mà chẳng coi trọng văn vẻ, khi tức giận thì những lời thô tục lại càng văng tán loạn bay đầy trời, cực kỳ không nhìn ra dáng vẻ một văn nhân thi sĩ nghiền ngẫm từng câu từng chữ, mà chỉ là kẻ giỏi già mồm cãi láo.

Tên của ta chính là ví dụ tốt nhất, các thế hệ Thẩm gia phần đông đều là con trai, con gái thì hiếm hoi, phụ thân vô cùng mãn nguyện liền đặt tên cho ta là “Diệu”, tách ra là “nữ ít”,[1] nói trắng ra cho dễ nhớ lại dễ đọc.

Trong nhà ta có một đoàn kịch, mỗi dịp lễ tết là dựng đài diễn kịch, không phải “Trí thủ Sinh thần cương”, “Say rượu đánh nhau với Tưởng Môn Thần” thì là “Triệu Tử Long một ngựa cứu chủ”, “Chiến Uyển thành”, “Phạt Tử Đô”, lạch cạch leng keng vô cùng náo nhiệt.

Nhớ lại hồi đó ta còn chưa lấy chồng, thích nhất là xem sách tranh《Thủy Hử》, 《Tam quốc chí》, dĩ nhiên, trong nhà cũng chỉ có loại sách tranh này….

Có cô gái nào mà không hoài xuân? Đã thấy nhiều đã nghe nhiều khó tránh khỏi sinh chút mộng mơ. Khi đó ta ngưỡng mộ nhất là Báo Tử Đầu Lâm Xung đứng thứ sáu trong một trăm lẻ tám anh hùng Thủy Hử, phóng khoáng rộng rãi, dám xông dám công, không chút kiêng kỵ, lại đối xử với mọi người chân thành, ta cho rằng quả thật rất có bản lĩnh đàn ông đích thực.

Hễ đoàn kịch tập kịch có liên quan đến Lâm Xung, ta đều bỏ tất cả mọi việc để chạy đi nghe, khiến các di nương hoảng sợ một trận, cho là ta nhìn trúng đào kép nào đó trong đoàn kịch, liên tục nói bóng nói gió bên tai phụ thân, ai ngờ phụ thân lại cười ha ha nói: “Nếu Diệu Nhi hợp ý người nào, cứ nói cho phụ thân, phụ thân thay con làm chủ.”

Di nương buồn, ta lại vui. Tư tưởng khoáng đạt của phụ thân đương nhiên khiến ta hết sức vui mừng.

Chẳng qua là, chưa từng nghĩ đến, năm ấy ta đến tuổi cập kê, biết bao thiếu niên anh tuấn con nhà phú quý đến cửa cầu hôn, phụ thân lại tự mình quyết định gả ta con trai độc nhất của Bùi gia Bùi Diễn Trinh. Ta vừa nghe, khác nào ngũ lôi oanh đỉnh địa long chuyển mình, thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ.

Nhớ năm đó vì sao ta lại đơn phương chung tình Lâm Xung? Mà ngay cả Triệu Tử Long cũng nhìn không thuận mắt, cảm thấy Triệu Tử Long còn không bằng Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, chính là bởi vì Triệu Tử Long là một tiểu bạch kiểm. Phải biết rằng, ta cực kỳ không thích mấy tên nam tử da dẻ trắng nõn mịn màng!

Giờ đây nghe nói Bùi Diễn Trinh này chính là nam tử trắng nõn điển hình của thành Dương Châu, chẳng những thế, hắn còn phạm vào một điều tối kỵ của ta, không những trắng nõn nà, mà còn là một thư sinh! Vai không thể gánh tay không thể xách, chính là thư sinh vô dụng.



Bùi gia là quan lại thế gia nổi danh, trong nhà mấy đời văn thần lớp lớp xuất hiện, dường như còn có mấy tên gian thần lộng quyền danh tiếng lan xa, đến đời Bùi Diễn Trinh lại chỉ có một con trai độc nhất, đương nhiên là hận không thể để hắn ăn sách gối thơ không rời Khổng Mạnh, Bùi Diễn Trinh cũng cố gắng học tập, mười sáu tuổi thi Đình liền đứng đầu bảng, được Hoàng thượng khâm điểm là tân khoa Trạng nguyên, làm việc tại Hàn Lâm viện, con đường làm quan rộng rãi bằng phẳng.

Như thế, cũng tạm chấp nhận được, chỉ là Bùi Diễn Trinh lại là một người đa sầu đa bệnh, làm quan trong kinh một thời gian thì thủy thổ không hợp, bệnh tật quấn thân, vì vậy, hướng Hoàng thượng từ quan cáo bệnh hồi hương, trở lại thành Dương Châu làm một quan huyện nhỏ nhoi cũng được mấy năm nay.

Trong đám người đến cầu hôn lần này, rõ ràng phụ thân chưa bao giờ để hắn vào trong mắt, tại sao hắn vừa đến cửa hỏi thăm, chỉ trong một đêm phụ thân như bị trúng tà hoàn toàn phá vỡ nguyên tắc mấy chục năm nay, khăng khăng cho rằng con rể Thẩm gia không phải là Bùi Diễn Trinh thì không chấp nhận ai hết.

Ban đêm, phụ thân khuyên giải an ủi ta: “Ta đã gặp qua Bùi Diễn Trinh, bà nó chứ, quả là một tiểu tử kinh tài tuyệt diễm! Rất có tiền đồ!”

Ta kinh ngạc, kẻ đọc sách thánh hiền quả nhiên tâm địa gian giảo, không hiểu đã hạ mê dược gì với phụ thân ta, lại có thể làm cho một người thô kệch như ông nói được một câu nho nhã như “kinh tài tuyệt diễm”…….

