Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 158: Đừng Rời Khỏi Tôi



Dung Lạc nghe thấy, ngay lập tức vung tay lên, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám vệ sĩ mặc vest đen.

Ngay cả Vương Luân cũng bị Dung Lạc hất văng ra xa.

Đám người không nói không rằng lao đến giữ chặt Khanh Long, không cho hắn nhúc nhích.

Mọi người trong hội trường đều rụt người lại, mặt mày ai nấy đều có vẻ căng thẳng.

Giai Mộng Kỳ từ trên bục cao nhìn xuống, ánh mắt không rời khỏi Dung Lạc, có chút cảm khái than thở.

Nam Cung Thiên bước tới bên cạnh cô ta, cười khẽ một tiếng, giọng điệu cợt nhã:

"Dung Lạc - Là quý tộc của A quốc, thuộc dòng họ Sophia. Không phải người mà cô có thể với tới đâu."

Giai Mộng Kỳ nhíu mày, vẫn không rời mắt khỏi Dung Lạc, giọng nói không có chút mềm mại dịu dàng, mà thay vào đó là gay gắt cay nghiệt:

"Một nữ nhân tốt đẹp như vậy. Thật khiến người ta nổi lên ham muốn chiếm hữu. Dung Lạc sao? Một Khương Tình cô ta còn thấy chưa đủ, còn quyến rũ cả Dung Lạc. Thật sự là một yêu tinh chỉ biết câu dẫn người."

Nam Cung Thiên không trả lời, ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Hạ Nhi và Dung Lạc, khoé môi cong lên độ cong quỷ dị.

Khanh Long bị chế ngự lại, sắc mặt trắng bệch, lớn giọng gào lên:

"Hạ Nhi! Cô cướp đi mọi thứ trong tay tôi. Khương Tình là hôn thê của tôi, chỉ vì sự xuất hiện của cô — nữ nhân ti tiện, cô lại cướp đi cô ấy. Ha ha... hai nữ nhân các cô còn muốn kết hôn với nhau? Nực cười làm sao. Cô giật dây hại cả Khanh gia phải phá sản. Cô chính là một yêu nữ hại người. Tôi có chết cũng không tha cho cô."

Từng câu từng chữ hỗn loạn, không đầu không đuôi. Khanh Long mất hết lý trí gào lên mắng chửi không ngừng.

Tay Hạ Nhi run run...

Dung Lạc nhếch môi cười lạnh, bước nhanh tới duỗi tay nắm lấy cổ áo Khanh Long, lôi hắn ta ra khỏi đám thuộc hạ của mình, trong ánh mắt xanh biếc của Dung Lạc tản mạn ra tia sánh lạnh như băng, đầu gối nâng lên húc mạnh vào bụng Khanh Long, sau đó giơ tay đang chảy máu ghê người túm lấy cổ họng hắn, bóp cho mặt hắn tím tái không thể thở nổi.

"Mày nghĩ tao là người chết sao? Dám đụng vào nữ nhân của tao."

Giọng nói bình tĩnh nhưng lại toát lên cảm giác hung tàn rét lạnh đến cực điểm, giống như tiếng sấm vang dội trong lòng tất cả những người đang ở đây.

Khanh Long khuôn mặt đỏ rực, bị Dung Lạc bóp cổ đến mức không thở được, toàn thân run lên, bộ dáng cứ như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

An Tranh cũng kịp thời tới, không nói hai lời nắm lấy người Hạ Nhi xoay lại, hốt hoảng run rẩy hỏi tới tấp:

"Có sao không? Có bị thương không?"

Vừa hỏi vừa nhìn khắp người cô, quan sát kỹ lưỡng sắc mặt trắng bệch kinh hách thất thần của cô, đột ngột kéo cô vào lòng. An Tranh ôm rất chặt, chặt đến nỗi thân thể Hạ Nhi phát đau mà bừng tỉnh.

"An Tranh! Đau quá." Hạ Nhi nhỏ giọng bật thốt.

