[H Văn/Song Tính] Nhân Thê Cuộc Sống

Chương 39: NTR (4) : Vĩnh viễn thuộc về



Warning : NTR NTR NTRRRR (nhấn mạnh 3 lần)

Từ đó mỗi ngày Thần Khôn đều đưa Nhất Đằng đến phòng bệnh của Thần Mặc để đụ. Bác sĩ nói Thần Mặc chuyển biến rất tốt, có thể sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nghe vậy Thần Khôn cũng chẳng quan tâm, vẫn đều đặn thụ tinh cái bướm của Nhất Đằng ngay bên cạnh giường bệnh của Thần Mặc. Nhất Đằng mỗi lần bị hiếp xong, đều phải bò lên giường Thần Mặc, dang hai chân ra tách cái bướm đã bị bạo dâm đến sưng đỏ hồng nhuận, dùng ngón tay tách mép lồn ra, vừa xấu hổ vừa báo cáo Thần Mặc hôm nay tử cung đã ăn bao nhiêu đạo tinh dịch từ Thần Khôn.

"H-hôm nay... Thần Khôn đã phun tinh vào lồn Đằng Đằng... 4 lần. Tử cung no tinh dịch... ưm... không bú hết... l-lại chảy ra rồi. Thật xin lỗi Thần Mặc, lại làm dơ mặt anh rồi..."

Thần Khôn Nhất Đằng hai người chơi càng lúc càng bạo, cơ hồ là leo lên giường Thần Mặc mà làm tình. Nhất Đằng càng xấu hổ thì lồn càng khẩn, làm Thần Khôn thoải mái yêu thích không thôi. Trong nửa tháng hôn mê, Thần Mặc không hề biết mặt mình đã thành cái đệm thụ tinh cho Thần Khôn và Nhất Đằng biết bao lần. Thần Khôn đặt Nhất Đằng ngồi hờ lên ngay trên chóp mũi Thần Mặc, dùng cặc bự của mình thao nát bướm Nhất Đằng, kê đản liên tiếp vả vào mặt Thần Mặc. Đến khi thụ tinh cũng là để sát như vậy, đem miệng Thần Mặc làm nơi gác trứng dái, ùn ùn bơm tinh vào bướm ngoan của Nhất Đằng. Nhất Đằng đôi khi quá mệt vì bị Thần Khôn cưỡng hiếp, hai chân vô lực sẽ bẹp một cái ngồi xuống trán Thần Mặc, đem bướm vốn đang ngậm tràn tinh kia bẹt ra, chảy tinh ròng ròng xuống mặt chồng cũ. Ban đầu Nhất Đằng còn hốt hoảng, nhưng dần dà, vừa là bị địt quá mệt nhũn người ra không đứng nổi, cũng hết sức đi quản, đành ngồi vậy lại sức, để còn nâng bướm lên cho Thần Khôn địt tiếp. Đi tiểu cũng vậy, Thần Khôn triệt để coi Thần Mặc thành cái đồ vật, cũng chỉ như cái bàn cái ghế, cậu chẳng có chút để ý đây là phòng bệnh, còn kia là anh hai cậu, chỉ một lòng muốn địt bảo bối Nhất Đằng của mình. Thần Khôn gác trứng của mình lên mặt Thần Mặc, thoải mái tiểu vào tử cung của vợ anh xong, rút ra còn lười biếng dùng cặc vỗ lên mặt Thần Mặc để lau sạch. Nhưng chung quy da thịt Thần Mặc cũng không phải mềm mịn như Nhất Đằng, cũng chỉ đáng lau tạm, vẫn là để Nhất Đằng mút sạch thì sướng hơn.

Ấy vậy mà khi Thần Mặc tỉnh lại, lại không phải là lúc Thần Khôn và Nhất Đằng đang đụ nhau. Thần Mặc mở mắt ra, trong đầu thấy ong ong, da mặt có cảm giác dinh dính, trán lại xót đỏ. Nhưng Thần Mặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ do di chứng tai nạn. Mặc dù đã tỉnh nhưng tay chân Thần Mặc vẫn không hoạt động được cho đã nằm bất động mấy tháng liền, sau khi bác sĩ ra khỏi phòng, còn thông báo cho anh là vợ anh cùng em trai hầu như hai ba ngày lại ghé thăm anh một lần thì trong lòng rất ấm áp, muốn cho bọn họ cái kinh hỉ. Thần Mặc giả vờ nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi. Tiếng cửa mở vang lên cùng với giọng nói ngọt ngào ôn nhu quen thuộc của người nam thê anh yêu hết mực Nhất Đằng, tiếp theo là tiếng đứa em trai tài giỏi của anh. Anh đột nhiên nghe tiếng nỉ non của Nhất Đằng.

