Gửi Người Tôi Yêu

Chương 8: Thất tình là liều thuốc gây mê mất tác dụng



Chúng ta có thể chịu thua tình yêu, nhưnglại không thể chịu thua chính bản thân mình! Chúng ta có thể chịu thua tuổi thanhxuân, nhưng lại không thể chịu thua ngay mai! Chúng ta có thể chịu thua hiệntại, nhưng không thể chịu thua tương lai! Chúng ta có thể thua một lúc, nhưnglại không thể chịu thua cả một đời!

Khitình yêu bắt đầu, chính là lúc liều thuốc mê phát huy tác dụng. Khi đã mất tìnhyêu, cũng chính là lúc liều thuốc mê mất đi tác dụng, và lúc đó cảm giác cònlại chỉ là sự đau đớn tột cùng. Trên thực tế, ba năm trước đây, Hứa An Ly đãtừng mất đi Đường Lý Dục.

Cô mấtanh, không phải hôm nay mới bất đầu, mà là hôm nay mới biết. Nỗi đau cũng bắtđầu từ ngày hôm nay! Vì thế, cô đã say.

Trăntrở trên đất rất lâu, Hứa An Ly ngả vào lòng Tần Ca rồi ngủ thiếp đi. Rượu uốngnhiều và cô cũng đã quá mệt, thực sự muốn ngủ đi như thế này, mãi mãi cũngkhông cần tỉnh dậy thì tốt biết mấy. Như vậy, cô sẽ không thể biết được cái gìlà hư vô và đau khổ.

Xungquanh là mùi rượu không thể xua tan, rất âm u. Tần Ca đành tự nhận mình đenđủi, gắng sắc cõng Hứa An Ly về phía vườn trường, khoảng cách phải đến mộtnghìn mét.

Ở kítúc xá, cánh cửa nhỏ đã đóng, bên trên vẫn treo tấm biển cảnh cáo bao năm naychẳng ai thèm để mắt tới: Mười một giờ khóa cửa.

Phảilàm sao đây? Con trai cũng có lúc vò đầu bứt tai. Nếu có mỗi mình thì cũng cóthể nhảy tường, vượt rào mà vào, vấn đề là còn có một kẻ say ở bên, cô ta lạikhông thể nhảy qua được. Cõng cô ta thì không thể nào nhảy được. Ngó xung quanhlần nữa, không một bóng người, kí túc xá cũng đã tắt đèn, chỉ có ánh đèn đườngtrong vườn trường do yếu điện mà mập mờ như đôi mắt kèm nhèm của một bà già.

ĐườngLý Dục, anh thật thâm thúy! Vì muốn ở cùng với Thẩm Anh Xuân mà đem "vấnđề hóc búa" này trút sang cho Tần Ca. Dù là vì bạn mà hy sinh thì cũngkhông thể tự mình chuốc vạ vào thân như vậy được, thoát cũng không nổi.

Việcxui xẻo còn ở đoạn sau. Ngoài ba chữ Hứa An Ly ra, Tần Ca chẳng biết thêm gì vềcô, đừng nói đến ký túc xá ở đâu. Điện thoại gọi cho Từ Di, Từ Di đã ngủ rồi,tiếng đáp còn trong giấc mơ của cô cũng làm Tần Ca thất vọng, ngoài tên ra côta cũng chẳng biết gì. Thế Thẩm Anh Xuân đâu? Gọi đến mấy lần, chả có ai nghemáy. Ai cũng đều cho rằng Đường Lý Dục nên biết, đáng hận là chiếc điện thoạichỉ vẳng lại âm thanh rõ ràng nhưng không chút cảm tình: "Xin lỗi, số điệnthoại quý khách vừa gọi hiện giờ đã tắt máy!" Đúng là dựa vào núi thì núiđổ, dựa vào sông thì sông chảy.

Hoàntoàn không thể ngủ ở đầu đường xó chợ như vậy được. Người khác nhìn thấy tưởngTần Ca có ý đồ không tốt với cô gái. Trước khi người say chưa tỉnh lại, mọi sựgiải thích của anh đều chỉ có thể bị người ta coi là thừa nhận tội lỗi. Càngnghĩ càng sợ hãi, nhất định phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Cuối cùng,trong di động, anh tìm thấy người anh em lâu nay không liên lạc. Nếu Tần Cakhông nhớ nhầm thì cậu ta đã thuê một căn nhà ở phía đông của trường để chuẩnbị cho thi cử.

Đếnđường Tự Cố Hoa Sơn rồi.

