Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 114: Ghen ghét



Hạn Bạt Tự Anh giống như là cảm nhận được, nhìn về hướng bọn họ.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, lo lắng, muốn tới Ma Vực nguy hiểm này, nhưng bọn họ ngàn lần không thể ngờ rằng, tại chỗ này lại thấy được thượng cổ yêu ma.

Nếu như cùng nàng đối đầu, ai cũng không thể sống được.

Có lẽ không có phát hiện được điều gì, Tự Anh lại dời mắt đi.

Trong điện không biết ai lên tiếng hỏi: “Yêu Hoàng đại nhân, người nói có tin tức của ma thần, có phải sự thật hay không?”

Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều sững sờ.

Ma thần, là nhân vật thời thượng cổ mang theo bao phong vân nha, nếu như nói Tự Anh tồn tại có thể làm đảo lộn lục giới, Ma Thần xuất thế vậy có thể phá vỡ lục giới, gặp phật giết phật.

Chỉ có trời sinh Tà Cốt, mới có thể làm tất cả yêu ma thuần phục.

Nghe được hai chữ Ma thần, tất cả yêu ma liền sôi nổi lên.

Trong điện xì xào bàn tán, Tàng Hải lau mồ hôi cũng không dám lau mạnh, hắn thật sự không nghĩ tới ma vực lại đáng sợ như vậy, Tự Anh tỉnh, vậy mà Tiên giới lại không biết.

Thì ra Yêu Hoàng đúng là Hạn Bạt, không phải là “hắn” mà là “nàng”.

Tự Anh tay khoác lên vương tọa, giọng điệu lưu luyến mang theo ý cười nói: “Không sai, vạn năm trước Ma Thần đại chiến, Ma Thần chết đi, sau đó yêu ma hoặc là bị trấn áp tại Hoang Uyên hoặc là ở Ma Vực tham sống sợ chết. Ta hóa thành một bộ xương khô, ngủ say ở đáy biển.

Thế nhưng Hạn Bạt chết vạn năm trước trong trận Thần ma đại chiến, làm sao lại thức tỉnh?

Có lẽ là biết được trong mọi người suy nghĩ gì, Tự Anh vung tay lên, trong không trung xuất hiện một cảnh tượng.

Đạm Đài Tẫn nhíu mày nhìn sang, ma vực hoang vu không có một ngọn cỏ, một viên ma ấn màu xanh lam xoay chầm chậm. Bên trên ma ấn có ẩn ẩn chứa linh hồn Thao Thiết đang lượn vòng.

Có người nhận ra viên ma ấn màu xanh kia, nghị luận nói: “Là Tẩy Tủy ấn”

Tự Anh cười khánh khách nói: “Ma thần dù tiêu tan, nhưng lưu lại nó. Nó là một trong ba thượng cổ ma khí đứng đầu, Tẩy Tủy ấn, ta lấy mệnh mình bảo hộ nó, cùng nó trải qua vạn năm nay, về sau hấp thụ ma khí, ta có thể tỉnh lại”

Cũng là dựa vào khí tức của Tẩy Tủy ấn, đột nhiên có một ngày Tự Anh có ý thức của mình.

Thế nhưng Tự Anh tỉnh lại, mọi thứ quá mức ảm đạm tang thương, yêu ma giống như chuột chỉ sống bên trong cống ngầm, sớm đã không phải lúc còn có Ma Thần phong vân vô hạn.

Nàng vô cùng chờ đợi Ma Thần xuất thế, nhưng mà không có, hiện tại cũng không có.

Tự Anh cảm thấy cổ quái, thế gian vạn vật, sinh sôi không ngừng, Tiên linh chí khí không dứt sinh mệnh tiên giới tiếp nối, Tà Cốt sẽ không đứt đoạn.

Thế nhưng mà đến hiện tại Ma thần vẫn chưa xuất thế, nàng trở về Ma Vực, đem tẩy tuỷ ấn đưa trở về, đây chính là đường sống của bọn họ vạn năm sau.

Phía dưới điện, là trận Thất Chuyển Huyền Hồi*(trận pháp hoán đổi ma pháp) của Thượng Cổ Ma Thần lưu lại, ma khí nồng nặc bắt đầu tràn ngập toàn bộ Ma Vực.

Tự Anh giết rất nhiều phàm nhân cùng người tu đạo, dùng máu bọn họ để tế Thao Thiết bên trong Tẩy Tuỷ ấn.

Người chết càng nhiều ma khí càng dày đặc.

Kim Đan bên trong cơ thể của tu chân giả bị Thao Thiết nuốt vào, trở về trận hoán đổi biến nó thành từng viên ma đan.

