Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 133: Trở về tìm hắn



“Ngươi phát hiện từ khi nào?” Tô Tô nhẹ giọng hỏi.

Đạm Đài Tẫn rũ mắt, đem chuỗi hạt châu đeo vào tay mình, sợi tơ màu đỏ, giống như sợi tơ tình hắn từng thiếu thốn.

Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói: “Bản tôn không hiểu ngươi nói gì, nhận được đồ thì phải đáp lễ. Ma Vực ngày ngắn đêm dài, hôm nay người đến tẩm điện của bản tôn không phải ngươi.”

Hắn không vạch trần thân phận của Tô Tô, cách một tấm khăn che mặt, hai người gặp nhau mà không biết.

Tô Tô nhìn hắn nói: “Đạm Đài Tẫn.”

Nàng còn chưa nói xong, một Ma Cơ thướt tha mê hoặc đi đến.

Ma cơ thản nhiên cười nói: “Ma Quân Bệ hạ, thiếp phụng mệnh tới hầu hạ Ma Quân nghỉ ngơi”

Người đến gọi là Kỳ Tuyết Nhi, là thủ hạ của Kinh Diệt người có tu vi cao nhất ở trong nhóm Ma Cơ. Kỳ Tuyết Nhi nhìn Tô Tô ánh mắt mang theo sự địch ý rõ ràng.

Kỳ Tuyết Nhi nói: “Thiếp còn phụng mệnh mang đồ tốt cho Ma Quân”

“Ồ” Đạm Đài Tẫn tay chống cằm, cong môi lên “Để bản tôn nhìn xem.”

Kỳ Tuyết Nhi cười dựa vào hắn, trên tay lộ ra mấy viên kim đan.

“Ma Quân mời xem, thiếp đã phí hết mấy hồi công phu”

Con ngươi Tô Tô co lại, mấy viên kim đan kia lấy xuống từ tu sĩ. Tu sĩ tu luyện mấy trăm năm, người có thiên phú mới có thể ngưng tụ ra dạng Kim đan này.

Trong lòng bàn tay Kỳ Tuyết Nhi là năm viên kim đan, chứng minh nàng hại chết ít nhất là năm ngươi tu sĩ Kim Đan.

Đạm Đài Tẫn cũng không thể hiện ra biểu cảm gì, cầm lấy một viên Kim Đan trong tay Kỳ Tuyết Nhi xem xét.

Kỳ Tuyết Nhi ghé vào tai Đạm Đài Tẫn nói: “Những Kim Đan này, đều lấy từ trên người của Tiêu Dao tông, Tuyết Nhi nghe nói lúc trước họ gọi Ma Quân là phản đồ, liền thay Ma Quân dạy dỗ bọn họ, Ma Quân sao lại không tán dương người ta nha”

Những người này ngày xưa đều là huynh đệ của hắn ở Tiêu Dao tông…

Đạm Đài Tẫn cong môi hắn tán thưởng nói: “Ngươi làm rất khá.”

Kỳ Tuyết Nhi được tán dương, vẻ mặt tươi cười, nàng nhu thuận tựa vào trên vai của Đạm Đài Tẫn, quay đầu nhìn Tô Tô: “Thế nào, tối nay vị muội muội này cũng muốn lưu lại, cùng chúng ta sao?”

Người trong Ma Vực phóng đãng, có thể chỉ muốn ăn một mình, ai lại muốn chia cho người ngoài một chén canh đâu?

Ánh mắt của Tô Tô từ trên người nàng chuyển qua trên người Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn mắt lạnh nhìn Tô Tô, nói: “Thế nào, nàng nói ngươi không nghe thấy sao, không muốn đi thì lưu lại.”

Tô To đứng dậy, siết chặt nhẫn trong lòng bàn tay, cười nói: “Đương nhiên không, chúc Ma Quân tối nay khoái hoạt”

Nàng đi một mạch thật xa, không quay đầu nhìn đôi cẩu nam nữ kia.

Tô Tô từng nói với chính mình, Đạm Đài Tẫn là hỗn trướng, trời sinh tà vật, ma ở trong lòng, làm sao có tình cảm tinh khiết.

Cho nàng chiếc nhẫn thì thế nào, tâm tư hắn vốn là khó đoán, nói không chừng đây là một âm mưu khác của hắn.

Thế nhưng còn một âm thanh khác đang nói rằng là không phải. Nàng biết, hắn không phải là người như vậy.

Hắn đã từng ti tiện, ác độc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nếu như là một người không yêu nàng, sẽ không có nhảy xuống sông Quỷ Khóc, không thể để Trọng Vũ đả thương mình, mà ở một khắc cuối cùng thu hồi Đồ Thần nỏ.

