Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 147: Ngoại truyện 2 – Nhân sinh quan Tiêu Dao Tông



[Tiêu Dao Tông – Nhân Sinh Quan]

(*Nhân sinh quan: quan niệm, suy nghĩ về sự sống, cuộc sống con người)

Năm đó, khi Đạm Đài Tẫn khảo hạch xong thì thong thả trôi qua, về sau năng lực bốn vị sư huynh Lâm Phong đã không đủ để dạy hắn, Triệu Du liền tự mình dạy bảo Đạm Đài Tẫn.

“Có biết đánh cờ không?”

Đạm Đài Tẫn lắc đầu: “Không ạ”

“Lại đây ngồi, vi sư dạy ngươi.”

Đạm Đài Tẫn ngồi xuống trước mặt Triệu Du.

Triệu Du nói: “Cờ như nhân sinh, nhìn cờ có thể đoán tâm.”

Triệu Du tiên tôn giải thích cặn kẽ cho Đạm Đài Tẫn quy tắc đánh cờ, sư đồ hai người cùng nhau đánh cờ, Triệu Du cầm quân trắng, Đạm Đài Tẫn cầm quân đen.

Đầu ngón tay của thiếu niên tái nhợt lạnh băng, quân cờ màu đen bằng ngọc thạch trên ngón tay thon dài của hắn càng thêm xinh đẹp. Đạm Đài Tẫn rất thông minh, Triệu Du cơ hồ nói qua một lần, hắn liền có thể từ một suy ra ba.

Một lát sau, Đạm Đài Tẫn thua.

Hắn mím môi, mắt đen như hắc diệu thạch dấy lên hứng thú: “Lại tiếp tục.”

Triệu Du liền cùng hắn đánh tiếp một ván, nhìn xem thế cờ, Triệu Du ở trong lòng thở dài một tiếng.

Nhìn cờ đoán tâm, thiếu niên hạ cờ sát phạt âm tàn, không để tâm mệnh của quân tốt, không có chút tâm thương xót, những quân cờ kia ở trên tay hi sinh liên tiếp, trong mắt thiếu niên chỉ nhìn thấy thắng lợi, không từ thủ đoạn, Triệu Du nghĩ đến từ này.

“Cửu Mân, buổi chiều đi Tàng Thư các, tìm quyển sách bìa xanh lam thứ tám ở hàng thứ hai cột thứ ba, ngày mai đọc lại cho vi sư nghe.”

Đạm Đài Tẫn dù không hiểu được ý trong đó, nhưng đối với hắn mà nói, Triệu Du hiển nhiên so với bọn Tàng Hải có bản lĩnh hơn nhiều, trong lòng của hắn cũng không kính trọng Triệu Du, cụp mắt đáp: “Dạ được.”

Theo lời của Triệu Du, Đạm Đài Tẫn rút ra quyển sách kia đọc.

Bìa sách màu xanh lam nhìn như đã lâu năm, gọi là “ Vỡ lòng”.

Nhìn thấy danh tự này, Đạm Đài Tẫn nhíu mày.

Mở ra, phía trên rõ ràng còn có bút ký non nớt của tiểu hài tử, Đạm Đài Tẫn cất sách, tìm sư huynh phụ trách Tàng Thư các để đăng ký.

Sư huynh hết sức kinh ngạc: “Cửu Mân sư đệ, tại sao lại xem sách vỡ lòng của bọn trẻ. ”

“Sư tôn căn dặn.” Đạm Đài Tẫn hỏi, “Sư huynh nói đây là sách vỡ lòng của bọn trẻ?”

Sư huynh cười nói: “Đây là thư tịch dành cho đứa nhỏ mười tuổi trong tông môn.”

“. . . Biết rồi.”

Ban đêm Đạm Đài Tẫn lật ra quyển sách kia, tờ thứ nhất giảng chính là yêu.

Hắn nhìn chằm chằm chữ kia một lát, mặt không biểu tình lật đến trang thứ hai, “Thiện”.

Hắn lại lật, là “Trung nghĩa”.

Đạm Đài Tẫn nhìn một lần, đem cả quyển sách đọc hết, ngày thứ hai vốn cho rằng Triệu Du muốn dò bài hắn, nhưng lại không có.

“Ngươi đi theo vi sư, vi sư có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.”

Đạm Đài Tẫn lần thứ nhất nhận nhiệm vụ của Tiêu Dao tông, hắn vốn cho rằng là trừ ma hàng yêu, không nghĩ tới Triệu Du dẫn hắn tới một đầu hẻm nhỏ tàn tạ ở nhân gian. Trong gió tuyết, một lão phụ nhân cầm quải trượng đứng đấy.