Hứa AnLy nép vào trong lòng Tần Ca, ngủ rất ngon lành, cảm giác như đang nằm trênchiếc giường êm dịu của cô, đạp chân, đẩy cánh tay, lại còn mỉm cười ngọt ngàotrong chốc lát. Cho nên khi Tần Ca đặt cô lên giường của Mạch Tuấn Long, taycủa cô vẫn cứ ôm chầm lấy cổ anh, rất chắc, không muốn buông ra.

Cănphòng vì sự có mặt của cô đã bao phủ cả một mùi rượu, chỉ còn cách phải mởtoang tất cả cửa sổ. Đợi khi mọi thứ đã yên ổn rồi thì đồng hồ đã điểm mười haigiờ. Mạch Tuấn Long vốn đã ngủ rồi nhưng trước một sự việc lộn xộn thế này, anhchẳng còn muốn ngủ nữa. Cái giường mà anh vừa ngủ ngon lành đã dành cho ngườikhác. Vì việc nhỏ của anh em, cũng đành phải hy sinh

MạchTuấn Long khoác chiếc khăn đi ra ngoài phòng khách, buông một câu: "Tớ rabên ngoài ngủ đây."

"Này!"Tần Ca vội gọi lại.

MạchTuấn Long mang đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm quay đầu lại, cười một cách nhân từ:"Được rồi! Đừng ngại, ngủ với vợ của anh đi."

"Khôngđược, cậu ngủ đâu, tôi sẽ theo ngủ đấy!"

"Thếvợ em cũng thành vợ anh à?"

Tần Calặng đi một lát. Nhìn qua cánh cửa hé mở, anh phát hiện có một cô gái cũng vớiđôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đang ngồi trên chiếc sô pha ở phòng khách. Trước khiđóng cửa lại. Mạch Tuấn Long cũng không quên thò đầu vào, chêm một câu:"Không có việc gì thì đừng làm phiền nhé!" Và cười một cách bí hiểm:"Vợ anh xinh hơn vợ em đấy."

Đâycũng là chút chuyện giữa những người đàn ông trẻ tuổi, luôn có tinh thần chiasẻ, sống chết cùng nhau. Tần Ca muốn giải thích, Mạch Tuấn Long không có nhiềuthời gian, càng không đủ kiên nhẫn để nghe anh giải thích. Đều là đàn ông cả.Không! Đều là trai trẻ, phải biết gì đó về thân thể người con gái! Ai khônghiểu ai đây!

Oanuổng! Dường như mọi bất công sai trái trên thế giớ này đều sinh ra như thế.Thiếu sự giao lưu liên kết, lại tự cho là rất thông minh, không cần nghe ngườikhác nói dù chỉ là vài điều, mọi thứ anh đều biết rõ hết. Thực ra không phảinhư thế, cái gì đi với chỗ nào? Mạch Tuấn Long, cậu trả lời tôi sự trongsáng...

Vốnđịnh dùng chân đá mở cửa cửa. Thế nhưng cứ nghĩ đến việc Mạch tuấn Long đã giúpanh quá nhiều, hơn nữa người ta đang ở cùng vợ, Tần Ca dù rất muốn hét lên,nhưng rồi lại cố nuốt vào trong!

Đóngcửa lại, nơi ấy lập tức trở thành thế giới của hai người.

Tần Cabuồn ngủ tới mức mí mắt cứ đòi biểu tình. Không có nơi để nằm, anh đành phảingủ trên nền nhà. Không có gối, lại là nền xi măng nên nằm xuống chưa đầy mườiphút, Tần Ca đã cảm thấy người bị lạnh. Chỉ có thể tới chỗ giường cô ấy để ngủ.

Tần Cagắng sức kéo gọn tay chân đang dang ngang của Hứa An Ly. Vừa để cô nằm gọn sangmột bên xong, miệng cô lại làu bàu những lời nói mê không rõ ràng, trở mình lănbên nọ bên kia, nằm ngang ra. Chẳng thèm để ý nữa, Tần Ca nhắm mắt lại, nínthở, nằm xuống một cách đau khổ. Lúc này anh mới phát hiện, chỗ mình nằm quánhỏ, chỉ có thể cuộn người lại nằm. Lại nhìn sang Hứa An Ly, cô ta đang cảmthấy thoải mái thế nào thì nằm thế ấy, một người chiếm tới phần lớn chỗ nằm,đùi, chân, cánh tay cứ dang ra tự do, muốn đặt ở đâu thì đặt, không màng đến làbụng hay là ngực của Tần Ca.

