Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 44: Em tin anh



Lâm Xuất lên lầu, trở về phòng tắm nước nóng, sau đó đeo lại chiếc nhẫn Thẩm Phong Lai đưa cho anh, rồi mới bước ra khỏi bồn tắm.

Hơi nước trong phòng tắm lấp đầy toàn bộ không gian, làm mờ tấm gương trước lavabo. Lâm Xuất dùng tay lau sạch hơi nước trên gương, nhìn thấy hai gò má của mình đỏ bừng, trên cổ và xương quai xanh loan lổ hickey, không biết vừa rồi có bị Daniel nhìn thấy hay không.

Lâm Xuất sấy khô tóc, mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, định tìm một chiếc áo cổ cao trong tủ để mặc.

Tống Đường vô tư ngồi dưới đất, lúc này không nhịn được nói: "Em tìm gì thế? Quần áo anh để trên giường cho em rồi đấy."

Lâm Xuất nhìn thoáng qua, đó là một chiếc áo phông cổ tròn màu xám nhạt.

"Lạnh quá, em không mặc đâu." Lâm Xuất kéo khăn mặt quấn trên cổ ném sang một bên, mặc áo choàng tắm ngồi ở mép giường.

"Lạnh?" Tống Đường ngẩng đầu nhìn anh, "Thế thì khoác thêm áo. Ra khỏi núi Cook trời sẽ ấm lên. Anh có xem qua rồi, ở Queenstown 20 độ."

Lâm Xuất thấy ánh mắt của hắn có hơi tế nhị, liền dứt khoát nằm xuống giường, duỗi thẳng hai chân ra, thẳng thắn nói: "Em không đi."

"Không đi?" Tống Đường nhíu mày, "Vì sao? Anh đã hẹn với nhiếp ảnh gia ngày mốt sẽ chụp ảnh rồi, chúng ta nên đến sớm Queenstown để thu xếp mọi việc, mới có thể giữ được trạng thái ổn định. Em cũng không muốn bộ ảnh tuyên truyền xấu, bị người ta nói không có trạng thái, sa sút tinh thần gì đó đúng không?"

Lâm Xuất xoay người, không nói gì. Lúc này anh mới nhìn thấy cửa tủ quần áo đều mở ra, bên trong đã trống không, trên mặt đất có hai cái vali, bên trong đều là quần áo được xếp gọn.

Trong lúc anh tắm rửa, Tống Đường đã nhanh chóng thu dọn xong xuôi hành lí.

Lâm Xuất không nói lời nào, Tống Đường đành phải thở dài một hơi, cam chịu đứng dậy đi đến bên giường, cúi đầu nhìn anh, "Thầy Lâm, sao em lại mất hứng, nói cho anh biết đi được không?"

"Em không mất hứng." Lâm Xuất nói.

"Chuyện em đồng ý với anh không làm được thì thôi." Tống Đường nhẹ nhàng nói, "Nhưng công việc thì vẫn phải làm. Chúng ta không phải chiến sĩ thi đua mà Master Lin. Chỉ cần một ngày thôi, chụp ảnh xong, em có thể tiếp tục nghỉ phép, anh nhất định sẽ không ngăn cản."

Lâm Xuất chống tay ngồi dạy, không hiểu vì sao lại hơi bực bội, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình bực bội vì chuyện gì, "Em có nói không làm việc đâu? Bây giờ em chỉ chưa muốn đi, không thay đổi thời gian được à?"

Tống Đường im lặng một lúc, lẳng lặng nhìn anh.

Muốn nói tùy hứng, trước kia Lâm Xuất cũng hơi tùy hứng, nhưng bản tính anh ôn hòa, chưa bao giờ làm khó người khác, đối với công việc thì rất nghiêm túc, dỗ dành một chút thì sẽ quên nhanh.

Sau khi đến New Zealand, Tống Đường có thể cảm nhận được Lâm Xuất đang chậm rãi thay đổi, hắn không thể đánh giá sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng hắn lo lắng Lâm Xuất sẽ ngày càng đi xuống, cuối cùng nóng nảy, ảnh hưởng đến tương lai tốt đẹp.



"Đương nhiên là được, thầy Lâm muốn thế nào cũng được." Tống Đường nói chậm lại, "Nhưng em ở lại đây làm gì? Tiếp tục quấn lấy nhau với Thẩm Phong Lai hả?"

"Gì mà quấn lấy nhau?" Lâm Xuất lập tức mở to hai mắt, ngồi dậy phản bác hắn, "Tụi em ở bên nhau rồi, anh dùng từ nào dễ nghe chút đi."

Nói đến đây, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nắm lấy cánh tay Tống Đường, "Em cảnh cáo anh, Tống Đường, anh không được vô lễ với Thẩm Phong Lai, cũng không được khiêu khích tình cảm của em với anh ấy. Anh ấy là người quan trọng nhất của em, anh hiểu không?"

Giọng điệu anh nghiêm túc, có thể nói là rất nghiêm túc.

Nghe vậy, Tống Đường tức giận muốn đánh vào đầu anh, "Anh khiêu khích tình cảm của em với cậu ta khi nào? Thầy Lâm, chúng ta quen nhau gần bảy năm rồi, anh là loại người xấu xa vậy à? Em tự nghĩ đi, có khi nào anh không đặt mình vào vị trí của em không? Anh chưa bao giờ vì em ruột của mình mà quan tâm nhiều vậy đâu."

"Không có thì tốt, sau này cũng không được phép." Lâm Xuất rút tay về.

Qua một lúc, anh im lặng ngồi xổm xuống đất, chậm rãi kéo khóa vali lên, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi, em không có ý đó, xin lỗi anh."

