Hạ Phàm Là Yêu Hay Giết?

Chương 33: Ảo ảnh 2



Có lẽ rằng trong các thể loại văn học, không thể loại nào mà người ta có thể bộc lộ những cảm xúc được tài tình, hàm súc và tập trung như ở trong thơ và làm thơ từ muôn đời nay vẫn khó, không chỉ làm sao cho có vần có điệu, dễ nhớ dễ thuộc, mà còn phải khiến cho cái tình cảm, tư tưởng của người nghệ sĩ nằm gọn trong những vẫn thơ của mình, từng câu từ đều ôm trọn vẹn một thứ rực cháy nhất quán. Văn xuôi dùng cả vạn chữ để diễn đạt một chủ đề, ngược lại đối với thơ chỉ vỏn vẹn vài chục, nhiều thì vài trăm, tâm hồn, khát khao của kẻ làm thơ đã nằm trong ấy. Có thể miêu tả rằng nó là đặc thù của văn chương nói riêng và là của thơ ca nói chung. Cơ mà chắc chắn một điều rằng, xưa nay người ta làm thơ thì khi nào cũng sẽ mang mỗi sắc nét khác nhau. Nhưng không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng yểu điệu, có các bài thơ ẩn mình sau một câu chuyện có thật.

Khuôn mặt ấy quay đầu nhìn hai người mỉm cười xong, thoáng chốc đã chuyển tới khung cảnh khác. Lúc này cả hai đã ở trong lớp của Thục Phong, Lộ Lộ để ý đúng là hắn ta có vẻ mặt hơi trầm xuống thật. Đôi tay run rẩy cùng chiếc trán đã thấm đẫm mồ hôi liên tục không chú ý vào tờ giấy thi. Đôi mắt dường như muốn dán lên trên đồng hồ treo tường ở lớp.

⏳Tích…tắc…⏳

⏳Tích…tắc…⏳

⏳Tích…tắc…⏳

Âm thanh từ thanh quản của thầy giáo vang vọng, cầm viên phấn vừa ghi lên bảng vừa nói.

“Các em còn 15 phút nữa sẽ hết giờ, nhanh cái tay lên”

Dứt câu, hắn đã giơ tay lên nói muốn đi vệ sinh, thầy giáo nhíu mày nhưng rồi cũng đồng ý. Gã vội vã chạy ra bên ngoài thật nhanh, cả hai cũng đuổi theo xem hắn muốn làm gì. Đã lâu rồi Bảo mới rạo bước trên hành lang quen thuộc này, tự nhiên cảm giác có chút ấm áp đến lạ. Nhưng việc quan trọng bây giờ là họ phải biết được chân tướng năm ấy.



“Hắn chờ ai vậy chứ?”

Lộ Lộ cùng Bảo thò đầu ra xem, cô thủ thỉ tò mò mà hỏi, anh cũng đang hồi hộp không kém. Một nam, một nữ đi rình rập người khác trông có khác gì hai tên cướp không chứ. Lúc này cả hai chuẩn bị thấy bóng dáng ai đó từ từ bước đến chỗ gã thì bỗng có một thế lực nào đó đẩy hai người ra phía sau. Mọi thứ xung quanh lại một lần nữa đứng yên, biến thành sắc màu xám xịt không chút thần sắc. Hai người đang hoang mang không biết mình đang gặp phải vấn đề gì. Đột nhiên có những lông vũ màu đen rơi xuống hóa thành những bông hồng đỏ rực. Cả hai không dám tin vào mắt mình khi trước mặt là một nam nhân mang theo mình đôi cánh đen ngần xòe ra hệt như dải lông của một chú công tuyệt sắc.

“Hai người có biết mình đang làm gì không vậy?”

Bảo cau mày lại, mơ màng cố gắng nhớ lại vì có cảm giác đã từng gặp qua. Lộ Lộ nhận diện liền xung phong nói trước.

“Cậu là…người đã ở bệnh viện hôm đó!”

Hóa ra là Ray, không biết cậu đến đây là có mục đích gì nhưng hai người vẫn cảm nhận được một cảm giác an toàn. Bảo tò mò khẽ hỏi.

“Sao cậu lại ở đây, chả lẽ cậu cũng biết về sự tồn tại của ảo ảnh ư?”

“Tôi biết nên mới đến đây cứu giúp hai người”

Ray cau mày, trong suy nghĩ của cậu thì quả thật đã biết trước được điều này. Nhưng sợ sẽ không đủ khả năng cứu họ nên tính mặc kệ. Cơ mà lương tâm làm sao cho phép, do dự mãi vẫn quyết định là đi giải cứu. Cậu trầm tư nhìn hai người một lúc, chuẩn bị đưa cả hai về thế giới thực thì bỗng có âm thanh gì đó vang lên.

ᴋᴀɢᴏ ɴᴏ ɴᴀᴋᴀ ɴᴏ ᴛᴏʀɪ ᴡᴀ.

ɪᴛsᴜ, ɪᴛsᴜ ᴅᴇʏᴀʀᴜ.

ʏᴏᴀᴋᴇ ɴᴏ ʙᴀɴ ɴɪ.

ᴛsᴜʀᴜ ᴛᴏ ᴋᴀᴍᴇ ɢᴀ sᴜʙᴇᴛᴛᴀ.

ᴜsʜɪʀᴏ ɴᴏ sʜᴏᴜᴍᴇɴ ᴅᴀʀᴇ?

* Dịch nghĩa:

𝙷ỡ𝚒 𝚌𝚑ú 𝚌𝚑𝚒𝚖 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚕ồ𝚗𝚐.

𝙺𝚑𝚒 𝚗à𝚘, 𝚔𝚑𝚒 𝚗à𝚘 𝚌𝚑ú 𝚋𝚊𝚢 𝚛𝚊?

𝙻ú𝚌 𝚌𝚑ậ𝚙 𝚌𝚑𝚘ạ𝚗𝚐 𝚟à 𝚕ú𝚌 𝚝ố𝚒 𝚝𝚛ờ𝚒.

𝙲ả 𝚜ế𝚞 𝚟à 𝚛ù𝚊 đề𝚞 𝚗𝚑à𝚘 𝚗𝚐ã.

𝙰𝚒 đ𝚊𝚗𝚐 ở 𝚜𝚊𝚞 𝚕ư𝚗𝚐?