An Tranh vẫn không buông, nắm lấy sau gáy Hạ Nhi, áp chặt lên người mình, giọng run rẩy khàn khàn kinh hoảng tột độ:

"Tôi tưởng hắn đâm trúng em rồi. Tôi rất sợ. Hạ Nhi! Tôi sợ. Chưa bao giờ tôi sợ hãi đến như vậy."

Hạ Nhi hít sâu một hơi, nắm lấy vai An Tranh muốn tránh thoát, nhưng còn chưa kịp hành động — An Tranh đã buông cô ra.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của An Tranh đột ngột biến đổi, âm u lạnh lẽo tàn khốc đến cùng cực.

An Tranh lao nhanh tới bên cạnh Dung Lạc, một đấm không chút lưu tình đập lên mặt Khanh Long đang muốn tắt thở dưới tay Dung Lạc.

Dung Lạc hơi kinh ngạc buông tay ra lùi nhanh về sau, vệt máu kinh người dính trên cổ Khanh Long, khuôn mặt hắn sưng lên, khoé môi ứa máu tươi rợn cả người.

Hắn không thể giữ vững thân thể, lập tức ngã quỵ xuống.

Giày An Tranh giơ lên giẫm mạnh lên mặt Khanh Long, ấn sát mặt hắn ta lên đất.

Mặt mũi Khanh Long bầm dập, miệng hộc ra mấy ngụm máu.

An Tranh dùng sức liên tiếp đạp lên mặt hắn, mặt mày Khanh Long xám xịt như tro tàn, hai mắt tràn đầy sợ hãi, cả người xụi lơ giống như một con chó chết nằm trên đất.

"Mày dám đụng vào cô ấy? Khanh Long! Mày..."

"An Tranh! Dừng lại." Hạ Nhi hét lên.

An Tranh xem như không nghe thấy, điên cuồng tàn bạo giẫm Khanh Long, muốn giẫm chết hắn đến nơi.

Dung Lạc quay đầu nhìn Hạ Nhi, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Nụ cười đó đẹp đẽ đến mức hoa dung thất sắc, một đám người vây xung quanh lúc này mới nhìn thấy rõ dung nhan kia, không tự chủ mà ngừng lại tiếng la hét.

Gương mặt trắng nõn như tuyết, khuôn mặt hơi gầy, tái nhợt vì mất máu nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc kiều diễm kia, mắt phượng xanh biếc như biển cả, mặt mày như tranh vẽ tỉ mỉ nhất trần đời, tóc vàng nhạt dài lác đác đổ xuống trước ngực, môi mỏng tinh xảo hiện lên vẻ lãnh diễm cao ngạo không gì sánh được, thân hình bị che khuất nhưng có thể nhìn thấy rõ nữ nhân này cao gầy mảnh khảnh, vóc người đúng tiêu chuẩn.

Hạ Nhi nhìn thấy Dung Lạc đang nhìn mình, ánh mắt liếc tới bàn tay đang máu tươi nhỏ giọt kia, trầm giọng nói một câu:

"Cảm ơn."

Cô tuy rằng chán ghét Dung Lạc đến cực điểm, nhưng không thể phủ nhận Dung Lạc vừa rồi đã cứu mạng cô.

Khuôn mặt Dung Lạc tuyệt mỹ dưới ánh đèn hiện lên vẻ trong suốt, nhàn nhạt cười, sau đó chậm rãi tao nhã bước tới gần cô.

Hạ Nhi kinh hoảng lùi về sau, lại vì lùi quá mau mà vấp phải cạnh ghế, ngã ngửa.

Cô choáng váng muốn bám vào thứ gì đó, chỉ thấy bóng dáng Dung Lạc lao tới, bàn tay mềm mại nhanh chóng đỡ lấy sau đầu cô, cả hai thân thể đổ ầm xuống sàn nhà.

Hạ Nhi nghe thấy tiếng hét thất thanh của đám người phía sau.

Hạ Nhi lập tức đưa tay lên đẩy Dung Lạc, muốn giữ khoảng cách, nhưng dùng sức đẩy lại đẩy không được, Dung Lạc vẫn áp cả người lên người cô, sợi tóc vàng rơi rớt xuống khuôn mặt cô, chọc lên làn da non mềm trắng nõn, khiến cô có chút ngứa ngáy.