Tô Tô dựa vào trụ đá, nhìn vào chiếc nhẫn trong tay.

Một khi hủy hoại Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, đại chiến Tiên Ma nhất định là căng thẳng, Đạm Đài Tẫn trở thành mục tiêu công kích, quay đầu cũng không có đường đi.

“Tô Tô, ngươi đang khó chịu sao?” Trọng Vũ bay ra ngoài, nháy mắt nhìn nàng.

Nó trước kia thích hình thái uy vũ, nhưng gần đây phát hiện, hình thái nho nhắn thích hợp đi theo Tô Tô hơn.

Tô Tô nói: “Không có.”

“Tốt, Tô Tô không có.” Trọng Vũ nói “Vậy chúng ta liền đi, Ma Vực tự sinh tự diệt, chúng ta hủy hoại Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, liền báo tin cho Cù Huyền Tử, để người dẫn đầu người trong Tiên giới tấn công vào, đem những ma tu này giết không còn một mảnh giáp.”

Tô Tô mi dài hạ xuống, vùng đất Ma Giới một màu đỏ tươi.



Trọng Vũ trộm nhìn Tô Tô cắn răng nói, “Hắn đắm mình trong trụy lạc”

“Có chuyện này, Trọng Vũ vẫn một mực giấu diếm Tô Tô. Lúc đầu Trọng Vũ vẫn một mực định không nói, thế nhưng hôm nay trên đường, ánh mắt của Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô, Trọng Vũ thấy hắn có chút đáng thương.”

“Ngươi không phải thần khí sao? Làm thần khí sao lại đồng tình con người.”

Trọng Vũ nhẹ nhàng cọ xác gò má nàng, thanh âm nhẹ nhàng “Thần yêu thế nhân.”

Tất cả mọi người cảm thấy, Thần nên vô dục vô cầu, đoạt tuyệt tình yêu, nếu như có thể đoạt tuyệt tình yêu chỉ được gọi là các xác không hồn, làm sao có thể xứng làm Thần.

“Thần yêu thế nhân” Tô Tô thấp giọng lập lại, nàng đột nhiên nhớ đến Tắc Trạch người bên trong Hoang Uyên ôn nhu lại bao dung, Tắc Trạch đối với yêu ma bên trong Hoang Uyên đều có phần thiện tâm. Đó mới là Thần thượng cổ.

“Bên trong Thương Nguyên bí cảnh, khi ngươi rơi xuống sườn đồi, khi Trọng Vũ bỏ ngươi vào Thiên Lý họa quyển để dưỡng hồn, khi đó hình thái của ngươi là một đứa bé, lớn lên từng ngày, máu của ngươi mở ra mảnh vỡ của Quá Khứ kính, Võng bên ngoài ngấp nghé hồn phách của ngươi, là Đạm Đài Tẫn bảo vệ ngươi.”

“Về sau ngươi hứa hẹn với hắn, sau khi ra khỏi Thiên Lý họa quyển, muốn đi tìm hắn, dẫn hắn về nhà.”

Trọng Vũ chống đỡ trên trán Tô Tô, đem chuyện trong Thiên Lý họa quyển cho nàng xem.

Tô Tô nhắm mắt lại, đoạn ký ức thiếu thốn kia dần dần hiện rõ trong đầu.

Nữ hài phá xác mà ra, nhìn về phía thiếu niên y phục màu đen.

“Ta biết ngươi thích ta.”

Sau khi từ Thiên Lý họa quyển đi ra, Đạm Đài Tẫn không còn mặc y phục màu đen nữa, thì ra bởi vì nàng từng nói hắn mặc bạch y đẹp.

Một câu thật đẹp, bạch y của hắn dính máu hắn, cũng chưa từng cởi. Nàng hứa hẹn với hắn bắt đầu lại, thế nhưng lại quên đi hắn, đả thương hắn, cuối cùng bỏ rơi hắn.

Tô Tô mở mắt ra. Lúc đầu Trọng Vũ cho nàng xem còn mang theo phần do dự, ai ngờ nàng cười cười, nói “Trở về, Trọng Vũ.”

Những việc đã hứa, cũng không thể không làm.

Kỳ Tuyết Nhi tựa trước ngực nam tử, tâm tình hứng khởi.

Tất cả yêu ma không ai không sùng kính Ma Quân, nghĩ đến một lát cùng người kia phiên vân phúc vũ, Kỳ Tuyết Nhi hứng phấn không thôi.

Kỳ Tuyết Nhi tràn ngập ghen tuông nói xấu Tô Tô, dịu dàng nói: “Ma Quân, thiếp sẽ hầu hạ người tố hơn nha đầu kia, cũng không biết Ma Quân hôm qua sao coi trọng nàng ta, nàng ta làm không ít chuyện khiến ma quân không vui nha.”

