Hắc Ám Đại Nhân

Chương 114:Chương 113 BẢO BỐI, ANH YẾN EM (END)



Đêm hôm đó, Hoàng Tuấn Khải đang thay đồ trong phòng, cậu quay lưng nhìn vào gương, phát hiện hình đầu lâu và hoa Bỉ Ngạn kì dị kia đã không còn.

... Kết thúc thật rồi sao?

Dù đã biết chuyện gì cũng đến hồi kết. Thế nhưng mà, khi thật sự chạm tới hai chữ "hồi kết" đó, lòng lại tiếc nuối vô cùng.

Bởi vì, những người tưởng như sẽ ở bên cạnh suốt cả đời, giờ đây, không còn một ai.

À không, bây giờ... vẫn còn có lão heo của cậu.

Điện thoại trong túi quần rung lên, là tin nhắn từ 'Trần Hạo Thiên lão heo nhà tôi', "Bảo bối, em về chưa?"

Cậu bật cười, nhắn lại, "Chiều mai mới về."

Bên kia im lặng một hồi lâu, Trần Hạo Thiên không nhắn tin nữa, mà trực tiếp gọi cậu. Ngay khi bật máy, giọng nói đáng thương của anh truyền qua tai nghe rất sinh động, "Bảo bốiiiii~~~~"

Hoàng Tuấn Khải cố nín cười, hỏi, "Chuyện gì?"

"Em về sớm một chút được không?" Trần Hạo Thiên nhỏ giọng nói.

Hoàng Tuấn Khải ho khụ một tiếng, hạ khoé môi đang nhếch lên, nói, "Sớm một chút của anh là gần một ngày đấy."

"Bé heo con, về sớm chút đi. Anh nhớ em quá." Sợ Hoàng Tuấn Khải sẽ tiếp tục từ chối, Trần Hạo Thiên vội nói tiếp, "Đợi tới ngày mai chắc anh chết vì mất nước quá."

Hoàng Tuấn Khải cười vài tiếng, nói, "Đừng làm quá mọi chuyện như thế."

"Bảo bốiiiii~~~"

Hoàng Tuấn Khải để điện thoại xuống bàn, bắt đầu thay đồ. Trần Hạo Thiên bên kia vẫn lớn giọng kêu cậu, "Bảo bối~~ Bé heo con~~ Vợ~~~"

Gần hai phút sau, cậu cầm lại điện thoại, thản nhiên nói, "Tới đi."

Bên kia lập tức vang lên tiếng lộp cộp bận rộn mang giày. Xem ra nãy giờ Trần Hạo Thiên đang ngồi trước tủ giày mà làm nũng với cậu.

Ây chà, không muốn tưởng tượng a.

"Bảo bối, đợi anh nha." Trần Hạo Thiên vui vẻ nói.

"Ừ." Điện thoại tắt máy.

Hoàng Tuấn Khải nằm lên giường, hai tay che mặt mình, cười lên mấy tiếng sung sướng.

Dễ thương quá đi mất!

Hai tiếng sau, một chiếc xe hơi dừng trước cổng Hoàng Gia. Hoàng Tuấn Kha đưa cho cậu một gói đồ, nói, "Về Trần Gia nhớ lấy ra xem đấy."

Hoàng Tuấn Khải nhận lấy, cười mỉm vẫy tay chào, "Tạm biệt."

Hoàng Tuấn Kha cũng vẫy tay, nở nụ cười, "Cuối tuần nhớ về đây chơi."

"Vâng." Cậu đi lên xe ngồi. Quay sang nhìn Trần Hạo Thiên, mới trải qua mấy tiếng mà khuôn mặt anh đã có vẻ hốc hác rồi. Hoàng Tuấn Khải đau lòng xoa mặt anh, "Sao mệt mỏi dữ vậy?"

Trần Hạo Thiên vùi mặt vào cổ cậu, nói, "Bọn họ bắt anh giải quyết một đống chuyện. Em còn không ở bên anh. Thật mệt!"

Nếu là trước kia, dù có bao nhiêu công việc Trần Hạo Thiên cũng không để ý. Nhưng bây giờ lại có bé heo con, không có bé bên cạnh anh liền không còn sức sống nào nữa. Ôi chao, một lão heo thương vợ như anh quả thật hiếm hoi a!

Hoàng Tuấn Khải buồn cười hôn mấy cái lên má anh, xoa nhẹ mái tóc rối bù, cưng chiều nói, "Rồi rồi, sau này em sẽ ở bên anh."