"Dung Lạc! Đứng dậy ngay!!!" Hạ Nhi gầm lân giận dữ.

Ngay lập tức thanh âm Dung Lạc cười trầm thấp bay lờn vờn quanh không trung.

"Em gặp tôi đã không còn hoảng sợ như trước nữa. Thật tốt."

Hạ Nhi há hốc mồm, cô là rất hoảng sợ đó. Có được không?

Hạ Nhi cắn môi, ngay lập tức dùng toàn bộ sức lực cụng mạnh đầu lên trán Dung Lạc.

Bốp!!!

Chỉ nghe thấy đối phương than 'aizz' một tiếng, Hạ Nhi lăn qua một bên, lồm cồm bò dậy, nhích người tránh Dung Lạc rất xa.

Dùng toàn bộ sức lực mà cụng đầu lên, khiến trán Hạ Nhi đỏ ửng một mảng, Hạ Nhi đưa tay lên xoa xoa trán, cắn môi tức giận đến không thể kiềm lại được, giọng tàn nhẫn uy hiếp:

"Dung Lạc! Tôi nói cho cô biết. Không được..."

"Không được thế nào?" Dung Lạc cười khẽ ngắt lời.

Dung Lạc xoay người ngồi dậy, dùng bàn tay lành lặn chạm lên trán cũng đang hơi sưng đỏ của mình, khoé môi nhếch lên độ cong yêu nghiệt rực rỡ.

Hạ Nhi cắn môi, lập tức gầm lên:

"Tránh xa tôi ra đi được không?"

Dung Lạc bỗng chống người chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu tươi, ánh mắt xanh biếc liếc tới sau đầu Hạ Nhi.

Hạ Nhi sửng sốt.

Lúc nãy Dung Lạc dùng tay đỡ sau đầu cô, hình như chính là dùng bàn tay bị thương. Máu chảy nhiều như vậy, hẳn là dính cả lên tóc cô rồi.

Dung Lạc cười khe khẽ, chậm rãi bước tới gần Hạ Nhi, giọng nói trong trẻo lành lạnh như tiếng đàn hạc.

"Trừ yêu cầu này ra. Cái gì tôi cũng có thể thoả mãn em."

Hạ Nhi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Dung Lạc không chớp mắt.

Dung Lạc đi tới, khom người cúi xuống sát khuôn mặt cô, bàn tay đầy máu tươi duỗi ra, ngón tay trắng trẻo thon dài tuyệt mỹ đưa lên chạm vào bờ môi mọng đỏ của Hạ Nhi, cười đến yêu nghiệt quyến rũ.

Xung quanh ngay lập tức có nhiều tiếng nữ nhân hét lên, giống như bị câu nói ái muội đó của Dung Lạc làm cho rung động tận tâm can.

"Dung Lạc! Đừng quá phận." Hạ Nhi cố gắng khắc chế bạo lực, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô cũng không thể ngay tại chỗ này 'hành hung' ân nhân vừa cứu mạng cô được.

Dung Lạc cười đến yêu dị, ngón tay chạm khẽ lên môi Hạ Nhi, một chút máu diễm lệ dính lên cánh môi cô, vô cùng rực rỡ, tô điểm màu sắc đôi môi đỏ mọng càng có hương vị mê hoặc lòng người.

Đúng vào lúc Hạ Nhi tưởng chừng mình không nhịn nổi nữa, mùi máu tươi nồng đậm trên môi khiến cô có cảm giác Dung Lạc đang điên cuồng không thể kiểm soát.

Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười yêu dị vang lên bên tai cô:

"Tôi sẽ gặp lại em sau."

Dứt lời Dung Lạc hạ tay xuống, chỉ lưu lại một vệt máu nhàn nhạt đỏ thẫm trên môi cô, xoay người rời đi.

Hạ Nhi hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng Dung Lạc biến mất sau cánh cửa, phía sau Dung Lạc là Vương Luân và hơn mười người bảo vệ theo sát.