Tay nàng ta xoay xoay trên đai lưng của Đạm Đài Tẫn.

“Đúng vậy.” Người kia đem hắn đạp một lần rồi một lần.

Kỳ Tuyết Nhi không thấy đôi mắt mà đỏ của hắn hiện lên sự trào phúng, nghĩ là mình nhận được sự khẳng định. Quanh thân Đạm Đài Tẫn là ma khí cường đại, một mặt Kỳ Tuyết Nhi bị ma khí này áp chế thấy khó chịu, một mặt vì Ma Thần cường đại mà lao đến.

Nàng nhẫn nại chịu đựng sự khó chịu, cởi y phục của hắn.

Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu tản mạn nhìn xem nàng ta, giống như đánh giá miếng thịt trên thớt gỗ.

Kỳ Tuyết Nhi vừa đụng phải vạt áo của hắn, cửa của tẩm điện Ma Vực bị một người đá văng. Ma khí trong lòng bàn tay hắn trì trệ, nhìn người đến.

Tô Tô đứng ở nơi đó. Thiếu nữ phát hiện hắn đã đeo lên chuỗi ngọc kia, nàng mím môi nhìn hắn cùng Kỳ Tuyết Nhi.

Đạm Đài Tẫn ánh mắt lãnh đạm, không nhúc nhích. Nếu như ở quá khứ, hắn sẽ nghĩ cách để giải thích, nhưng hôm nay, dù sao trong lòng nàng hắn đã quá xấu xa, thêm một chút nữa, cũng không sao.

Kỳ Tuyết Nhi mặt mày phẫn nộ: “Ngươi lại dám tự tiện xông vào điện của Ma Quân! Ma Quân người ti tiện này nhiều lần mạo phạm ngài…a…”

Ngón tay Tô Tô bấm pháp quyết, Kỳ Tuyết Nhi lăn từ ghế đá của Đạm Đài Tẫn xuống dưới. Một đường lăn đến bên chân Tô Tô.

“Ngươi, ngươi” Kỳ Tuyết Nhi kinh hãi nghi hoặc nhìn Tô Tô, rõ ràng tu vi của nàng ta không cao bằng nàng, tại sao lại có thể như vậy.

Tô Tô cười nhẹ nhàng nhìn nàng ta: “Ngươi tự mình ra ngoài, hay để ta giết ngươi?”

Kỳ Tuyết Nhi không khỏi run lên, nàng tay che vết thương trên mặt, quay đầu đáng thương nhìn Đạm Đài Tẫn, chờ đợi Ma Quân vì mình chủ trì công đạo. Thế nhưng ánh mắt của Ma Quân luôn nhìn trên người Tô Tô.

Đạm Đài Tãn lạnh lùng nói với Tô Tô: “Ngươi lại muốn làm gì?”

Mục đích đã đạt được, vì sao còn trở lại? Trên người ta còn có cái gì ngươi muốn sao?

Tô Tô tiến lên mấy bước đến bên cạnh hắn, nàng đem hắn kéo đứng lên khỏi ghế đá, nghiêm túc nhìn xem hắn.



“Đạm Đài Tẫn! Mặc kệ ngươi tin hay không” Tô Tô nói “Hôm đó ta đến Chiêu Hòa thành chính là đến tìm ngươi”

Tô Tô lần đầu tiên nói với hắn như vậy, chính nàng cảm thấy khó mở miệng, nhưng nàng vẫn nói.

Ngón tay đặt trên ghế đá của Đạm Đài Tẫn xiết chặt.

Mỗi câu mỗi chữ của thiếu nữ trước mặt nói: “Ta nhớ được mộng cảnh của Yểm ma đã hứa, ta nói chờ ngươi về. Thế nhưng ở Chiêu Hòa thành ta không giữ được ngươi, ngươi nhập ma. Ta cũng nhớ đến những lời nói bên trong Thiên Lý họa quyển, ta đồng ý với ngươi dẫn ngươi về nhà, ta đã nhớ lại toàn bộ, vậy thì ngươi, ngươi có nhớ rõ lời mình đã nói không?”

Tô Tô hít vào một hơi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn: “Ngươi đồng ý rời khỏi Ma Vực, bắt đầu lại không?”

Đôi mắt màu đỏ của hắn hiện lên hình ảnh của Tô Tô không cảm xúc, hồi lâu dần lạnh xuống.

Đạm Đài Tẫn hững hờ, đem từng ngón tay của Tô Tô đẩy ra.