"Phu quân a~"

Không lẽ Nhất Đằng biết anh đã tỉnh? Sao cậu đoán ra được? Mang theo tâm tình cực vui vẻ, Thần Mặc mở mắt ra, chỉ để thấy một xô nước lạnh tạt vào mặt.

Vợ của anh đang bị em trai anh khoá trong lòng điên cuồng hôn môi, bàn tay nam nhân kia không kiêng dè mà thò vào cổ áo rộng của Nhất Đằng, bóp lấy cái vú to tròn. Hai người kia cứ thế vui vẻ hạnh phúc ôm hôn lẫn nhau, từng lớp áo của Nhất Đằng còn bị Thần Khôn cứ thế lột xuống lộ ra thân thể đầy vết hồng tím dấu cắn, say sưa đến mức không hề để ý Thần Mặc đã tỉnh dậy, mắt to trừng bọn họ nãy giờ. Cho đến khi Thần Mặc run run lên tiếng :

"H-hai người đang làm gì vậy?"

Lúc này cả hai người kia mới có chút kinh ngạc mà dừng lại. Nhất Đằng hoảng sợ quay lại nhìn Thần Mặc, trong khi Thần Khôn vẫn không buông cái tay đang bóp vú Nhất Đằng ra, nhạt nhẽo trả lời Thần Mặc.

"Tỉnh rồi đấy à?"

"Tôi hỏi hai người đang làm gì vậy????"

Thần Mặc lấy hơi hét lên. Nhưng sức lực người bệnh khiến tiếng hét giống như tiếng rít của loài quạ, kết hợp với gương mặt tức giạn vặn vẹo của Thần Mặc thì thật như một con chó dại. Nhất Đằng bị doạ, nhất thời sợ hãi liền chôn mặt vào ngực Thần Khôn, để Thần Khôn ôm lấy mình bảo hộ.

"Hét cái gì mà hét. Ồn ào quá, đừng làm Đằng Đằng sợ."

Thần Khôn bế Nhất Đằng lên chiếc ghế cạnh giường, đến nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân bất lực trên giường kia. Thần Mặc không cử động được, chỉ có thể giận điên lên trừng mắt nhìn em trai mình.

"Mày cũng quá bất nhân rồi, Thần Khôn. Đến anh dâu mày cũng xuống tay được. Cho dù mày có làm gì, thì trên pháp luật Nhất Đằng vẫn là vợ tao."

Nhắc đến chuyện này là Thần Khôn lại bực mình. Cậu từ tốn lột áo Nhất Đằng ra, Nhất Đằng đỏ mặt như sắp bốc cháy dưới ánh nhìn hằn học của Thần Mặc, nhưng một cử chỉ cũng không phản đối, cứ vậy để Thần Khôn lột sạch, đem quần lót của anh ném lên mặt Thần Mặc. Thần Khôn hôn môi Nhất Đằng, một tay thò xuống bướm anh, tách bướm ra cho cặc chọc vào. Lúc cặc thao vào lồn thì cả hai cùng thả ra tiếng thoả mãn.

"Một tờ giấy lộn mà thôi. Để tôi cho anh thấy hành động là được rồi."

Thần Khôn dùng băng keo dán miệng Thần Mặc lại. Cứ vậy bế Nhất Đằng lên giường, cưỡi lên trên mặt Thần Mặc mà địt như mọi khi, mặc kệ con mắt mở to shock cực độ của Thần Mặc.

"Cũng không phải lần đầu, anh hai à, yếu như anh thì cứ nằm yên làm cái đệm thụ tinh đi, em trai anh sẽ hảo hảo yêu thương Nhất Đằng"

Nói rồi dùng tư thế doggy mà hiếp lồn Nhất Đằng. Bướm Nhất Đằng rất nhanh chóng phun đầy nước ra, bụng cũng gồ lên.

"À quên nói với anh, Nhất Đằng mang thai con em được 4 tháng rồi đấy."

"Nào, mút chặt bướm một chút, bảo bối."