“Ma Thần bệ hạ không có xuất thế, nhưng đã có Tẩy Tuỷ ấn, cùng trận chuyển đổi, chúng ta sao không tự mình nâng đỡ chủ thượng mới? Ta giết tất cả người của Thái Hư tông” Tự Anh nói “lấy một nửa linh lực của ta cùng Kinh Diệt, cùng với trận hoán đổi, đã luyện thành một viên ma đan lợi hại nhất, chỉ cần tìm được người có thiên phú dị bẩm của tu chân giả, đem ma đan đưa vào cơ thể hắn, sau này Thao Thiết mạnh cỡ nào thì vị chủ thượng này cũng mạnh y như vậy”

Diêu Quang lúc nghe thấy câu “Thiên phú dị bẩm” của tu chân giả, suýt chút nữa liền muốn xông ra .

Tô Tô liền vội vàng kéo nàng: “Diêu Quang, đừng xúc động!”

Diêu Quang vành mắt đỏ lên: “Hạn Bạt nói nhất định là Công Dã Tịch Vô”

Sắc mặt của mọi người rất khó coi, đối với yêu ma mà nói, đây là cơ hội sống dậy. Tẩy Tuỷ ấn cùng trận hoán đổi, có thể liên tục đem tiên biến thành ma, chuyện này đối với tiên giới mà nói, không nghi ngờ gì mà là một tin cực kỳ xấu.

Tô Tô nghĩ đến bản thân lúc trước từng nhìn thấy cảnh những người tu chân giả hấp thu ma đan thất bại, bọn họ tuyệt vọng đau đớn mà chết đi.

Mà cho dù sống sót, cũng đã trở thành một món vũ khí cho yêu ma, từ đó quên tất cả mọi người ở giới tu chân, trở thành ma tu, thẳng đến khi hết giá trị lợi dụng mà chết đi.

Nam U Chủ giờ phút này mở miệng “Không biết Tự Anh đại nhân nói như vậy là đang nói về đệ tử trưởng môn Cù Huyền Tử của Hành Dương tông Công Dã Tịch Vô?”

Dù sao nhiều năm như vạy, cũng chỉ có một vị tuổi trẻ Tiên Quân, được xưng là thiên tài tu vi tiến triển cực nhanh.



Tự Anh cười không nói, vỗ vỗ tay.

Vốn dĩ trên vương toạ không có ai, ma khí lay động.

Nam tử y phục màu xanh, trống rỗng xuất hiện trên vương toạ. Tự Anh cúi người ghé vào lỗ tia hắn thổi ngụm khí, cười nói: “Chủ thượng, tất cả mọi người đã đến, mặc ngươi phân phó”

Nam tử trên y phục được thêu lên Thao Thiết sinh động như thật.

Ngay lúc ngữ điệu mê hoặc của Tự Anh vang lên, hắn chậm rãi mở mắt ra. Trước kia mặt mày sạch sẽ, giờ phút này lại nhiễm đầy ma khí, hắn thống khổ nhíu mày, che ngực mình.

“Chủ thượng, còn nhớ rõ ta là ai không?”

Nam tử ngước mắt, đôi mắt băng lãnh không chút cảm xúc nào, nhìn mắt Tự Anh, hắn nói: “Tự Anh”

Khi vừa nhìn thấy người nam tử trong nháy mắt, Diêu Quang che miệng, khóc không thành tiếng.

Tô Tô sắc mặt cũng tái nhợt, nàng không đành lòng nhìn tiếp.

Trước khi đến, đã nghĩ đến kết cục xấu nhất, thế nhưng Đại sư huynh lại bị Kinh Diệt cùng Hạn Bạt biến thành ma tu, nàng khổ sở đến tột đỉnh.

Công Dã Tịch Vô là người có tấm lòng ấm áp, trong sáng. Hắn trong trí nhớ một trăm năm trước của Tô Tô, là những hồi ức dịu dàng nhất.

Sẽ ở trong thế giới tràn ngập ma khí và nguy hiểm mà vẫn mang theo nàng đi Hành Dương tông tiên sơn nhìn những con thỏ nhỏ, hắn dạy nàng ngự kiếm, dùng những hạt sương sáng sớm để làm bánh ngọt cho nàng.

Vì sao lại như vậy!

Nàng gắt gao nắm chặt Trọng Vũ trên cổ mình, dây đàn sắc bén cắt tay nàng chảy máu.

Có một giây lát, Tô Tô cùng Diêu Quang đều có cùng ý nghĩ giết bọn họ. Họ sao có thể đem sư huynh Công Dã Tịch Vô biến thành cái dạng này.

