Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 102: Đối với chính mình cũng thật tàn nhẫn



Rầm!

Gần mười cái cốc bị Hạ Hàn Xuyên ném xuống đất, vỡ nát, rượu vang đỏ trên mặt đất uốn lượn một mảnh, mùi rượu thơm nồng lan tràn ở phòng.

Thanh âm vỡ nát truyền đến đại não làm Hướng Vãn bừng tỉnh, theo bản năng mà cuộn tròn thân thể, lại nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên nhặt lên một mảnh thuỷ tinh nhỏ, đưa đến đùi, trong nháy mắt, máu đã chảy ướt quần tây của anh.

Nhưng dù vậy, Hạ Hàn Xuyên sắc mặt tái nhợt, thần sắc không có bất kỳ điểm nào biến hoá nào, thậm chí cả một âm thanh đau đớn cũng chưa từng phát ra.

Hướng Vãn gắt gao ôm thân thể của mình, bởi vì sợ hãi mà ngăn không được run rẩy, trên đầu mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ước đẫm cả khuôn mặt.

Hạ Hàn Xuyên đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình cũng tàn nhẫn. Cứ như vậy, mảnh thuỷ tinh đâm vào đùi anh ta hết lần này đến lần khác... Sau đêm nay, Hướng Vãn thật không dám tưởng tượng anh ta sẽ làm gì hai anh em mình.

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Âm thanh giày da cùng mặt đất va chạm càng ngày càng gần.

Hướng Vãn nhìn khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Hạ Hàn Xuyên lạnh từng bước một đến gần mình, trong cơ thể mỗi tế bào đều liều mạng kêu chạy trốn. Nhưng tứ chi cô mềm nhũng, giống như là bị cao su bị lửa thêu đốt đến nóng chảy, nửa phần cũng không thể động đậy.

Sợ. Thật sự rất đáng sợ.

Cô không biết Hạ mảnh thuỷ tinh trong tay Hàn Xuyên, có phải hay không sắp đến sẽ đâm vào đùi phải của mình, hoàn toàn đem chân cô phế đi...

Đát! Mảnh thuỷ tinh và mặt đất va chạm, tim Hướng Vãn dường như đã đập lỡ mất một nhịp, rồi liền điên cuồng mà nhảy lên, làm như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

Miệng cô giật giật, muốn xin tha, nhưng cảnh tượng của cái đêm hai năm trước, đêm mà Hạ Hàn Xuyên cũng mang biểu cảm lạnh lùng thế này, không chút lưu tình mà đánh gãy chân trái của cô, như cuốn phim tua chậm không ngừng phát đi phát lại trong đầu Hướng Vãn, cổ họng nghẹn lại, một chữ cũng đều không thốt ra được.

Hạ Hàn Xuyên bế cô lên, một ánh mắt cũng không bố thí cho cô, trực tiếp đem cô ném ra ngoài, "Rầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Lúc này đã là 4 giừo chiều, Mộng Sở Hội vẫn chưa bước vào giờ cao điểm, hành lang vẫn vắng bóng khách, nhưng vẫn có lao công quét dọn, còn có hai nhân viên lễ tân nói nói cười cười hướng bên này đi tới.

Cả ba người cùng nhìn thấy Hướng Vãn, ngẩn ra một chút, quét dọn không quét dọn, tiếng nói cười cũng không còn, tất cả đều ngơ ngác mà nhìn cô.

Trong đó, có một người lấy ra di động, nhưng có lẽ là kiêng kị cô là tội phạm giết người phạm, lại ngượng ngùng mà đem điện thoại cất vào trong túi, không dám chụp ảnh hay là quay video.

Hướng Vãn đôi tay che trước ngực, hai chân thẳng tắp thon dài gắt gao bắt chéo, cô rũ đầu dùng tóc che khuất khuôn mặt đã tái nhợt như tờ giấy, tứ chi và cả trái tim tất cả đều lạnh băng một mảnh, dường như máu trong cơ thể cô đã không còn tuần hoàn nữa.

Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, muốn dùng đôi tay đã mềm nhũn của mình mà đẩy cửa phòng, nhưng cửa đã bị Hạ Hàn Xuyên khoá lại từ bên trong, căn bản đẩy không ra.

Anh trai cũng không có ở đây, chỉ còn lại mình cô trần truồng ngồi trước cửa phòng.

Hướng Vãn hít sâu một hơi, cắn chặt răng, đón tiếp ánh mẳt của ba người hoặc khiếp sợ hoặc xem náo nhiệt hoặc đồng tình, gian nan đi từng bước về phía phòng ký túc xá.

Đinh!

Tiếng thang máy vang lên.

Hướng Vãn dừng lại bước chân, trên mặt trắng bệch, thân thể ngăn không được run rẩy. Chẳng lẽ thật sự phải muốn trần truồng như vậy, mất mặt xấu hổ mà đi bộ một vòng Mộng Sở Hội, cho người khác chê cười đứng xem?

"Dừng lại, đừng nhúc nhích." Cửa thang máy mở ra, Mộng Lan một thân sườn xám cùng áo khoác dài trên người bước ra.

Đôi mắt hoa đào hơi hơi híp lại, nhìn một lượt, rồi mới đi đến trước mặt Hướng Vãn, sạch sẽ lưu loát mà đem áo của mình khoát lên trên trên người cô.