Nhất Đằng bị địt dưới ánh nhìn của Thần Mặc, gấp đôi kích thích nứng tình, đã loạn đến vừa dâm kêu vừa uốn éo mông. Thần Khôn địt quá mãnh, cơ hồ nửa trái kê đản cũng muốn nhét vào lồn Nhất Đằng. Tử cung nhanh chóng trở thành túi bao đầu cặc, bị đầu khấc chọc tơi tả. Sữa từ vú ròng ròng chảy ra, chim nhỏ cũng mất liêm sỉ mà phun tinh. Toàn bộ đều bắn lên người Thần Mặc. Thần Mặc nhìn Nhất Đằng chìm sâu vào khoái cảm, nói không nên lời. Chóp mũi Thần Mặc bị Nhất Đằng cọ âm đế lên, đem dịch nhầy trải đầy mũi Thần Mặc. Thần Khôn thấy vậy vỗ mông Nhất Đằng cái bép, dùng tay ngắt âm đế ngu.

"Em có cho phép anh cọ bướm với cái gối này sao?"

Thần Mặc bị Thần Khôn gọi là cái gối, giận tím mặt mà không làm gì được. Chỉ có Nhất Đằng kêu đau, vặn vẹo eo cầu xin Thần Khôn tha cho. Thần Khôn bế cho Nhất Đằng ngồi lên, cậu kê trứnh dái to đại lên miệng Thần Mặc, kê đản cậu to đến mức nó gần như chèn cả vào mũi Thần Mặc. Tư thế này làm Thần Mặc thấy rõ nhất nơi giao hợp của Thần Khôn và Nhất Đằng, thấy rõ mép bướm Nhất Đằng căng đến ép sang hai bên, nước dâm không ngừng chảy ào ào ra làm cặc Thần Khôn ướt đẫm, mút sát con cặc khổng lồ này. Thần Khôn ép Nhất Đằng phải tự nhún trên cặc cậu, Nhất Đằng run rẩy đứng lên ngồi xuống, đem phần thân cặc to như cánh tay em bé kia bú vào nhả ra, phì phò dâm tục. Có lúc vì ngồi trật, nên cặc của Thần Khôn đập vào mặt Thần Mặc, giống như chiếc hotdog, bên trên là bướm Nhất Đằng phủ lên, bên dưới là mặt Thần Mặc. Nhất Đằng điên cuồng cọ lui cọ tới, tìm cách nhét cặc Nhất Đằng vào lồn mình lại, không để rằng anh đã đem cặc Thần Khôn chà lên mặt chồng mình nãy giờ. Dâm thuỷ dính trên cặc Thần Khôn cũng vì thế mà nhoe nhoét cả mặt Thần Mặc. Thần Mặc bị ép đến không thở được, đầu đỏ lựng cả lên. Sắp chết đến nơi thì Thần Khôn mới nhấc Nhất Đằng lên, cười phá lên nói.

"Đằng Đằng, cẩn thận một chút, cái gối này dễ hỏng lắm."

"A! ... xin lỗi... xin lỗi... làm anh ngạt rồi. Uhm~~ ah~~~ c-cặc Thần Khôn lại chọc vào lồn nhỏ rồi~~~ m-muốn ủ cặc cho Thần Khôn~"

"Đằng Đằng ngoan, bị địt có sướng không?"

"Ah... sướng... cặc của Thần Khôn thao Đằng Đằng... thao đến Đằng Đằng bắn không ra... vẫn tiếp tục hiếp... tử cung mỗi ngày đều được no tinh ..."

Thần Khôn đụ Nhất Đằng gần 2 tiếng đồng hồ mới bắn. Nùng tinh lấp đầy hồ chứa. Nhất Đằng xụi lơ trong lòng Thần Khôn, Thần Khôn bế lên hôn hôn. Thần Mặc đã ướt từ đầu đến ngực toàn là dâm dịch từ cuộc làm tình điên cuồng khi nãy của hai người, hận không thể lập tức ngất đi. Sau khi được Nhất Đằng gỡ băng ra, Thần Mặc thù hận nhìn cả hai người. Nhất Đằng sợ hãi Thần Mặc ác độc, dứt khoát để Thần Khôn ôm, dấu mặt vào hõm vãi Thần Khôn. Thần Khôn châm điếu thuốc, lạnh nhạt nhìn Thần Mặc.

"Ký ly hôn đi."

"Nằm mơ, chờ khi tao khoẻ lại. Không đến lượt mày chạm vào Nhất Đằng"

Như bị chọc cười bởi câu nói của Thần Mặc, Thần Khôn đầy nhạo báng nói.