Sư huynh chỉ sợ là tình nguyện chết, cũng không muốn sống mà trở thành một thanh kiếm của yêu má hướng về Tiên giới cùng chúng sinh ra tay, dùng máu tươi của phàm nhân, cùng Kim Đan của bạn hữu để tăng cấp tu vi của mình.

Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt rơi dài trên đôi má. Một đôi tay ấm áp bên cạnh xoa lên mặt nàng, lau đi nước mắt.

Tô Tô ngước mắt, nhìn thấy Đạm Đài Tẫn thần sắc lạnh lùng. Ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve dưới mí mắt nàng, so với thương tiếc thì hắn nhìn nàng như đang suy nghĩ.

Hắn lạnh lùng dò xét nàng, từ năm trăm năm về sau, Tô Tô chưa bao giờ thấy sắc mặt hắn đáng sợ như vậy.

Như mưa gió nổi lên, lại như hắn đã biết được chân tướng mọi việc thật là đùa cợt.

“Thì ra nàng là vì hắn?”

Hắn đột nhiên cong môi, giống như là biết được một sự việc buồn cười, không thể khắc chế được cười lên.

Hắn không để ý trường hợp, bật cười lên, doạ Tàng Hải bên cạnh hết hồn: “Sư đệ…”

Trông thấy người cùng “Tiêu Lẫm” giống nhau như đúc “Công Dã Tịch Vô” nếu như nói Tô Tô cùng Diêu Quang cảm thấy bi thương, Đạm Đài Tẫn trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo cùng điên cuồng ghen ghét.

Năm trăm năm trước, nàng liền thương mến người kia Tiêu Lẫm điện hạ. Tiêu Lẫm chết rồi, nàng muốn mình đền mạng, trong vạn quân, thiếu nữ áo trắng kéo cung tên, không chút do dự hướng hắn phóng đến.

Bây giờ, nụ cười của nàng cùng nước mắt vẫn như cũ dành cho người kia.

Năm trăm năm trước nàng là vì Tiêu Lẫm? Mới đến bên người tâm tư ti tiện Hạt nhân là hắn, năm trăm năm sau nàng vì Công Dã Tịch Vô phí hết tâm tư tìm lệnh bài đi ma vực. Hắn thì ra chỉ là chỉ là người ngoài trong đoạn tình yêu của nàng.

Từ khi còn nhỏ, hắn ngây thơ không có tơ tình, liền đã cực kỳ hâm mộ Tiêu Lẫm. Hắn học tập cử chỉ ôm hoà cách ăn nói của người kia, nguỵ trang thành bộ dáng ôn nhu hiền lành.

Hắn mặc dù muốn đoạt đi hết thảy của Tiêu Lẫm. Nhưng hắn chưa từng có ghen ghét Tiêu Lẫm.

Cho tới giờ khắc này, Đạm Đài Tẫn vì nàng lau đi nước mắt rơi xuống, nắm cằm của thiếu nữ, trong lòng ác ý cùng ghen ghét bành trướng.

Nhìn nàng thương tâm, hắn một mặt vui vẻ nghĩ muốn cười to, một mặt lại yếu ớt muốn khóc.

Nàng không phải ưa thích Công Dã Tịch Vô sao, hắn thành ma tu, nàng có còn thích hắn hay không?

Nhưng mà một lát sau, ánh mắt hắn trở nên uỷ khuất khổ sở. Đừng thích hắn, nàng nhìn ta đi, nhìn xem ta có được hay không?

Tô Tô há to miệng, hắn rõ ràng không ổn, nhưng nàng biết rõ. Nàng vốn định giải thích, nghĩ nghĩ lại trầm mặt.



Nàng lạnh lùng nghĩ, dựa vào cái gì giải thích cho hắn? Đừng nói tu Vô Tình đạo, nàng về sau bất luận là ai, cho dù yêu, lại cùng Đạm Đài Tẫn có quan hệ gì chứ?

Đợi không được nàng trả lời, vốn dĩ bộ dáng hắn đáng thương đôi mắt cún con, dần dần lạnh xuống.

Không có ý nghĩa, hắn không phân biệt được là trong lòng tuyệt vọng hay là những vết thương thắt lại đau đớn.

Tàng Hải giữ chặt Đạm Đài Tẫn: “Sư đệ, suỵt suỵt đừng nói chuyện”

Tàng Hải thật sự hoảng, từ trước đến nay tiểu sư đệ nhu thuận xinh đẹp động lòng người, tại lúc gặp Lê tiên tử liền thay đổi 180 độ.

Đạm Đài Tẫn thần kinh trở nên nhạy cảm, đồng thời hỉ nộ vô thường, Tàng Hải đã sớm chú ý đến, một buổi sáng sớm, trong khoảng thời gian ngắn, sư đệ trộm nhìn Lê tiên tử tận mười sáu lần, thế nhưng khi Lê tiên tử nhìn đến thì ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đi nơi khác.