A! Cócái gì dinh dính? Trong mông lung, hình như có con côn trùng đang bò trên mặtanh, Tần Ca cảm thấy toàn thân tê tái. Lúc nhỏ anh đã sợ côn trùng, thế nhưng nhờở quê lúc đó có nhiều cây, trước nhà sau nhà đều có. Đến mùa hè, côn trùng trêncây sẽ bò đi khắp nơi. Nhiều lúc nằm ngủ trưa, côn trùng bò lên cả mặt cả ngườikhiến anh thường xuyên bị tỉnh giấc.

Trời ạ!Cứ nghĩ đến côn trùng, Tần Ca cảm giác như sắp tàn phế rồi!

Cuốicùng, trong lúc bi ai vô số đau khổ, anh chợt mở mắt ra. Lần này không phải bịdọa đến mức tàn phế nữa mà là bị dọa đến đơ người. Con "côn trùng" từmép của Hứa An Ly "bò ra", một "con côn trùng nước dãi" cómàu trắng trong suốt đã chảy trên mặt anh, rồi chảy xuống môi.

Tần Cakhông sống trong thời nam nữ thụ thụ bất thân. Nhìn thấy khuôn mặt đang chảynước miếng của Hứa An Ly dính trên mặt mình, nếu như không phải bên kia bứctường đang có người thì Tần Ca sẽ thực sự kêu lên. Lúc này, anh đành như mộtcon chuột bị nhốt trong chiếc hộp kín. Chẳng biết làm gì cho được, anh đànhnhẫn nhịn chịu đựng hít thở thứ mùi rượu nức trời của Hứa An Ly và cả sự xâmphạm quấy nhiễu của cô. Tứ chi của cô đặt trên người anh, khua loạn xạ.

Bốp!Còn chưa đợi Tần Ca hoàn hồn thì mặt anh đã bị ăn một cái tát của cô. Khôngbiết từ lúc nào, con người này xoay mình, vung cánh tay và lòng bàn tay lên vớitư thế cực nhanh đánh vào mặt anh. Ngủ cái gì, có mà là tra tấn người ta thìcó.

Một đêmkhông ngủ.

Hứa AnLy cả một đêm không về, điều này làm cho trưởng phong Chu Lệ Diệp lo lắng. Toànthể chị em phòng 302 đều lo cho cô. Liên tưởng đến những biểu hiện và phản ứngbất thường của cô mấy ngày nay, họ đinh ninh rằng cô đã gặp phải khó khăn trởngại hay tai nạn gì đó, có khả năng nghĩ quẩn, cho nên cứ gặp người là hỏi xemcó ai nhìn thấy người tự sát không?

Nhưngnhững cái mà họ nhận được nhiều nhất không phải bị người ta trừng mắt lên thìcũng là ba chữ "thần kinh à", không phải ngày cá tháng tư, lại giở tròđùa gì đây? Tuy nhiên cũng có những người tốt bụng, kiên nhẫn lắng nghe.

"Nếukhông nhìn thấy có ai tự sát, thế có nhìn thấy Hứa An Ly không?"

Ai cũnglắc đầu một cách băn khoăn.

"HứaAn Ly là ai?"

"Chínhlà cô nữ sinh xinh xắn với thân hình cao gầy, dáng đẹp, làn da trắng trẻo vàđôi mắt to."

"Nămthứ mấy?"

"Sinhviên mới, năm thứ nhất."

"Khôngquen."

Trời ạ!Người ta đang vội chết đi được, cái giá của tình yêu có cao đến đâu cũng khôngquý bằng sinh mệnh.

Tớimười giờ tối, cuối cùng từ chỗ của cô nữ sinh tên Dương Dương, họ cũng có đượcmột tin tức đáng tin cậy: Đi hẹn hò với bạn trai rồi.

Phòng302 mọi người ầm ĩ như ong vỡ tổ. Thật là thần tốc hẹn cả buổi tối cũng khôngxong, có khi hẹn tới khi lên giường. "Thanh niên bây giờ á…" Vừa quasinh nhật tuổi 17, Tiểu Bạch giống như một người già dặn than thở với vô sốnhững muộn phiền. Mọi người cười nghiêng ngả, Vi Vi " chỉ trích" TiểuBạch:

"Cậumấy tuổi rồi hả? Giọng điệu như một bà già ý!"

"Coinhư tôi năm tuổi thì tôi cũng không hẹn hò với bạn trai tới khi trời sáng màvẫn không biết đường về nhà!"

Chếtcười với cô nàng này mất: "Được đấy, Tiểu Bạch! Đây có phải là lời thú tộicủa cậu, năm tuổi đã đi chơi riêng với đàn ông không? Cậu đúng là kẻ mặt dàydạn tình trường đấy! Tương lai bọn tớ muốn câu được anh nào chắc phải học tậpkinh nghiệm của cậu thì mới có thể thành công được."