"Anh hai rơi máy bay rơi đến hỏng đầu? Khi anh còn khoẻ anh cũng là để tôi hiếp Nhất Đằng đó thôi? Rơi máy bay không chữa được bệnh yếu sinh lý đâu, anh hai."

Bị Thần Khôn phản bác mà không nói lại được gì, Thần Mặc cứ há miệng rồi khép miệng, tức đến run rẩy. Đúng lúc này cửa mở ra, Thần tổng bước vào.

"Ba!"

Nghe đứa con cả ồn ào hét lên, luyên thuyên một tràng làm ông nhức cả đầu. Liếc mắt nhìn một vòng, dấu vết dâm ái trải ngập cả phòng, thậm chí Nhất Đằng còn chưa mặc lại áo quần đâu, Thần Mặc thì mặt đã dính dớp ướt như chuột lột. Thần tổng nhìn đứa con thứ đang lười biếng hút thuốc, bỗng nảy sinh ra chút thưởng thức.

Nam nhân ấy mà, phải tự mình đoạt lấy, nói nhiều làm gì.

"Mới tỉnh dậy thì ít nói chút đi."

Thần Mặc thấy mình bị gạt phăng thì càng thêm tức giận, nháo ầm lên.

"Ba! Sao ba lại có thể như thế? Ba mau đem đôi gian phu dâm phụ kia tách ra. Trả Nhất Đằng lại cho con!"

"Mày bớt nói đi Thần Mặc. Nhất Đằng đã mang thai con của Thần Khôn, có trách thì trách bản thân mày vô dụng, cưới Nhất Đằng hơn một năm còn không sinh nổi đứa con."

"C-con...! Sao đến ba cũng bênh vực Thần Khôn? Ba không nghĩ cho con sao? Là vì công việc của công ty nhiều như vậy, con mới không có thời gian cho Nhất Đằng"

"Mày cũng dám nhắc công việc. Công ty nhờ sự ngu ngốc của mày tổn thất bao nhiêu. Sao đến một chút của em mày mày cũng không bằng. Còn ở đây hô to gọi nhỏ. Mất mặt."

Thần Khôn vui vẻ xem người gặp hoạ. Đoạn mới vuốt ve Nhất Đằng, đem Nhất Đằng chào Thần tổng định rời đi. Lúc này Thần Mặc mới hô lên.

"Nhất Đằng! Nhất định là Thần Khôn ép buộc em phải không? Anh biết em không phải như vậy mà, em nhất định còn yêu anh!"

Thần Khôn nghe vậy, vỗ vỗ mông Nhất Đằng, cười nói.

"Anh quên làm báo cáo hôm nay rồi"

Nhất Đằng cúi mặt đỏ bừng, nhưng anh biết đã trong tình thế này, anh bắt buộc phải lựa chọn. Nhất Đằng hít một hơi sâu, đi đến bên giường bệnh của Thần Mặc, tự tay tách bướm ra, tinh dịch lập tức chảy ra trắng đục đùi non.

"H-hôm nay tử cung dâm... được cặc Thần Khôn đút... 3 lần tinh...1 đạo nước tiểu... vú bị ép... 2 chai sữa... thật xin lỗi Thần Mặc... nhưng bụng em chính là bồn chứa tinh của Thần Khôn... vì Thần Khôn mà mang thai... chúng ta... ly hôn đi."

Thần Mặc ngơ ngẩn hết cả ngày hôm đó. Đến ngủ cũng mơ về cảnh Thần Khôn và Nhất Đằng làm tình. Anh bị cảnh tưởng Thần Khôn dùng con cặc thô to kinh người của mình nong chín lồn nhỏ của Nhất Đằng khắc sâu vào đại não, mùi hương nơi giao hợp của hai người kia như vẫn vương vấn lên mũi anh. Anh cảm thấy mình sắp hỏng rồi, trong đầu toàn là cảnh tượng cái bướm của Nhất Đằng ngập tinh dịch của Thần Khôn, bụng căng lên vì mang thai, hai người kia hạnh phúc hôn nhau, nhìn anh như sâu bọ. Một cơn rùng mình đánh dọc sống lưng Thần Mặc, Thần Khôn vẫn như cũ, cách ba ngày lại đem Nhất Đằng tới hiếp trước mặt anh. Đem anh làm cái gối, cái kệ gác cặc mà đụ Nhất Đằng. Thần Mặc không thể kiềm chế ánh mắt mình nhìn bướm Nhất Đằng bị Thần Khôn nong đến đỏ ửng, hỗn hợp đau khổ chua xót cùng cảm giác lạ không tên trào lên. Sau một lần hai người kia làm tình, Nhất Đằng mệt quá mà ngồi xuống miệng anh, Thần Mặc liền lè lưỡi ra liếm lỗ lồn ngập tinh bị đụ sưng của Nhất Đằng.