Hạ Nhi không muốn nghĩ tiếp chuyện Dung Lạc đã trở lại, lập tức chạy đến kéo An Tranh đang điên cuồng đấm bôm bốp vào mặt Khanh Long.

"An Tranh! Đủ rồi."

Hạ Nhi kéo tay An Tranh lại, nhưng sức lực An Tranh rất lớn, gần như là điên cuồng muốn giết Khanh Long.

"An Tranh!!!" Hạ Nhi gào lên.

Ngay lập tức An Tranh bừng tỉnh, ánh mắt âm u sâu thẳm nhìn cô.

Hạ Nhi hít sâu một hơi, trầm giọng:

"Đủ rồi! Cậu đánh nữa hắn sẽ chết."

Khanh Long vốn bị Dung Lạc doạ cho một trận vô cùng kinh hãi, lại nhìn thấy bộ dạng muốn giết chết mình của An Tranh, hắn ta bật cười, phun trong miệng ra mấy ngụm máu tươi, điên cuồng quát lên:

"Cô ta thì có cái gì tốt? Các người hết người này đến người khác yêu thích cô ta? Ha ha... An Tranh. Cô chịu đựng nổi sao? Chịu đựng nổi sao? Nhìn thấy cô ta và Khương Tình ở bên nhau. Cô chịu đựng nổi sao? Hả???"

Hạ Nhi thất sắc.

An Tranh bỗng nhiên cười lớn, cười đến không kìm lại được, giọng nói rét lạnh âm u:

"Không chịu được! Đúng. Nhưng tôi yêu cô ấy. Yêu đến mức chấp nhận thành toàn cho hạnh phúc của cô ấy. Còn cậu thì sao? Phẫn nộ căm hận muốn giết người mà Khương Tình yêu. Đó là tình yêu của cậu sao?"

Khanh Long lồm cồm bò dậy, tay đưa ra nắm lấy con dao bị gãy, cả người nhếch nhác không thể chịu nổi. Khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo âm trầm.

"Chỉ cần tôi còn sống. Nhất định sẽ không thành toàn cho hai người bọn họ. Nhất định!" Khanh Long điên cuồng gào lên.

Dứt lời liền cầm cán dao lao tới An Tranh và Hạ Nhi.

An Tranh đẩy mạnh Hạ Nhi ra phía sau, tay không vụt tới nắm lấy cổ tay phải đang cầm dao của Khanh Long, dùng sức bẻ mạnh tay hắn ra sau lưng.

"Cậu điên rồi." An Tranh giận dữ gầm lên.

Đột ngột khoé môi Khanh Long cong lên độ cong tàn bạo hung ác, tay trái vung lên, chỉ nghe tiếng 'xẹt' một cái.

Lưỡi dao trên tay trái Khanh Long toả ra ánh sáng lạnh, cùng máu tươi đang dính trên đó có chút kinh dị doạ người.

An Tranh kinh hoảng nhìn tay trái Khanh Long đang bị Hạ Nhi dùng tay giữ chặt.

Trên tay hắn là lưỡi dao sắc bén có dính máu.

Khanh Long không những nhặt lại cán dao bị gãy, còn cố ý giấu cả lưỡi dao.

Nếu Hạ Nhi không phát hiện ra, nhất định lưỡi dao ấy đã cứa đứt cổ An Tranh.

Hạ Nhi dùng tay còn lại chặt một lực thật mạnh vào cổ tay Khanh Long, lưỡi dao trên tay hắn rơi xuống đất, ngay lập tức cô dùng chân đá nó ra thật xa.

Khanh Long nhìn thấy con dao bị đá đi, căm hận nhìn Hạ Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

An Tranh vặn tay Khanh Long ra sau, Khanh Long điên cuồng gào lên:

"Dù có chết tao cũng không tha cho nó. Giỏi thì giết tao đi. Còn không có chết tao cũng không tha cho nó."

An Tranh cắn môi, muốn ra tay đánh ngất Khanh Long rồi giao hắn cho cảnh sát.

"Vậy thì cậu nên chết đi. Khanh Long!"

Phía sau vang lên giọng nói ôn nhuận lạnh lẽo tựa sương tuyết.