"ChuLệ Diệp! Cậu lo lắng không sợ nát phổi à, người ta còn đang thân mật với bạntrai, còn cậu thì sao, cả đêm không ngủ, lo người ta bị lừa bán, thật lãng phítình cảm!" Vi Vi trách móc.

"Mấttrinh tiết là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn chẳng phải tớ đang quantâm đến những người mẹ tương lai của tổ quốc sao."

TiểuBạch ngồi bên cạnh sặc sụa: "Người ta là người có chồng rồi, đúng là hoàngthượng không lo thái giám lo." Nói xong cô tắt đèn: "Ngủ thôi! Mệtchết đi được!"

Hứa AnLy tỉnh lại thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau rồi.

Ánh mặttrời chói chang chiếu qua lớp rèm cửa sổ, đầu đau như chực vỡ, miệng khát khô.Từ từ mở mắt, ngồi dậy, đưa tay kéo mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời càng chói lóahơn, phải một lúc sau cô mới quen với những tia nắng này. Được một lúc, cô lạinghiêng ngả rồi nằm xuống. Toàn thân đau nhức, người mềm nhũn ra, chả muốn độngđậy. Nhắm mắt lại, đợi bọn Chu Lệ Diệp về sẽ rót cho cô một cốc nước.

"Côtỉnh rồi à?" Có tiếng nói vọng vào.

Hứa AnLy cố gắng mở mắt ra, vẫn còn mông lung lắm.

"ChuLệ Diệp, tớ khát lắm."

Cảmgiác như nước đang được đem tới, kế bên cạnh miệng Hứa An Ly nheo mắt, ánh mặttrời thật chói chang. Uống một ngụm nước cô nói: "Chu Lệ Diệp, tớđói."

Bánh mìđược mang tới, còn có cả 1 khúc giăm bông.

Ăn từng miếng, từng miếng rất to, thơm ơi là thơm. Saumột hồi chiến đấu, một bình nước khoáng, một cái bánh mì một khúc giăm bông bịcô chén sạch. Lại ngả người xuống giường, mệt thật! Hứa An Ly cảm giác như cóánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, cô mở mắt 1 lần nữa. Này?Chu Lệ Diệp, cậu cắt tóc ngắn biến thành con trai từ lúc nào thế? Thật cool.Lại còn nhuộm thành màu vàng lúa mạch nữa chứ. Không gặp có một ngày, cậu thậtđáng ngưỡng mộ. Hai tay đặt lên ngực, Hứa An Ly vẫn nheo mắt nhìn “Chu LệDiệp".

"Chu Lệ…"

Không đợi nói nốttừ còn lại, "Chu Lệ Diệp" cắt ngang câu nói của Hứa An Ly: "Tôilà Mạch Tuấn Long, bạn của chồng cô".

Hứa An Ly đột nhiên tình táo lạ thường, từ trên giườngbật thẳng người lên. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông lạ, tự dưng là bạntrai của chồng cô.

Chồng tôi? Ai là chồng tôi?

Thế nhưng nhìn khuôn mặt của đốì phương rất chi nghiêmtúc, rõ ràng anh ta không giống như đang trêu đùa cô, cho nên Hứa An Ly cũngkhông hiểu ra làm sao. Theo bản năng, Hứa An Ly lùi lạisau và co người lại. Lúc này, cô mới nhìn xung quanh căn phòng. Đó là một cănphòng với bộ đồ gia dụng thông thường, cái cô đang nằm trên là một chiếc giườngnệm lò xo rộng rãi.

Tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? Anh ta là ai?Trời ạ! Tôi bị cướp hay bị bắt cóc?"Anh... Anh... Anh rốt cục định làm gì hả?” Giả vờmạnh bạo, lời nói ngắn gọn.

Mạch Tuấn Long cười "Đại ca tôi coi như cũng cómắt nhìn người. Thật đáng khâmphục."

“Đồ lưu manh" Hứa An Ly quát lớn, cônhảy từ trên giường xuống, giật cửa mà chạy. Cô muốn chạy thoát khỏi cạm bẫynày! Vì không thuộc địa hình, sau mộthồi chạy lung tung trong phòng, đập người vàocửa, cô như quỷ khóc sói gào "a" lên một tiếng. Mặt mũi tối sầm, cônhư những quả bóng thủy tinh trong chiếc súng cao su lần lượt được bắn ra, rồilại bị nảy trở lại, va vào cánh cửa. Chiếc cửa bịđập vang lên một tiếng, rồi đóng lại. Kế đó là mộttiếng uỵch, hình như có cái gì đó rơi xuống nền nhà trong bóng tối. Ánh sáng yếu ớt, chẳng thểnhìn thấy được. Rất lâusau, Hứa An Ly mới chậm rãi mở mắt, toàn thân là thứ gì đónóng ẩm và dấp dính,nếu không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chắc cô sẽ tưởng đổ là axit sufuric.Hứa An Ly dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy cái thứ bị rơi trênđất. Ái? Thứ đó biết động đậy, nó đang từ từ nhúc nhích.