“Bắt đầu lại?” Hắn cười một tiếng không rõ ý vị nói: “Lê Tô Tô ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi hơn tất cả những gì ta có hiện tại. Bắt đầu từ cái nào? Là những ngày tháng làm phàm nhân nhu nhược vô dụng, hay kà trở về làm đệ tử Tiêu Dao tông làm người ngày ngày vẩy nước quét nhà bị người ta sai sửa?”

Đạm Đài Tẫn như là nghe thấy chuyện gì đó buồn cười vô cùng, không nhịn được cười ra tiếng.

“Ừm? Hoặc là ngươi cho rằng ta bởi vì ngươi, không làm Ma Quân nữa, ngược lại làm chó bên cạnh ngươi vẫy đuôi mừng chủ, trông mong một cái ngoái nhìn từ ngươi. Ngươi làm sao lại quên, trong lòng ta…” Hắn dùng giọng điệu tàn nhẫn nói bên tai nàng “Ngươi từ đầu đến cuối, luôn lừa gạt ta.”

Đạm Đài Tẫn nhìn vào mắt nàng ánh sáng từng chút từng chút một bị hắn dập tắt. Ngón tay của Tô Tô bị hắn đẩy ra, rơi từ trên không xuống.

“Chàng gạt ra” Tô Tô mím mím môi, nói “Nếu đúng như những gì chàng nói, chàng vì sao không vạch trần ta, vì sao lại mang chiếc nhẫn dùng để mở kết giới cho ta?”

“Về phần chiếc nhẫn, ngươi có mạng cầm được, nhưng có toàn mạng trở ra từ cấm địa hay không, là một chuyện khác” Ngữ điệu của hắn chuyển sang lạnh lẽo “Người đều thay đổi, huống chi là ma, ngươi cho rằng hiện tại bản tôn còn cần ngươi sao?”

Trảm Thiên kiếm hiện ra trong tay hắn: “Đến địa bàn của bản tôn tổn thương bản tôn, ngươi không khỏi quá làm càn đi”

Sát ý giữa bọn họ lan ra, Trọng Vũ không nghĩ đến khi Tô Tô trở lại tìm Đạm Đài Tẫn sẽ có kết quả như vậy. Tiếng đàn của Trọng Vũ rung động thúc giục Tô Tô mau chóng rời đi.

Trảm Thiên Kiếm có thể giết thần. Hắn thật sự muốn giết ngươi.

Tô Tô lùi lại một bước. Đôi mắt màu đỏ của Đạm Đài Tẫn lạnh băng nhìn Tô Tô, Trọng Vũ vừa ra, lấy máu để tế điện.

Mi dài Tô Tô run rẩy, lắc đầu: “Tất cả đều là trêu đùa?”

Hắn không nói.

Tô Tô nhìn hắn, không nói tin, cũng không nói không tin, thân hình càng lúc càng mờ nhạt, biến mất trong tẩm điện.

Kỳ Tuyết Nhi trên đất đến bên cạnh Đạm Đài Tẫn, bất định nói: “Ma Quân, người cứ như vậy bỏ qua cho ả ti tiện kia sao? Nghe những lời ả vừa nói, không phải chúng ta là người của Ma Vực sao?”

Đạm Đài Tẫn bình tĩnh hỏi “Ngươi vừa bảo nàng là cái gì?”

Kỳ Tuyết Nhi cuối cùng cũng cảm thấy không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu, trong thấy đôi mắt đỏ ngầu.

Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm giác nguy cơ mách bảo là nàng tự cho mình thông minh.

Sau một khắc, Kỳ Tuyết Nhi nhìn thấy người trước mặt cười nhìn nàng.

Nụ cười thiếu niên tinh khiết, nếu không phải đang cầm thanh Ma Khí, Kỳ Tuyết Nhi thậm chí cho rằng hắn là một người phàm nhân bình thường đang thẹn thùng.

Nàng che bụng mình, máu tươi rơi tí tách, từ trong miệng chảy ra.

“Cứu…cứu…” Kỳ Tuyết Nhi rốt cuộc cũng không thể nói một câu đầy đủ.

Máu tươi đầy tay Đạm Đài Tẫn, vuốt vuốt Ma Đan màu tím.

Hắn cười hỏi nàng: “Tư vị của việc này thế nào?”

Trảm Thiên kiếm xuyên qua thân thể của Kỳ Tuyết Nhi, nàng hoá thàn một tia ma khí, lặng yên không một tiếng động nhập vào Huyền Hồi trận.

Đạm Đài Tẫn quay người, một lần nữa ngồi vào vương toạ băng lãnh cô độc.

Hắn nhìn tẫm điện, thất thần nói: “Nàng nói với ta những lời ấy sớm một chút thì tốt biết bao!”

Hắn vươn tay, chạm lấy khoảng không, ôn nhu lại ngại ngùng cười.

“Ta đồng ý.”