Trần Hạo Thiên cúi đầu hôn đôi môi khiến anh nhớ nhung, nụ hôn dịu dàng mà khao khát dục vọng.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Hai ngày sau, Hoàng Tuấn Khải và Trần Hạo Thiên đăng kí kết hôn trong im lặng. Không một bàn tiệc, không một vị khách, chỉ có Toà Án và bọn họ biết cuộc hôn nhân này.

Dẫu vậy, Hoàng Tuấn Khải vẫn nở nụ cười, đeo nhẫn vào ngón tay anh, say đắm hôn lên đôi môi anh, "Lão heo, em yêu anh."

Trần Hạo Thiên nắm chặt bàn tay cậu, tay mướt qua chiếc nhẫn vàng, nhỏ giọng nói, "Bé heo con, anh cũng yêu em."

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Mười ngày sau, mọi người tụ tập ở Trần Gia, ồn ào nhộn nhịp vô cùng. Khắp nơi đều là sòng bài, mà tiền đặt cược đều là những đồ chơi\(?\) con nít.

Vì sao lại là đồ chơi con nít ư? Haha, con dâu của họ \- a.k.a bé heo con của Trần Hạo Thiên \- Hoàng Tuấn Khải có thai rồi!

Vỗ tay vỗ tay!!???

Hôm nay là Giao Thừa, mọi người đều có mặt, một phần là để ăn mừng năm mới, một phần là để chơi với Hoàng Tuấn Khải.

Nhưng nếu là Tết thì lại không thể nào quên sòng bạc! Dù qua thế kỉ nào cũng vậy, cả ở quá khứ hay tương lai, không thể nào thiếu sòng bạc trong những ngày Tết!

Bất quá, Kim Lão \- a.k.a Trần Ngũ Thành lại muốn cháu trai của mình không được học xấu. Mà mọi người lại quyết liệt muốn chơi bài. Gì cơ chứ! Tết phải có bài! Tết không có bài Tết mất vui!

Vì vậy mới xuất hiện hiện tượng đặt cược bằng đồ chơi con nít ở đây.

Trần Gia đúng là toàn thiên tài mà.

Ở sòng bài lớn nhất, do Trần Ngũ Thành làm cái, ông điêu luyện xếp bài cho từng người.

Hoàng Tuấn Khải dựa vào ghế, nhàn hạ đếm bài, trước mặt là mấy chục bịch tã giấy, mặc kệ ánh mắt không cam lòng của mọi người. Trần Hạo Thiên ngồi bên cạnh quạt cho cậu, vô cùng ngoan ngoãn.

Quốc Tử đột nhiên cười tươi rói, đập bài xuống bàn, "6 đôi thông a!! 3,4,5,6,7,8!!"

Mọi người tiếc nuối la lên.

Hoàng Tuấn Khải hừ một tiếng, nhẹ nhàng đặt bài xuống bàn, "Sảnh rồng, A đến K."

Mọi người trực tiếp câm nín. Cái này là vận may quái quỷ gì đây?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nổ pháo. Mọi người sáng mắt, nhoi nhoi chạy ra.
Trần Tứ Hùng oa oa mấy tiếng, ngỡ ngàng nói, "Pháo hoa đẹp quá nha!"

Hải Khiêm cốc đầu y một cái, nói, "Em đừng có trẻ con như vậy chứ."

Trần Tứ Hùng bĩu môi, nói, "Đừng gọi tôi là em! Gọi anh a!"

Trần Hạo Thiên nhân lúc Hoàng Tuấn Khải đang nhìn bầu trời liền hôn cậu một cái, "Bảo bối, anh yêu em."

Cậu cười mỉm, xoa đầu anh, nói, "Ừ, em yêu anh."

Lạc Ưng ngồi trên xích đu, nhàm chán nhìn sang cặp anh em hường phấn Lý Duệ \- Hải An kia. Hai người họ đang ôm nhau say mê nhìn pháo hoa.

Lại lười biếng rời mắt sang chỗ khác, thấy thêm một cặp đôi. Sang hiên nhà, có một cặp đôi. Gốc cây, có một cặp đôi. Ngay trước mặt, có n cặp đôi.

Hu hu, cẩu độc thân đây muốn đập đầu vào gối tự tử a!

Bầu trời sáng lên trong đêm tối, những màu sắc rực rỡ làm cho mặt trăng đỏ máu bị lấn át.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Kim dài của đồng hồ đi tới số 12, kết thúc một ngày. Đồng thời, bắt đầu một ngày mới.

It's the end, but it's the start.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\=\=End\=\=

Yên tâm, còn 4 phiên ngoại nữa ngài mai mik làm r thông báo truyện mới lun nha.