Cũng mặc kệ có yêu hận gì, trở về rồi hãy nói được hay không, đây đang ở Ma vực nha, làm sao vừa nhìn thấy Công Dã Tịch Vô, ba người đều thay đổi sắc mặt, Tàng Hải trong lòng khổ không thể nói.

Đạm Đài Tẫn rút tay áo từ tay Tàng Hải, cười nói: “Thế nhưng là, Hạn Bạt sớm đã phát hiện.”

“Cái, cái gì?”

Tàng Hải vừa muốn quay đầu, tiếng cười duyên vang lên: “Mấy vị chắc cũng nhìn đủ rồi, không bằng ra đi nào”

Tự Anh vừa nhấc tay, có những người bay về hướng bọn họ.

Các yêu ma dồn dập né ra, lần này ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về bọn họ.

Kinh Diệt nhìn họ, sắc mặt trở nên đen kịt: “Là mấy người các ngươi!”

Hiển nhiên ma tu đều mang thù, bị Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn đả thương, hắn lại là Hợp Thế kỳ ma tu, đây là một nỗi sỉ nhục lớn.

Tự Anh trông thấy thần sắc của Kinh Diệt, che miệng có chút hả hê nói: “Thì ra là họ đả thương ngươi à, Kinh Diệt ngươi thật là vô dụng”.

Ánh mắt Tự Anh rơi trên mặt Tô Tô, hiện lên một tia kì dị.

“Dung mạo ngươi cũng thật giống… một vị cố nhân của ta” Bất quá, là một cố nhân từ xa xưa, nàng chỉ thản nhiên nhắc đến một câu, một người có ngoại hình như thế thật hiếm thấy, nhưng đáng tiếc, hôm nay đã định là chết ở đây.

Ánh mắt lúc đảo qua Đạm Đài Tẫn, Tự Anh cảm thấy đáng tiếc, người thiếu niên tu chân tinh khiết, lại làm chất dinh dưỡng cho tẩy tuỷ ấn, đôi mắt ngoan lệ, lại như không có biến hoá gì.

Tự Anh cười giơ tay lên, nụ cười trên mặt đột nhiên lạnh xuống, ngón tay nắm chặt.

Tô Tô cảm giác có đôi tay vô hình bóp chặt cổ mình, làm cho nàng không thể thở nổi.

Tàng Hải như chết thẳng cẳng, mắt trợn trắng, sớm biết đã không đến địa phương quái quỷ này, sư tôn chưa tìm được, lại tìm được Hạn Bạt cấp bậc này ngày hôm nay coi như viết di chúc ở đây rồi.

Không sai biệt lắm, Tự Anh quyết định moi Kim Đan, ngay lúc này Trọng Vũ xuất hiện trên tay Tô Tô.

Tô Tô cố hết sức đàn lên một tiếng, sóng âm đánh tới, đụng vào Tự Anh, ngón tay tinh tế của Tự Anh bốc cháy hiện lên trận khói đen.

Nàng đành phải thả bọn họ ra, đưa tay che mặt ngăn cản sóng âm, nhìn thấy Trọng Vũ trong tay Tô Tô, trừ bỏ phẫn nộ vì bị nó làm bị thương còn có nhiều hơn mấy phần hứng thú.

“Thú vị, lại có tiên khí lợi hại, có thể làm bị thương chân thân của ta”

Đợi một thời gian, đợi tiểu nha đầu này trưởng thành, có lẽ có thể cùng mình đánh một trận, thế nhưng hiện tại đã định là không đợi được.

Đã chưa trưởng thành, hiện tại bóp chết là tốt nhất.

Tự Anh động sát tâm, móng tay dài ra, mang theo hàn quang, răng nanh cũng lộ ra ngoài, nghĩ trực tiếp giết chết Tô Tô.

Ngón tay Đạm Đài Tẫn khẽ động, Đồ Thần nỏ*(Ma thần nỏ trước đây Đàm Đài Tẫn đã dùng) ngo ngoe muốn động.

Đúng lúc này, tay Tự Anh bị một thanh kiếm ngăn cản.

Tự Anh kinh ngạc cười nói: “Chủ thượng?”

Chỉ thấy Công Dã Tịch Vô lúc trước như người gỗ, chẳng biết lúc nào ngăn trước mặt bọn họ.

Đôi mắt hắn lạnh lùng không tình cảm nhìn Tự Anh, nói: “Để họ đi”

Tự Anh ánh mắt nhúc nhích, cười không nói.

Công Dã Tịch Vô trên mặt âm khí xâm nhiễm, lại đâu ra đấy lập lại: “Thả bọn họ đi!”