Hạ Nhi sững sờ, ánh mắt hổ phách nhín về phía cửa.

Khương Tình dẫn theo Lam Tinh và Lam Thất, bước nhanh về phía cô.

Nữ nhân thanh lãnh tao nhã, trên người khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, trên tay mang theo bao tay cùng màu, cả người như chìm vào hầm băng, lạnh lẽo kinh người.

Khương Tình bước nhanh tới trước mặt cô, hơi thở trên người hỗn loạn gấp gáp, một giọt sương theo tóc Khương Tình từ từ chảy xuống sườn mặt trắng nõn, rồi rơi trên cánh môi mọng đỏ của cô. Khiến nó nhìn càng giống như một cánh hoa hồng dính những giọt sương sớm của ban mai.

"Em không sao chứ?" Giọng Khương Tình xen lẫn một tia sợ hãi và run rẩy không thể che giấu được.

Hạ Nhi liếc về phía Khanh Long đang cứng đơ người nhìn Khương Tình chằm chằm, mở miệng đáp:

"Em không sao."

An Tranh đứng bên cạnh đột nhiên cười lạnh, thấp giọng:

"Cậu đến sớm đấy."

Khương Tình nghe thấy giọng nói chế nhạo kia, trầm mặc một chút rồi lạnh giọng:

"Chuyện này phải cảm ơn cậu. An Tranh. Hàn Tịch vì cậu mà không theo sau cô ấy. Giao cô ấy cho cậu liền ra nông nỗi này. Cậu thật sự rất có bản lĩnh."

Hạ Nhi trầm mặc, nhìn thần sắc An Tranh trở nên có chút tự trách, lập tức nhỏ giọng:

"Không phải do An Tranh."

Khương Tình nhíu mày, nhìn chằm chằm Hạ Nhi trầm giọng:

"Em biết tôi nghe tin đã sợ hãi đến mức nào không? Từ Thành B sang tới đây tôi còn điều động cả trực thăng đấy. Em tuỳ hứng một mình ra ngoài không mang theo vệ sĩ, một An Tranh sẽ bảo vệ được em sao?"

Hạ Nhi tự biết mình có lỗi, nhưng cô cũng không muốn như vậy, làm sao cô biết được sẽ có một Khanh Long điên cuồng muốn giết cô xuất hiện tại đây chứ?

Bỗng nhiên bị quở trách la mắng, cô có chút tủi thân, chỉ im lặng trầm mặc không nói một lời.

Khương Tình nhìn vẻ mặt chán nản của Hạ Nhi, có chút không nỡ.

Khanh Long cũng vì cô nên mới nổi điên lên như vậy, chuyện này cũng không nằm trong dự tính của cô, trách mắng Hạ Nhi cũng vì quá lo lắng nên không kiềm chế được cảm xúc.

"Hạ Nhi..." Giọng Khương Tình mềm nhẹ hẳn đi.

Hạ Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách nhàn nhạt không nhìn ra cảm xúc.

Khương Tình thở dài một tiếng, tay đưa lên quấn nhẹ lọn tóc nâu nhạt bên sườn mặt non mịn của Hạ Nhi, ánh mắt nâu sẫm liếc nhìn vệt máu tươi nhàn nhạt trên môi cô, đột ngột sắc mặt tối sầm lại, âm u như bão lớn sắp kéo tới, chuyển động ngón tay, vuốt nhẹ theo viền cong của đôi môi cô, sau đó miết mạnh lau đi.

"Đau.." Hạ Nhi nhíu mày, giọng hơi bất mãn.

Khương Tình khắc chế sự cuồng nộ trong lòng mình, cúi đầu xuống dùng chóp mũi cọ nhẹ trên chóp mũi của cô, tựa như một lời yêu thương an ủi, mặt hai người chỉ cách nhau một khe hở nhỏ, giọng nói Khương Tình tràn ngập khắc chế, ôn nhu mềm nhẹ nhưng không giấu được sự bất an cùng sợ hãi:

"Hạ Nhi! Đừng rời khỏi tôi. Được không?"