“Nhìn thấy bà ấy chứ? Con trai của bà ấy đi đánh trận, về sau bà ấy liền ngày ngày đứng ở chỗ này đợi, đợi đã mười lăm năm, có thể bà ấy cũng không biết, con trai mình đã chết trên chiến trường. Mai là ngày đại nạn của bà ấy, ngươi biến thành con của bà ấy, thành toàn cho tâm nguyện của bà ấy.”

“Sư tôn.” Đạm Đài Tẫn nhíu mày.

“Cửu Mân, đi đi.” Triệu Du phất tay, Đạm Đài Tẫn liền thay đổi dung mạo.

Đạm Đài Tẫn đứng trong gió tuyết chốc lát, cất bước đi đến chỗ lão phụ nhân.

Đôi mắt đục ngầu không có chút biểu cảm, nặng nề mang đầy tử khí, lão phụ nhân như một khúc gỗ mục nát, quấn chặt lấy chiếc áo cũ nát, tuyết rơi trên mái tóc mục nát của bà.

Khoảnh khắc trông thấy Đạm Đài Tẫn, đôi mắt vô cảm của bà từ từ đẫm lệ.

Giọng nói run rẫy: “Chí, con là Chí của nương sao?”

Đôi tay khô gầy như vỏ cây già sờ lên mặt Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn trầm mặc không nói, hắn không có mẫu thân, không biết người khác ở chung cùng mẫu thân là như thế nào, hắn không phải Lý Chí, cũng không bắt chước giống Lý Chí được.

Lão phụ vui mừng dẫn hắn vào nhà, liên miên lải nhải nói rất nhiều lời.

“Chí, con xem, đây là y phục nương làm cho con mấy năm nay, con thử một chút xem có vừa người không.”

Những bộ y phục, từ hạ đến đông, đường may tinh tế dày dặn.

Đạm Đài Tẫn nhìn quần áo mới trong lòng bàn tay, sau đó lại nhìn quần áo cũ đơn bạc đầy mảnh vá trên người lão phụ nhân: “Ừm, vừa người.”

Một đêm kia, hắn cùng với một lão phụ nhân lạ lẫm ăn bữa tối.

Bên ngoài gió tuyết thổi mạnh, ánh đèn toả sáng trong phòng, khắp phòng đầy mùi thơm của canh gà. Gà hầm đến mười phần mềm, lão phụ nói về Lý Chí khi còn bé ra sao, Đạm Đài Tẫn cụp mắt lắng nghe.

Gian phòng của Lý Chí rất sạch sẽ, nhìn là biết được quét dọn quanh năm, chăn đệm mỏng manh nhưng lại rất khô ráo.

Đạm Đài Tẫn gối lên cánh tay, nhưng không ngủ.

Lúc trời sắp sáng, Đạm Đài Tẫn cảm giác được gì đó, đẩy cửa phòng lão phụ ra. Bà đã chết.

Chết vào trận tuyết lớn mùa đông này, bên người là những bộ quần áo được gấp gọn gàng của Lý Chí, tay chân tím xanh, khuôn mặt bà rất yên bình.

Đạm Đài Tẫn nhìn trong chốc lát, đóng lại cửa, đi ngang qua viện tử. Lông gà vùi trong tuyết, đó là con gà mà lão phụ nhân dựa vào để sống, ngay tại đêm qua, bà ấy để dùng nó để cho “Con trai” bồi bổ thân thể.

Lão phụ chờ đợi mười lăm năm gió mưa vẫn không thay đổi, thời điểm chết đi rất hạnh phúc.

Triệu Du xuất hiện, nói với Đạm Đài Tẫn: “Đi thôi.”

Cửa tiểu viện đóng lại trong gió tuyết, trong vòng một năm, Triệu Du không có dạy Đạm Đài Tẫn quá nhiều tiên pháp, ngược lại thỉnh thoảng dẫn hắn đi du lịch.

Có đôi khi để hắn làm một vị tướng quân, giáo úy vì bảo hộ hắn, chết ở trong vòng vây.



Kỳ thật nếu như giáo úy chịu buông ra, chẳng những không chết, còn có thể được quan to lộc hậu, trong nhà kiều thê và ấu tử cũng không trở thành người không nơi nương tựa.

Nhưng mà giáo úy phủ thêm áo choàng cho Đạm Đài Tẫn, dứt khoát nói: “Tướng quân đi mau, đời này trân trọng!”