Dĩ nhiên, ta cũng sinh vài phần tò mò, không hiểu được biện pháp “kinh tài” nào, phương pháp “tuyệt diễm” nào có thể khiến phụ thân tự mình gả đi đứa con gái độc nhất này? Vì thế đã miễn cưỡng nhận lời.

Phải biết rằng, một khởi đầu tốt chưa hẳn có một kết cục tốt đẹp, nhưng một khởi đầu tồi tệ lại chắc chắn mang đến kết quả còn tệ hơn.

Thời điểm ta và Bùi Diễn Trinh vừa mới thành thân liền có biến.

Lúc phu thê đang bái thiên địa, một nhóm người cướp hôn xuất hiện.

Người bị cướp lại không phải tân nương ta, mà là tân lang Bùi Diễn Trinh! Cái tình huống này ta làm sao chịu nổi……

Song thân Bùi gia nào đã gặp qua trường hợp như thế, lập tức ngất lịm, hạ nhân khách khứa rối tung rối mù.

Mọi người đều hoảng sợ riêng mình ta tỉnh táo, trong một đám hỗn loạn ấy, ta tự mình nhấc tấm vải điều, nhìn đội ngũ cướp rể hò hét ầm ĩ rời đi, bình tĩnh chỉ huy đám nha hoàn và gia nô hồi môn của ta chuẩn bị thu dọn đồ cưới, sẵn sàng trở về đại viện Thẩm gia trong đêm nay, có lẽ còn kịp bữa tối.

Nhìn xem, ta đã nói mà, thư sinh quả nhiên vô dụng, nếu có chút võ công thì đã không bị người thuận tay dắt dê dễ dàng bắt đi như vậy, tốt xấu gì cũng có thể trình diễn vài đường quyền cước cho ta mãn nhãn.

Ta âm thầm vui mừng chưa cùng Bùi Diễn Trinh bái xong thiên địa, còn chưa tính là vợ chồng, thu xếp ổn thỏa vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá, đang dẫn theo đám hạ nhân hòm xiểng lỉnh kỉnh bước ra cửa, không ngờ lại nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một hồi tiếng vó ngựa, ngẩng đầu trông thấy cuối phố, nam tử mặc áo gấm đỏ đang cưỡi một con ngựa cao to đỏ thẫm như lửa phi như bay, nhanh nhẹn ghìm chặt dây cương dừng trước mặt ta, nhấc vạt áo lên nhảy xuống ngựa, động tác vô cùng lưu loát.

Nhìn bộ hỉ phục này…… Chẳng phải Bùi Diễn Trinh đó sao?!

Hắn cầm roi ngựa, chắp tay khom người với ta, khẽ mĩm cười nói: “Diễn Trinh không chu đáo, đã khiến nương tử sợ hãi.” Đây là câu đầu tiên hắn nói với ta.

Lúc ấy ta chỉ có một ý nghĩ trong đầu — hối hận a! Tại sao ta lại chậm một bước, đám hạ nhân này tại sao lại lề mề như vậy, xong rồi, lúc này thật phải gả cho hắn…..

Nói thật, việc hắn có thể trở lại, quả thực so với việc hắn bị người ta cướp đi trong hôn lễ còn khiến ta ngạc nhiên hơn.



Ta nhìn hắn, buột miệng nói ra: “Trinh tiết của ngươi vẫn còn?” Đây là câu đầu tiên ta nói với hắn.

Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh sợ.

Bùi Diễn Trinh chỉ hơi ngẩn ra, chợt cười một tiếng, “Còn, Diễn Trinh nguyên vẹn trở về.”

Đèn lồng đỏ thẫm treo cao cao, dõi mắt nhìn khắp nơi đều là chữ “Hỉ” chói mắt, giấy pháo đỏ choét trải đầy đường… Đột nhiên, trong một không gian độc một màu đỏ như vậy, nhìn nụ cười này của hắn, ta chợt thấy ánh trăng biến ảo khôn lường, mây biến vào trong màn đêm sâu thẳm….

Chẳng nhẽ, đây gọi là “kinh tài tuyệt diễm” trong truyền thuyết?

Đêm động phòng hoa chúc, ta hỏi hắn làm sao thoát thân được. Hắn thong dong thản nhiên nói với ta tám chữ: “Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý.”[2]

Ta mau chóng tỉnh ngộ, hiểu rõ tại sao phụ thân lại bị hắn làm cho điên đảo. Minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng. Kẻ đọc sách thánh hiền lúc mở miệng so với mười vạn đại quân uy vũ còn đáng sợ hơn.

Chẳng qua là, hắn thật sự lắm bệnh lại yếu ớt sao? Trên giường, trải qua một hồi dây dưa quấn quýt với nhau xong, ta cảm thấy ta mới là kẻ lắm bệnh lại yếu ớt.

Ta thở hổn hển, tiếng thở dài yếu ớt thoát khỏi miệng so với tiếng mèo kêu còn yếu hơn.

Bùi Diễn Trinh cúi người hôn lên dái tai của ta, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Bây giờ, phu nhân tin Diễn Trinh còn trong sạch rồi chứ?”

Đáy lòng ta mắng một câu. Bà nó, ai biết trong sạch của hắn còn hay không, dù sao, qua đêm nay, trong sạch của ta coi như không còn.

~~~~~o0o~~~~~

Chú thích

Tên chương: Cướp tân lang, cướp tân nương.

[1]Chữ “妙” ~ Diệu tách ra “女” ~ nữ và “少” ~ thiểu (ít)

[2]Hiểu chi dĩ tình: dùng chân thành cảm động đối phương; động chi dĩ lý: dùng đạo lý thuyết phục đối phương.

 

------oOo------