Hướng Vãn trong đầu hoảng loạn, cũng không có nghĩ Mộng Lan vì cái gì mang theo một cái áo khoác, thấp giọng nói câu cảm ơn, trên mặt từng đợt nóng lên.

"Nói cảm ơn với cô ta?! Người bên cạnh Hạ Hàn Xuyên, chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp cả!" Hướng Vũ mới từ WC đi ra liền nghe được Hướng Vãn nói cảm ơn Mộng Lan, mặt anh ta đen lại mà đi đến.

Nhìn Hướng Vãn chân trần đứng trên mặt đất, lông mày Hướng Vũ nhíu lại, trực tiếp đem cô bế lên. Thật ra, anh muốn hỏi chút cái gì, nhưng có Mộng Lan đứng ở bên cạnh, thật sự không tiện để mở miệng.

Hướng Vãn ôm cổ anh trai, có chút mệt mỏi giải thích, "Quần áo trên người em là chị Lan đưa cho, nên em mới nói cảm ơn cô ấy."

"Quần áo trên người em là do cô ta đưa? Tên Hạ Hàn Xuyên kia đem em..." Hướng Vũ mắt trừng, lời tới miệng nhưng cũng không thốt ra được, chị cảm thấy cổ họng như có một gì đóng chặn ngang, muốn nhổ cũng không ra nuốt xuống cũng không được, ghê tởm không nói, còn rất khó chịu.

Mộng Lan cũng không cùng hai anh em đứng lại hàn huyên, nói thẳng bản thân còn có chuyện, liền đi đến phòng 505 gõ cửa, "Hạ tổng, là tôi."

Hướng Vãn ghé vào trong lồng ngực Hướng Vũ, thấy cửa phòng 505 mở ra, lại lần nữa đóng lại. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đã đóng, lát sau mới thu hồi ánh mắt, tự giễu mà cười cười.

"Anh, thả em xuống đi, em tự có thể đi được." Cô nhẹ giọng nói.

Hướng Vũ không buông tay, mà lại cau mày, đè nặng thanh âm hỏi: "Chuyện là như thế nào? Hạ Hàn Xuyên tại sao lại để em trên người không mảnh vải mà đi ra ngoài? Thuốc anh cho hắn không có tác dụng?"

"Vòng cổ gắn camera bị anh ta phát hiện." Hướng Vãn nắm chặt tay thành quyền, mỗi lời nói ra đều cực kỳ khó khăn.

Lần này nỗ lực hoàn toàn uổng phí, cô không những không thể rời khỏi Mộng Sở Hội, mà cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng cực khổ hơn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hướng Vũ trở nên tái xanh, nhưng vẫn là ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, "Ca... Camera còn dùng được không?"

Hướng Vãn lắc lắc đầu, "Ném xuống đất, giẫm nát." Cô ngẩng đầu nhìn anh trai, không cam lòng hỏi: "Anh, camera quay chụp được ảnh cùng video sẽ đồng bộ đường truyền đúng không? Anh vẫn lấy được những hình ảnh đó đúng không?"

"Thời gian quá gấp rút, anh chưa kịp chuẩn bị. Cũng do anh, cứ nghĩ giấu camera trong vòng cổ là kế hoạch hoàn hảo rồi, căn bản sẽ không bị phát hiện! Đều do anh!" Hướng Vũ áy náy, hối hận, hận không thể giết chết chính mình.

Đôi mắt Hướng Vãn trùng xuống, nhưng vẫn an ủi nói: "Không sao, cùng lắm thì có lẽ chờ mười mấy hai mươi năm qua đi, Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên bọn họ hết giận, chắc sẽ không so đo với em nữa, rồi sẽ thả em đi thôi."

Hạ Hàn Xuyên, Giang Thanh Nhiên mười mấy hai mươi năm sau sẽ không so đo với cô nữa, nhưng đời người liệu rằng được mấy lần mười mấy hai mươi năm? Huống hồ có thể cả đời này, Hạ Hàn Xuyên cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Nhưng mà, Hướng Vũ vẫn không thể nào ngăn được sự bùng nổ của cơn tức giận, "Không được, chuyện này không thể để như thế được! Hắn đánh gãy chân của em, đem em tống vào tù, bây giờ lại chiếm được em, lại còn muốn giữ em ở lại Mông Sở Hội cả đời, quả thực cầm thú cũng không bằng!"

Nói rồi liền đặt Hướng Vãn trở lại xuống đất, trực tiếp cởi áo sơ mi, mà tròng lên trên người cô.

"Anh hạ xuân dược, anh ta còn chưa tìm đến anh, anh đừng có đi đến đó mà tự rước thêm phiền toái!" Hướng Vãn đứng chắn trước người anh trai.

Hướng Vũ đã bị lửa giận thiêu đốt tâm trí, cái gì cũng đều nghe không vào, trực tiếp một chân đá văng cửa phòng 50, đem cô đẩy vào, "Phòng này anh đã bao một ngày, em ở bên trong ngủ một giấc cho thật ngon, không cần để ý chuyện bên ngoài!"

"Anh" Hướng Vãn cau mày kêu một tiếng, muốn ngăn lại, nhưng cửa đã bị khoá lại từ bên ngoài.

Khuôn mặt tuấn tú Hướng Vũ khó coi tới rồi cực điểm, đẩy cửa phòng 505 bước vào.