Á? Là người! Lại còn là khuôn mặt rất quen nữa. Đangnhăn nhó đau đớn, cô nghĩ đúng là trời không phụ lòng người, gặp lại bạn cũ ở nơixa lạ. Người bạn cũ này không phải ai khác mà chính là Tần học trưởng, Tần Ca. Lặng đi mấtmấy giây, Hứa An Ly cuối cùng "a" lên một tiếng: "Lưu manh! Tầnhọc trưởng mau cứu em với."

Tần Ca giãy giụa ngồi dậy, đưa tay ra định đỡ Hứa An đangngồi trên đất và vẫn còn đang chưa hết hoang mang.

"Lưu manh! Ở đâu?”

Cánh của lại bật mở, Mạch Tuấn Long xuất hiện trướcmặt hai người.

"Chính là anh ta!"

"Đại ca, tôi bị oan, tôi thề có Mao Chủ tịch, tôihoàn toàn không có ý nghĩ hay ý đồ gì với người con gái của anh - chị dâu củatôi" Mạch Tuấn Long giơ hai tay lên đầu hàng, cái điệu bộ như sẵn sàngchịu đòn. Tần Ca trong lúc còn kinh ngạc phá lên cười. Tới lượt Hứa An Ly kêuoan: "Sao tôi lại là chị dâu của anh?”

Mạch Tuấn Long cười một cách bí hiếm: "Cô đươngnhiên là chị dâu tôi rồi, cô tưởng đại ca tôi là kẻ tùy tiện đưa con gái về nhàqua đêm à?"

"Á!" Hứa An Ly kêulên. Sau đó như một đứa trẻ không nương tựa, cô ngồi xổm xuống đất và bật khóc.Chỉ nhớ được là tối qua đã uống rất nhiều ruợu, nhưng sau đó... Sau đó ... Tạisao lại… Đánh mất mình rồi. Lưu manh, đều là Iưu manh cả, một bọn lưu manh!Toàn là những kẻ học tại trường đại học B! Thất tình lại đánh mất mình, Hứa AnLy khóc tức tưởi! Cô không muốn sống nữa! Sống không nổi nữa!

Bữa tối, quay trở về ký túc, Hứa An Ly cảm thấy tất cảánh nhìn cô đều kỳlạ, có thể không Iạ sao? Tối hôm qua, đi hẹn hò với bạn trai, tới tận tối hômsau mới thấy xuất đầu lộ diện, hai mắt thì sưng lên như hai hạt đậu. Mọi ngườiđều muốn nói chuyện với cô, hỏi xem cô sao rồi?

Nhìn cô với biểu hiện cách xa nghìn dặm, chẳng ai dámmở miệng. Hứa An Ly vào phòng, cắm đầu lao vào giường. Lúc này, ngủ là chuyệnquan trọng hơn hết. Thế nhưng điều khiến mọi người bất ngờ không phải chỉ cómỗi chuyện này.

Mấy ngày sau đó, Hứa An Ly rời khỏi giường ngủcủa mình, đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm lớp và nói một cách nghiêm lúc:"Em muốn thôi học."

Thầy Chu - chủ nhiệm lớp Hứa An Ly là một thầy giáotrẻ nhưng rất có kinh nghiệm. Thầyrất có ấn tượng với cô, điểm số chín mươi tám của cô cao hơn những người kháctrong loạt trọng điểm quốc gia. Về gia đình, mẹ cô là một giáo viên, tuy là giađình đơn thân nhưng tài chính có lẽ cũng không phải là vấn đề. Hơn nữa học phícủa cô ngày đầu tiên đã nộp hết, cách ăn mặc của cô cũng không giống con nhànghèo khó. Cho nên quyết định của Hứa An Ly đã khiếnthầy rất bất ngờ.

"Em nói em muốn thôi học, thầy nghe không rõ saoạ?" Hứa An Ly tức giận khi một hồi lâu không thấy thầy Chu phản ứng gì.

"Được, nhưng em phải cho tôi biết lý do tạisao?"

Sau vài phút do dự, Hứa An Ly nói: "Vâng! Em chothầy biết. em ghét trường này, ghét tất cả những người học ở đây, đó chính làlý do. Nếu thầy cảm thấy những lý do này chưa đủ, em còn có thể thêm một dòng,đại học B chỉ lá một trường đại học vô tích sự!"