Đây là lần đầu tiên, Tóng Đường nhìn thấy dáng vẻ thay đổi thất thường lại rất kiên định của Lâm Xuất, trước đây, Tống Đường chưa từng nghĩ anh sẽ nhanh chóng rơi vào lưới tình như vậy.

Tống Đường đút tay vào túi, nhìn Lâm Xuất một lúc, rồi bất giác nở nụ cười vô cảm.

"Thích vậy à?" Giọng điệu hắn chua lòm, "Thật ra anh cảm thấy, bề ngoài anh ta cũng được, điều kiện tốt, cũng xem như bình thường. Đàn ông như vậy gặp mấy năm nay cũng nhiều, mà mê đến thần hồn điên đảo vậy à? Thẩm Phong Lai bỏ bùa em?"

Lâm Xuất hơi sửng sốt, sau đó lập tức quay đầu trừng hắn, không thể tin nói: "Thẩm Phong Lai mà bình thường? Anh ấy bình thường chỗ nào? Anh mới bình thường ý."

Vốn Tống Đường chỉ thuận miệng nói, lúc này lại cảm thấy bị mắng vô cớ, "Yêu đến điên rồi à?"

Lâm Xuất vẫn cảm thấy mất hứng, mạnh mẽ nói: "Dù sao anh ấy cũng là người ưu tú nhất trên thế giới! Sau này anh không được nói anh ấy nữa! Một chữ cũng không được!"

-

Lúc Lâm XUất xuống lầu, Daniel đã không còn ở đó, chỉ còn Thẩm Phong Lai đang ngồi trên ghế sofa lặng lẽ nhìn vào điện thoại của mình.

Nghe thấy tiếng bước chân, y ngẩng đầu nhìn về hướng cầu thang, mỉm cười hỏi: "Giờ đi hả em?"

Lâm Xuất để điện thoại lên bàn trà, đi đến bên người y, sau đó không vui thở dài, "Biết thế lúc trước em bảo không chụp ảnh cho rồi."

Thẩm Phong Lai nói: "Không phải tối hôm qua em còn nói phải cố gắng, nhanh chóng hoàn thành mộng tưởng của hai chúng ta à?"



Lâm Xuất im lặng một lúc, nói: "Em chỉ không muốn xa anh. Em không nỡ, bây giờ anh còn ở bên cạnh em, em đã cảm thấy nhớ anh muốn chết."

Thẩm Phong Lai vỗ eo anh, "Nói vớ nói vẩn."

Lâm Xuất ngẫm nghĩ, kéo tay Thẩm Phong Lai, "Hay là anh đi với em?"

Thẩm Phong Lai cúi đầu nhìn anh, "Lúc em làm việc anh cũng đi theo một bên? Bất tiện lắm."

"Có gì bất tiện chứ, không ai hỏi đâu." Lâm Xuất không nghĩ ngợi liền nói, "Hơn nữa sau khi kết thúc chúng ta có thể tiếp tục lộ trình. Đến lúc đó em phát tiền thưởng cho Tống Đường, để anh ấy cách xa chúng ta xí, vậy là không ai làm phiền hai mình nữa."

Thẩm Phong Lai nghe vậy thì bật cười, áp vào má anh, một lúc sau mới nói: "Nhưng gần đây nho ở Đảo Nam cũng đã bước vào mùa thu hoạch, anh phải đi xem một chút. Chờ công việc của em xong xuôi, anh sẽ đến đón em, được không?"

Lâm Xuất từng nghe Thẩm Phong Lai nói qua, trang trại rượu Sao Bắc Cực có hai cánh đồng nho nằm hai nơi khác nhau ở Đảo Nam, trồng hai giống nho Chardonnay và Sauvignon Blanc, trong đó rượu nho Sauvignon Blanc được đánh giá rất cao, nên thời gian thu hoạch rất quan trọng.

Anh hơi thất vọng, đành phải tự an ủi trong lòng, dù sao cũng chỉ xa nhau mấy ngày, vừa lúc anh có thể dùng mấy ngày này để làm một việc mình vẫn luôn muốn làm.

"Vậy anh mau trở lại đấy, em ở Queenstown chờ anh." Lâm Xuất dừng một lúc, nói tiếp, "Anh không tới em sẽ không đi."

Không ngờ Thẩm Phong Lai lại không nói lời nào.

Một lúc sau, vòng tay của Thẩm Phong Lai siết chặt hơn, y ôm eo Lâm Xuất, dạng chân ra để anh ngồi trên đùi mình, sau đó vùi mặt vào ngực Lâm Xuất. Hô hấp của y hơi dồn dập, hơi nóng xuyên qua lớp áo thun mỏng trên người y truyền đến làn da của anh.

Tư thế này khiến Lâm Xuất hơi khó chịu, vì vậy anh hơi di chuyển cơ thể.

"Thẩm Phong Lai?" Cằm Lâm Xuất đặt lên đỉnh đầu Thẩm Phong Lai, anh chỉ có thể nhìn mái tóc hơi dài của y.

Giọng nói Thẩm Phong Lai trầm xuống: "Tiểu Xuất, anh yêu em, nên em cũng phải có lòng tin với anh."

Trái tim Lâm Xuất bỗng vừa đau xót vừa ngọt ngào, anh đưa tay vuốt lưng Thẩm Phong Lai, nói: "Em tin anh."

Chú thích:

[1] Chardonnay và Sauvignon Blanc: Cả hai đều là những giống nho rượu vang. Hai giống này phù hợp ở Đảo Nam New Zealand

-