Trong mắt Đạm Đài Tẫn, ánh bình minh đầy trời, cái người khoác áo lên cho hắn, binh sĩ trẻ tuổi mặc áo giáp, ngã xuống bầu trời đầy mũi tên.

Còn có lần khác, Triệu Du để hắn làm một đứa nhỏ bảy tám tuổi, ca ca của đứa trẻ ăn mày đoạt màn thầu của người khác nên bị đánh cho vết thương chằng chịt, nhưng lại chạy điên cuồng, đem cái màn thầu sớm đã đầy vết bẩn đưa đến bên miệng hắn.

“Văn đệ, đệ mau ăn, ca ở bên ngoài đã nếm qua nên không đói bụng.”

Đạm Đài Tẫn biến thành đứa trẻ gầy yếu, ngồi ở trước miếu hoang, nhìn mưa to phía bên ngoài.

Hắn cúi đầu cắn một cái, màn thầu trong miệng lạnh lẽo cứng ngắt, nam hài bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không nhìn cái bánh bao đó, ngã vào bên trên rơm rạ, dùng âm thanh lạc quan nói: “Ca ca hôm nay đi ngang qua trường học, trông thấy những tiểu công tử kia đều đi học, chờ về sau Văn đệ lớn hơn chút, ca ca cũng sẽ cho đệ đi đọc sách, học xong thì có thể thi Trạng Nguyên, đến lúc đó Văn đệ sẽ không còn bị đói bụng nữa, mỗi ngày đều có đùi gà lớn để ăn.”

Đạm Đài Tẫn nhai màn thầu trong miệng, hỏi: “Vậy còn huynh?”

Nam hài nói: “Ta à, đến lúc đó Văn đệ tìm cho ta một việc vặt để làm là tốt rồi.”

Đạm Đài Tẫn không nói lời nào, ngày thứ hai mưa tạnh, thân thể co ro của nam hài bị đói tỉnh.

“Văn đệ? Văn đệ?”

Bên người trống rỗng không có ai, chỉ lưu lại một cái hộp gỗ tinh xảo, nam hài mở hộp gỗ ra, bên trong là một con gà quay.

Đạm Đài Tẫn không có mở ô, nước mưa cũng không mảy may làm ướt áo bào màu đen của hắn.

Triệu Du giương mắt, cười nói: “Trở về.”

“Vâng, sư tôn.”

Triệu Du vẫn như cũ cái gì cũng không hỏi, Đạm Đài Tẫn vẫn như cũ cái gì cũng không nói.

Rất lâu về sau, Tàng Hải hỏi chuyện này: “Tiểu sư đệ, lúc trước sư tôn luôn luôn dẫn ngươi đi lịch luyện, ngươi đã học được thứ gì?”

Mấy người sư huynh đệ thò đầu ra nhìn lại gần, hiển nhiên là hết sức tò mò.

Năm đó lúc bọn hắn lịch luyện, học qua làm thế nào để hàng yêu, làm thế nào phá nước, tiểu sư đệ là thiên tài, thứ học được có hay không không giống với bọn hắn?

Học được cái gì?

Nhớ tới lão phụ nhân trong gió tuyết, giáo úy trẻ chết vì trung nghĩa, tiểu ăn mày vì đoạt màn thầu mà bị đánh…

Từng gương mặt hiện lên trước mắt hắn.

Trầm mặc hồi lâu, Đạm Đài Tẫn lạnh lùng mở miệng: “Thế nhân* (người đời) ngu xuẩn.”

Tàng Hải, Tàng Phong: “…”

[Tiêu Dao tông * Yêu một người]

Đạm Đài Tẫn nhớ kĩ vào năm thứ hai khi hắn vào Tiêu Dao tông, Tam sư huynh Tàng Lâm có người trong lòng.

Là một nữ đệ tử mới của Tiêu Tử Phong sư thúc, gọi là Nhiếp Thủy.

Tàng Lâm ngày ngày cùng các sư huynh đệ nói Nhiếp Thủy xinh đẹp thông minh, khéo hiểu lòng người cỡ nào.

Đạm Đài Tẫn gặp qua nữ tử kia một lần, mặc thanh y của Tiêu Dao tông, trên đai lưng còn buộc tua rua bện tay, đuôi mắt câu lên, hơi nhếch, nói chuyện luôn mang theo vài phần ý cười. Dung mạo ngọc bích, nói chuyện rất ngọt ngào.