Thầy Chu lần đầu tiên gặp tình huống như thế này. Thầykhông có cách nào liên hệ nổi những lời nói này với cô gái có khuôn mặt dịudàng và nụ cười hồn nhiên như Hứa An Ly. "Điều này không đủ lý do để emthôi học"

"Em muốn sang học tại trường đại học BW! Thế đãđủ chưa ạ."

"Vấn đề là hồ sơ vã lý lịch học tập đã có hiệulực, không thể chuyển đổi."

"Được! Thầy không đồng ý, em sẽ tự thôihọc."

Thầy Chu nhìn Hứa An Ly rời văn phòng của thầy nhanhnhư gió. Thầỵ muốn giữ cô lại, đưa cho cô uống một cốc trà, muốn cô bình tĩnhlại, nhưng sự việc không biến chuyển theo ý thầy. Cho dù thầy là chủ nhiệm củacô cũng không thể làm gì được! Bởi cô không muốn thương lượng.

Thầy Chu rơi vào trạng thái trầm lặng.....

Thẩm Xuân Anh đang bí mật thương lượng với Từ Di, làmsao có thể tiếp tục duy trì chiến thắng, bảo vệ tình yêu không bị sự xâm phạmbởi kẻ thứ ba. Nếu tình yêu có thể báo vệ được thì việc cố làm là không sai.Vấn đề là, tình yêu không phải cây mạ, cây cỏ non, bạn bảo vệ tốt cho nó, nó sẽphát triển nhanh. Tình yêu không cần phải bảo vệ, mà cần sự bồi dưỡng và làmtrong trẻo tâm hồn. Nhưng trong tình yêu, những cô gái trẻ đa số là những ngườìđang mê muội. Đợi khi họ hiểu rõ đạo lý này, thì là lúc đã đánh mất tình yêu.Di động liên tục reo chuông, Hứa An Ly nhìn vào cái tên trên màn hình mà cô đãmong đợi từ lâu, cô đã từng mong đợi, mong đợi tớimông lung, mong đợi đến độ hy vọng rồi thất vọng.

Giờ anh gọi điện đến, nhớ ra cô thì đã không có ýnghĩa gì nữa rồi. Vết thương anh dành cho cô đã là quáđủ! So với cô, anh quá bé nhỏ,quá tầm thường. Hứa An Ly lập tức tắt đi, nhưng tiếng chuông điện thoại một lầnnữa lại réo lên. Hứa An Ly đưa điện thoại cho chu Lệ Diệp ở bên cạnh đang chẳnghiểu ra sao. Chu Lệ Diệp không muốn là kẻ phá đám nhưng cũng rất sẵn lòng làmlá chắn một lần, cô mạnhdạn nghe diện thoại: 'Tôi họ Chu, không phải họ Hứa!'

"Anh gọi nhầm rồi! Anh họ Đường thì có liên quangì đến tôi!" tắt máy, đưa điện thoại lại cho Hứa An Ly, chỉ nhìn thấy mộtdòng ánh sáng màu vàng lóe lên trong mắt. Ngón tay Hứa Ly nhanh nhảu lấy simra, dùng sức vứt nó ra ngoài cửa sổ, vứt vào trong bóng tối và màn đêm vô định.Đầu óc mông lung,

Ăn cơm tối xong, Hứa An Ly sắp xếp đồ đạc trong ký túcxá. Quay đầu lại, cô thấy thầy Chu đang đứng ngoài cửa nhìn mình. Cô đôi chútngạc nhiên, mấy đứa trong ký túc xá xúm lại trêu thầy.

Chu Lê Diệp là đứađầu tiên phá vỡ sự cấm kỵ thầy trò, trêu đùa như một đứa trẻ: “Ma lực của gáiđẹp đúng là có khác.Thầy Chu có phải thầy muốn hẹn em đi dạo nhưng không dámnói ra phải không?"

Thầy Chu vẫn nở một nụ cười đáng tin và ấm áp trênmôi.

"Thế cậu chuẩn bị thất tình một trăm lần nữađi". Nói xong mới biết mình đã gây rắc rồi, nói điều không nên nói, TiểuBạch lè Iưỡi quayđi.

"Nếu thất tình một trăm lần mà có thể đi dạo hằngngày với thầy Chu, thì em sẽ bằnglòng thất tình cả đời.” Vi Vi ngồi góc giường mơ màngvới cảm xúc của người nói sau.