"A!"

Nhất Đằng giật mình nhìn xuống, thấy Thần Mặc đang liếm láp bướm mình, đem tinh dịch Thần Khôn liếm ra.

"Nhất Đằng... có đau không?"

Thần Mặc trầm mặc hỏi, Nhất Đằng nhất thời không biết trả lời làm sao, liền vừa gật vừa lắc đầu. Nhưng Nhất Đằng không quá yêu thích bị Thần Mặc liếm tinh dịch ra, liền lùi lại ôm Thần Khôn, để Thần Mặc thở dài.

"Thần Mặc, không ngờ anh còn có thể thảm hại đến mức này đó. Mở mang tầm mắt."

Thần Khôn cười lớn, liếc một cái thôi cậu cũng hiểu Thần Mặc bây giờ đã thoái hoá thành dạng gì. Đã yếu sinh lý thì thôi, nhưng còn cứng khi người mình yêu bị nam nhân khác thụ thai, còn chấp nhận liếm tinh dịch của Thần Khôn từ lồn Nhất Đằng ra, thì cũng quá ti tiện rồi. Thần Khôn đem nhẫn cưới trên tay Thần Mặc tháo xuống, nhét vào nhục huyệt của Nhất Đằng. Con cặc khổng lồ cứng rắn của Thần Khôn một lần nữa thao vào lồn Nhất Đằng, chiếm cứ cái bao ấm áp thuộc về nó, đẩy chiếc nhẫn vào sâu cùng với nùng đậm tinh dịch.

"Thế này nhé, nếu anh có thể trong 3 phút, bú được chiếc nhẫn ra, thì chúng ta có thể nói chuyện một chút. Còn không thì, ký giấy ly hôn, cút đi cho đỡ bẩn mắt."

Thần Mặc như bị thôi miên mà đồng ý. Vục đầu vào liếm cái bướm vừa bị Thần Khôn hiếp xong, vương vãi không những dâm thuỷ, tinh dịch mà cả lông cặc của Thần Khôn. Nhất Đằng níu lấy Thần Khôn, ô ô rên rỉ khó chịu. Chán ghét, không muốn bị bú tinh dịch ra. Cái lưỡi của Thần Mặc đảo mãi không thể nào với tới độ sâu của chiếc nhẫn, chỉ có thể từng ngụm uống vào tinh dịch của em trai mình bắn trong lồn vợ mình.

"Hết giờ!"

Lập tức Nhất Đằng chán ghét đẩy Thần Mặc ra xa. Khó tin mà nhìn Thần Mặc. Thần Khôn nhạo báng nhìn Thần Mặc đã ngây ngẩn thất thần, một dòng nước nóng đánh lên mặt Thần Mặc, kéo anh về thực tại. Thần Khôn một tay hướng cặc tiểu lên trán Thần Mặc, một tay vói vào hạ thân Nhất Đằng, một đảo là lấy ra được chiếc nhẫn. Nước tiểu vàng nóng hổi như những cú tát liên tiếp lên mặt Thần Mặc, khiến anh quên mất cả hô hấp, chỉ có thể ngốc lăng ngồi đó cho Thần Khôn tiểu lên mặt. Chờ đến khi Thần Khôn tiểu xong, đem Thần Mặc bị khinh nhục đến ướt đẫm nước tiểu của chính em trai mình. Thần Khôn đem chiếc nhẫn vẩy nước tiểu còn sót lên, keng một tiếng thả rơi trên đất, bị Thần Khôn di dưới đế giày rồi sút đi. Cũng giống như hôn nhân và lòng tự trọng của Thần Mặc vậy.

Về sau, Nhất Đằng ly hôn với Thần Mặc. Một lần nữa lên lễ đường, cưới vào nhà Thần gia. Nhưng lần này, người mặc vest trên lễ đường là Thần Khôn. Cũng không có bộ váy dài nào, chỉ có một tiểu nhân thê Nhất Đằng bò trên đất, cổ đeo vòng xích, cúi đầu hôn lên cặc của phu quân mà tuyên thệ.

Vĩnh viễn, chính là nơi đây.

Happy ending~~~