Lúc nhìn thấy Đạm Đài Tẫn lần đầu, đôi mắt kia của Nhiếp Thùy nhìn thẳng trong chốc lát, nhẹ nhàng cười đi tới, tay như có như không móc vào vạt áo của Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn nhếch miệng, ánh mắt trào phúng nhìn nhìn nàng ta.

Thấp giọng nói: “Nhiếp sư muội, Tam sư huynh của ta đang nhìn ngươi ở phía sau đấy.”

“Cái gì!” Nhiếp Thủy giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng không có ai, nhìn lại Đạm Đài Tẫn, Nhiếp Thủy có chút xấu hổ, lúng túng thu tay lại.

Một người như vậy, lại có thể câu đi hai phồn ba phách của Tàng Lâm sư huynh.

Linh thạch của Tiêu Dao tông cần các đệ tử ra ngoài hàng yêu, hoặc đi săn yêu thú mới có.

Tàng Lâm mỗi lần đều cửu tử nhất sinh trở về, vết thương còn chưa lành, liền đem Linh khí mua được tặng cho Nhiếp Thủy.

Đôi khi là vòng ngọc hộ thể, hoặc là trâm cài tóc có trận pháp.

Tàng Hải cùng với Tàng Phong đều nhìn không được Tàng Lâm, khuyên: “Tàng Lâm, chúng ta đều biết ngươi thích Nhiếp Thủy, Nhiếp Thủy nhận chỗ tốt từ ngươi, nhưng chưa từng có ý đáp trả, lại tránh né việc kết làm đạo lữ với ngươi, ta cảm thấy Nhiếp sư muội không tốt như ngươi vẫn nói.”

Tàng Lâm lắc đầu: “Sư huynh, ngươi sao lại nói Nhiếp sư muội như vậy, những vật này không phải Nhiếp sư muội đòi hỏi ta, nàng linh lực thấp, ta mới đưa nàng vài thứ hộ thể.”

Tàng Lâm sư huynh đi rồi, Tàng Phong nói: “Cửu Mân sư đệ, ngươi hãy khuyên nhủ Tàng Lâm sư huynh đi.”

Đạm Đài Tẫn nhướng đôi mắt hẹp dài, nói: “Đừng làm chuyện vô ích.”

Vào một đêm giữa mùa hè, Đạm Đài Tẫn nằm trên ngọn cây, gặp phải Nhiếp Thủy cùng đệ tử Hợp Hoan tông đang yêu đương vụng trộm.

Nam tử Hợp Hoan tông kia ngày thường môi hồng răng trắng, phong thần tuấn lãng, Nhiếp Thủy bám dính lấy hắn, nói lảm nhảm.

Mây mưa qua, Nhiếp Thủy không có nửa phần ngượng ngùng như ngày thường.

“Kẻ ngốc kia lại đưa thứ gì cho nàng?”

Nhiếp Thủy cười nói: “Linh tuỷ trăm năm.”

Nam tử Hợp Hoan tông nhíu mày: “Đây chính là đồ tốt để tẩy tuỷ.”

“Nào tốt như ca ca cùng ta song tu, tên kia chính là đồ đầu gỗ, nói cái gì đối với ta có tình ý, phải giữ lễ, còn không phải muốn cùng người ta kết làm đạo lữ sao.”

Đạm Đài Tẫn lãnh đạm nhìn trong chốc lát, sau đó nằm trở lại trên ngọn cây.

Hắn tâm lạnh, cũng không rảnh rỗi đến nỗi muốn quản việc này, đối với Đạm Đài Tẫn mà nói, phục sinh Diệp Tịch Vụ mới là đại sự.

Tàng Lâm chính là mắt bị mù, lại đi thích loại người này thì nên trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình.

Lúc đó đèn An Hồn vẫn chưa xuất hiện, Đạm Đài Tẫn thường đến bên ngoài tiên động tìm cỏ Dẫn Hồn, thu thập ngàn gốc cỏ Dẫn Hồn, có thể bằng một lần dùng đèn An Hồn.

Từ ngoài tiên động trở về, Đạm Đài Tẫn bắt gặp Tàng Phong đang lo lắng không thôi: “Tiểu sư đệ, ngươi trở về thật đúng lúc, Tam sư huynh xảy ra chuyện rồi.”

Đạm Đài Tẫn theo hắn đi qua, nhìn thấy Tàng Lâm nằm trên giường, sắc mặt xanh mét, trên mắt cá chân có hai vết răng rắn độc rất lớn.



“Tại sao lại là Xích Luyện yêu.”