Hứa An Ly lúng lúng nhìn thầy Chu, vẫn là Chu Lê Diệpphản ứng nhanh nhẹn: “An Ly, cậu xem, thầy Chu của chúng ta đúng là bạch mãhoàng tử trong mắt các cô gái đẹp, nhưng thầy không thích chúng tớ, biết là vìsao không?" Cô tự hỏi tự đáp "Vì cậu xinh hơn chúng tớ.”

Hứa An Ly không kìm được và cuời. Thầy Chu đích thựclà một thanh niên đẹp trai, được rất nhiều nữ sinh trong lớp muốn theo đuổi.Hứa An Ly dù sao cũng không nghĩ là là thầy Chu đích thân tới ký túc tìm cô.

Cô dừng lại việc đóng gói những đồ dùng hàng ngày,cùng thầy Chu đi vào khuôn viên trường.

Không biết từ khi nào, đã là mùa thu rồi. Thầy Chunhìn một cái cây, thầy rất thích những biểu hiện của cây cối vào mùa thu, rấtphong phú, giống như một con người chỉ lúcđến tuổi trung niên mới cảm thấy được hương vị của những thăng trầm năm tháng.Đó là một cây ngân hạnh, thầy thích sự thuần khiết của ngân hạnh, và chủ đề củahai ngưòi cũng bắt đầu từ cây.

Bên cạnh cây ngân hạnh là cây ngô đồng. Ngô đồngvào mùa thu rất đẹp, có đôi chútgiống như sự yếu đuối mong manh của thiếu nữ trần gian.

Hứa An Ly cũng thích cây, có điều cô lại thích loạicây có khả năng chịu rét chỉ có ở quê cô - cây bạch dương.

Đã từng xem bộ phim Rừngbạch dương chưa? Đó chính là loạicây đó, tán từng tán, thân cây thẳng, chẳng cần ai phải dày công chăm sóc cũngsẽ có hình dáng mà ai cũng thích. Quan trọng nhất là sức sống của loại cây nàyrất ngoan cường, sương gió của mùa đông, mưa bão của mùahè, cuồng phong của mùa thu đều không thế đánh gục nó. Ở mức nào đó mà nói, HứaAn Ly chính là một cây bạch dương vùng đồng nội phương bắc ngay thẳng không yếuớt.

Có rất nhiều cây trong vườn trường đại học B mà Hứa AnLy lần đầu tiên trông thấy. Tuy đều là những loại cây của miền nam,tuy hinh thái mỗi cây một khác, nhưng cô đều thích, thích sự rậm rạptươi tốt và hằng năm luôn trổ dãy những bông hoa màu hồng, mịn như nhung, thíchsự thuần khiết của ngân hạnh, thích sự tuyệt đẹp của ngô đồng...

“Vì một cây chết đi, mà bỏ mặc sự tươi đẹp của cả cánhrừng, làm con người ta thương tiếckhông?" Hứa An Ly không biết đây là một kế hoạch. Có thể nói thầy Chu làmột thầy giáo tâm lý rất hiểu cách nắm bắt thời cơ, lời nói của thầy khiếnngười ta không tìm được bất cứ lý do nào khác, lại khiến cho bạn vô tình nóitheo chủ đề của thầy.

"Có một số cây, ví dụ bạchdương. vé dẹp của nó không giống như ngân hạnh, đều là đẹp, nhưng vẻ đẹp lạikhác nhau". Lời nói của Hứa An Ly giống như cây bạch dương mà cô thích,đầy sự bướng bỉnh mà buồn bã.

"Thế nhưng nếu không để cây vào trong rừng, nó sẽrất cô đơn, cũng sẽ không thấy được vẻ đẹp độc nhất vô nhị của nó".

Vì cây, mà câu chuyện của Hứa An Ly và thầy Chu trởnên lôi cuốn hơn. Thầy đúng lả một kỹ sư tâm hồn. Thầy luôn biết cách: xâm nhậpvào tâm hồn bạn" và "nuôi dưỡng nó trong yên lặng", không phảicố ý, mà là tự nhiên. Trước vị kỹ sư tâm hồn này, Hứa An Ly bấtgiác thay đổi ý định ban đầu. Sau đó, thầy kể cho cô nghe một câu chuyện tình,kết thúc câu chuyện là khi chàng trai này đến trường đại học của cô gái, cô đãyêu người khác. Anh rất đau lòng, nhưng anh nghĩ nếu cứ suy sụp, cô gái sẽ coithường anh, ngay tình bạn cũng không thể giữ nổi. Đã tăng thêm sự phong độ chomình, anh đã tự tin đi tiếp. Sau này trường đã cho anh đi học nghiên cứu sinh,học tiến sĩ rồi giờ trở lại trường dạy học.

"Người này chính là tôi." Thầy Chu khôngnhìn Hứa An Ly mà nói. "Có những lúc, em không bi đánh bại bởi người mà làbị đánh bại bởi chínhmình!"