Xích Luyện là đại yêu, thân mang theo kịch độc, sư huynh đệ mấy người sắc mặt đều khó coi, giúp Tàng Lâm khử độc, cuối cùng Triệu Du chạy tới, mới ổn định lại thân thể của Tàng Lâm.

Ở trong ngực hắn mọi người nhìn thấy một đôi bông tai linh khí được bảo hộ cẩn thận.

Tàng Hải tức giận vỗ hồ lô bên hông, nắm tay nói: “Lại là vì Nhiếp sư muội.”

Tàng Lâm thở dài nói: “Tiểu tử ngốc, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng vì Nhiếp Thủy mà chết.”

Đạm Đài Tẫn thản nhiên tựa bên cạnh cửa coi như việc không liên quan đến mình.

Tàng Phong nói: “A, đây là thứ gì?”

Tàng Hải cầm lên, nói: “Là mấy gốc cỏ Dẫn Hồn.”

“Tàng Lâm muốn thứ này để làm gì?”

Đạm Đài Tẫn dừng một chút, ngước mắt nhìn trong tay của Tàng Hải, rõ ràng là vài cọng cỏ Dẫn Hồn mang theo ánh sang xanh mờ nhạt.

Bên tai giống như truyền đến tiếng cười cởi mở của Tàng Lâm như ngày xưa: “Mặc dù tiểu sư đệ không chịu nói tìm cỏ Dẫn Hồn để làm gì, nhưng ngày sau Tam sư huynh gặp được thì nhất định phải giúp tiểu sư đệ hái về.”

Đạm Đài Tẫn đi qua, tiếp nhận gốc cỏ Dẫn Hồn, không nói một lời đột nhiên đi ra ngoài.

“Tiểu sư đệ, đệ muốn định làm gì?”

Đạm Đài Tẫn ngự kiếm ra Tiêu Dao tiên sơn, lần theo mùi tìm được con Xích Luyện xà yêu.

Hắn cắt vỡ ngón tay, bày một trận pháp.

Xích Luyện đang tu luyện, bị sát khí đáng sợ bên trong máu làm bỏng đến biến lại nguyên hình, lăn ra kêu một tiếng.

Đạm Đài Tẫn cũng không định giết nó, Xích Luyện xà yêu nhìn thấy đường vân trên quần áo của Đạm Đài Tẫn, Xích Luyện kinh nghi nói: “Ngươi là ai, tới là muốn giúp đồng môn của mình báo thù?”

Thiếu niên cong môi: “Không, ta đây tới nhờ ngươi giúp một tay.”

Truyền thuyết Xích Luyện có thể biến thành cả nam lẫn nữ, huyễn hóa nam nữ đều quyến rũ mê người, rắn bản tính dâm, tin tưởng chuyện này, Xích Luyện nhất định nguyện ý giúp. Không giúp, vậy liền đi chết đi.

Xích Luyện nhìn thiếu niên trước mắt cười đầy lãnh ý, liên tục gật đầu: “Giúp, ngươi nói cái gì ta đều giúp.”

Mùa đông trên Tiêu Dao tiên sơn còn chưa đến, một sự kiện lớn đã phát sinh trong tông. Nhiếp Thủy cùng Xích Luyện xà yêu tư thông bị phát hiện, Tiêu Dao tông dù cởi mở đến đâu, cũng không dung thứ được việc Tiên Yêu tư thông.

Huống chi Nhiếp Thủy trộm linh đan trong tông môn tặng cho Xích Luyện, lúc bị phát hiện, Nhiếp Thủy trong bụng đã có cốt nhục của Xích Luyện.

Cả tông môn bùng nổ, Nhiếp Thủy nếu như muốn sống sót, phải rút đi tiên tủy, đi qua bậc thang trảm linh.

Nhiếp Thủy dập đầu, khóc thút thít nói: “Không muốn, ta biết sai rồi, cầu sư tôn và các sư bá bỏ qua cho ta.”

Rút đi tiên tủy, nàng chính là một phàm nhân, đi qua bậc thang trảm linh, so với bị Liệt Hỏa đốt người còn đau nhức hơn.

Sư bá chấp pháp lạnh lùng nhìn nàng: “Không muốn đi cũng được, vậy để Xích Luyện đại yêu kia thay ngươi đi.”

Nhiếp Thủy sắc mặt trắng bệch, muốn cầu cứu sự giúp đỡ của ngữ Xích Luyện đại yêu ngày thường vẫn hoa ngôn xảo ngữ, nhưng mà người ngày xưa vẫn luôn cười nhẹ nhàng sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, nơi nào còn có thể để cho nàng tìm được, mà thay nàng nhận phạt.

Nhiếp Thủy tuyệt vọng vô lực ngồi sập xuống đất, sư bá chấp pháp đã biết kết quả như vậy từ sớm, hừ lạnh một tiếng.

Tàng Lâm nhìn Nhiếp Thủy từ xa.

Trước khi Nhiếp Thủy bị rút đi tiên cốt, hắn khàn giọng mở miệng: “Ta đi thay cho nàng.”

“Tàng Lâm, đệ điên rồi!” Các sư huynh kinh sợ nói.

Đạm Đài Tẫn chuyển mắt, lạnh lùng nhìn Tàng Lâm.

Tàng Lâm hướng Triệu Du dập đầu, theo thứ tự bái các sư huynh đệ một cái.

“Sư tôn, đệ tử bất hiếu. Sư huynh, sư đệ, các ngươi coi như Tàng Lâm điên rồi.”

Nhiếp Thủy đang mang thai, nếu thật sự đi qua bậc thang trảm linh, phàm nhân đều không chịu nổi, nàng sẽ chết.

Triệu Du nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một tiếng.

Thế là hôm đó Đạm Đài Tẫn nhìn thấy nam tử ngu ngốc kia từng bước, từng bước một đi qua một ngàn bậc thang trảm linh, thân hình đẫm máu ngã xuống trước mặt. Hắn dừng một chút, đỡ lấy Tàng Lâm.

Tàng Lâm trong mắt mang theo nước mắt, cười khổ nói: “Tiểu sư đệ. . .”

“Vâng, Tam sư huynh.”

“Về sau khi thích một nữ tử, nhớ là phải thích một người tốt.”

Đạm Đài Tẫn thấp giọng nói: “Huynh hối hận không?”

Tàng Lâm lắc đầu: “Không hối hận, nam nhân dù sao cũng phải chịu trách nhiệm đối với người mà mình thích. Chỉ là từ giờ… Tàng Lâm không còn thích nàng nữa.”

Đệ yêu một cô nương, cho dù nàng là một người xấu, dối trá, hay là một nữ tử phóng đãng, thì đệ cũng phải đối tốt với nàng, bảo hộ nàng vô lo.

Hôm xuống núi, Tàng Lâm là một người phàm, mười phần cởi mở, cõng túi hành lý, ôm quyền nói: “Núi cao sông dài, nguyện kiếp này còn có cơ hội nhìn thấy các sư huynh đệ.”

Tàng Hải quay đầu đi chỗ khác, hốc mắt ươn ướt.

Tiêu Dao tông không dung được Nhiếp Thủy, thời điểm trước mắt, Nhiếp Thủy cũng không nguyện ý đi theo Tàng Lâm, tiên tủy của nàng vẫn còn, quyết định được ăn cả ngã về không đi tìm Xích Luyện hoặc là nam tu Hợp Hoan tông.

Hôm nàng ta đi khỏi Tiêu Dao tông, trước mặt xuất hiện một đôi giày màu đen. Thiếu niên nghiêng đầu mỉm cười với nàng.

“Cái mạng này của ngươi, không xứng với tu vi của huynh ấy.”

Tam sư huynh của ta, một người cô đơn biết bao nhiêu.

Vào trước mùa đông tuyết lớn, Đạm Đài Tẫn nằm trên nóc nhà, toàn thân hắn nhiễm đầy máu tươi, trên mặt cũng dính máu của Nhiếp Thủy, nhớ tới cái người lừa đảo kia lưu lại trong tim hắn mấy cái Diệt Hồn đinh.

Ngón tay của hắn vạch vài đường trên mảnh ngói mái hiên của nhân gian, cắt xuyên qua mặt tuyết sạch sẽ.

Hắn lẩm bẩm nói: “Diệp Tịch Vụ, là nàng ích kỷ, có phải là nàng không xứng yêu ta?”

Giết Nhiếp Thủy không làm cho ta có chút cảm giác tội lỗi nào cả, có phải là ta chưa từng thay đổi?

Khi đó Đạm Đài Tẫn cũng không biết, tương lai hắn sẽ vì Tô Tô nỗ lực làm những gì, làm sao nuốt xuống cô độc cùng nước mắt, ở tại Hoàng Lăng khắc xuống bia mộ, một mình tịch mịch bước qua con đường cô đơn và buồn bã, mang đến mùa xuân cho lục giới.