Đúng vậỵ. Chúng ta chịuthua tình yêu, nhưng không chịu thua chính bản thân mình!

Chúng ta chịu thuatuổi trẻ, nhưngkhông chịu thuangày mai? Chúng tạ chiu thua hiện tại nhưng thuatương lai. Chúng ta chịu thua một lúc,nhưng không thể chịu thua cả một đời người! Đời người chỉ có một lần, tuổi trẻchỉ có mấy năm, tình yêu thì lại có thế có vô số lần. Con người trong cuộc đờicó rất nhiều việc xảy ra và luôn quan trọng hơn rất nhiều so với tình yêu. Chỉcó điều, chân lý này không phải bất cứ người trẻ tuổi đang yêu nào có thể thựcsự hiểu và lý giải được. Khi người ta đã tới tuổi trung niên, hoặc là đã trảiqua nhiều gian nan trắc trở, trải qua bao nắng mưa, họ mới có thể dần lĩnh hộiđược. Những điều sâu sắc như thế còn đáng khắc cốt ghi tâm hơn ngàn vạn lần sovới những lời nói không đáng tin cậy mà người ta nói với bạn.

Thế nhưng! Mãi mãi là muộn màng.

Thầy Chu lúc này không giống chút nào so với một ngườiđàn ông ba mươi tuổi mà là một chàng trai anh tuấn ngời ngời khiến cho người tatin tưởng, khiến cho người ta có mong muốn được nói chuyện cùng.

“Thầy thực sự chưa từng hận cô ấy sao?” Đám lá rụngbay lượn trước mắt, ánh trăng không biết từ bao giờ đã trèo lên tít ngọn cây,tỏa ánh sáng mềm mại như những sợi bông, chiếu rọi cả một vườn trường và nhữngngười trẻ tuổi đang ngồi tại các góc rì rầm nói chuyện. Có lúc, không biết cóphải vì ánh trăng sáng mềm mại này đã khiến cho buổi đêm trở nên như thơ nhưhọa hay là nhưng đôi trai gái đã làm mềm mượt cho không gian buổi đêm vốn đã mơhồ.

Cho dù là loại này thì nó cũng đều khiến cho tâm trạngcủa con người trở nên tươi sáng.

Thầy Chu thu lại ánh mắt xa xăm, nhìn sang Hứa An Ly:“Thẳng thắn mà nói, đã từng hận! Bởi vì tình yêu là sự ích kỷ. Thế nhưng hậnchỉ có thể làm tôi càng đau khổ, chỉ có thể khiến tôi càng canh cánh tronglòng. Mặc dù mất đi rồi, tại sao khôngthể vượt qua bản thân? Tại sao không thểkhiến mình sống một cáchvui vẻ một chút?"

Hứa An Ly cúi đầu xuống, trầmlặng nhìn đôi chân của mình.

"Sau này, tôi phát hiện ra rằng những điều đã mấtđi như thế, có nghĩa là một khởi đầuhoàn toàn mói. Bạn còn có cơ hội gặp được nhiều người còn tốt hơn cô ấy. Trờicũng không sập đất củng không lún, là do bạn tự ngăn cản niềm vui và hạnh phúccủa mình. Nói thực, tôi sau này, thực sự còn nên cám ơn cô ấy."

"Cám ơn?"

"Rất đơn giản, đây không phải lỗi của cô ấy. Mộtngười bi quan cả ngày sẽ nghĩ về những đau khổ đã qua. Một người vui vẻ, tíchcực sẻ coi những gì đã qua là một lần cơ hội khó mà có được. Lẽ nào không phảisao? Đúng rồi, An Ly, rất nhiều chuyện trong lớp, tôi muốn nghe ý kiến của em.Tôi phát hiện rằng em là một cô gái rất có tư tưởng và chủ kiến."

"Em thật sự quan trọng như thếnày sao?” Sau hồi lâu trầm lặng Hứa AnLy ngẩng mặt lên, nhìn thầy Chu, người luôn quan tâm cô một cách chân thành.

Thầy Chu nhẹ nhàng nắm chặt lấy vai của Hứa An Ly. Sauđó ôm chặt cô một lát.

Đâu phải là ôm? Đó là một ngọn núi, là cho cô một điểmtựa.Trong phút giây thầy Chu rời khỏi Hứa An Ly, trái tim cô cũng có chút runrẩy.

Dưới không gian đêm tối của sân thượng, Hứa An Ly đứngđó, hai tay ôm mặt, tự nhiên nước mắt tuôn rơi.

Cô sẽ được hồi sinh từ trong đau khổ?