Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1392: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (652)



Trong siêu thị, Lệ Nam Hành bước nhanh về phía trước như thể thấy được đường đi vậy, rõ ràng phía trước có người đang đẩy xe mua sắm chắn ngang thế mà vẫn đi thẳng đến, suýt nữa đã va vào người ta.

Nhọc cho Phong Lăng phải đi theo sau vừa lôi vừa kéo, chỉnh lại hướng đi giúp anh, cô lại vội kéo lấy một xe mua sắm đẩy ở trước mặt, Lệ Nam Hành không chịu, cũng đưa tay đặt lên thanh đẩy bảo: "Anh giúp em."

Trong lòng Phong Lăng: Ha ha, anh cứ ngoan ngoãn đi theo phía sau em, đừng đi lạc cũng đừng đụng vào đồ gì nữa là được, còn giúp kiểu này còn phiền hơn không giúp nữa cơ.

Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng vì không muốn làm trái tim nhỏ bé có chút yếu đuối của Lệ Nam Hành bị tổn thương nên cô nhịn.

Dù sao khi dẫn một người tàn tật ra đường thì không nên đi dạo quá lâu, Phong Lăng dứt khoát định tốc chiến tốc thắng, vội vàng lấy cá cùng các loại nguyên vật liệu cần thiết, cô cứ đi thẳng về trước như thế, tốc độ khá nhanh.

Lệ Nam Hành thân cao chân dài nên vẫn theo kịp cô, hơn nữa vừa nãy còn toàn ngồi trong xe, không phải đi lại nhiều nên vẫn còn sức.

Lúc sắp đến khu bán đồ tươi sống, Lệ Nam Hành nói: "Sắp đến nơi rồi."

Biết được bây giờ mũi và tai của anh rất nhạy. Phong Lăng không đáp mà dứt khoát đẩy xe qua, tiện thể dẫn Lệ Nam Hành cùng đi.

Cô chọn hai con cá, dạo gần đây cô toàn tự làm gà vịt ngỗng mãi cũng chán, thế là cô gọi nhân viên siêu thị đến làm sạch giúp cô.

Trong lúc đợi cá được làm sạch thì cô đẩy xe đi mua nguyên liệu nấu kèm, ừm, còn tiện thể mua cho Lệ Nam Hành đồ ăn vặt: đậu phộng, nhãn, táo đỏ, các loại thực phẩm bổ khí huyết.

Tất nhiên Lệ Nam Hành không thấy được những thứ này đều được bày bán ở sát khu bán đồ vệ sinh phụ nữ, không thì có lẽ đã đứng tại chỗ nghiêm mặt bảo đổi chỗ mua rồi.

Đi được non nửa siêu thị rồi mà Lệ Nam Hành vẫn không đỏ mặt thở gấp, xem ra mấy ngày qua anh nghỉ ngơi quả thật rất hiệu quả, có lẽ ăn mấy món đồ bổ kia cũng có ích không kém.

Thế nên Phong Lăng lại nghĩ đến hai hộp đồ bổ ở trong nhà, định qua vài ngày nữa sẽ lấy mấy món kia ra làm súp cho anh ăn tẩm bổ, thứ nhà họ Lệ bảo Tiểu Hứa đưa đến chắc chắn rất tốt.

Khi hai người định đi sang khu khác thì có ngang qua khu bán rượu, Lệ Nam Hành bỗng quay đầu lại ngửi thử vài lần: "Chỗ này có bán rượu à?"

Bên cạnh vừa khéo có đặt mấy thủng rượu khá cao, cũng có nhân viên rót rượu mời khách, Phong Lăng liếc mắt một cái, không hề do dự đáp: "Đừng nghĩ nữa, bây giờ anh không thể uống."

Vì bị thương mà Lệ Nam Hành bị ép cai thuốc, cai rượu trong thời gian dài, anh cảm thấy rất đau khổ: "Nghe mùi là rượu vang thì phải, uống một chút rượu vang cũng đâu có hại thân thể lắm đâu?"

"Em tuyệt đối không cho anh uống, anh nên từ bỏ đi thì hơn."

Lệ Nam Hành: "..."

Thôi bỏ đi, bây giờ mình không nhìn thấy gì, lúc ra ngoài cũng chẳng đem theo điện thoại hay ví tiền, nếu bị Phong Lăng giận dỗi rồi vứt lại đây thì có khi phải cùng đường đến mức làm ăn xin ấy chứ!

Tổng Giám đốc Phong quản lý hết cơm áo gạo tiền đang ở trước mặt, anh không uống nữa.

Nhưng lúc hai người còn chưa đi khỏi khu bán rượu thì có người đang đi lướt qua bỗng dừng lại: "Phong Lăng?"

Ban đầu khi nghe giọng nói này Phong Lăng chỉ cảm thấy hơi quen tai, còn chưa kịp nghĩ ra đây là ai thì Lệ Nam Hành bên cạnh đã xụ mặt, tỏ vẻ lạnh lùng.

Phong Lăng quay sang thì thấy là Kiều Phỉ đã nhiều năm không gặp, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá thời trang, hình như hai người đang vui vẻ cùng nhau đi mua sắm.

Chắc là bạn gái?

Phong Lăng lập tức nở nụ cười khách sáo với Kiều Phỉ: "Đã lâu không gặp."

Kiều Phỉ cũng rất ngạc nhiên khi còn có thể gặp được cô ở Los Angeles, mấy năm qua anh ta không thăm dò tin tức về cô nữa, nhưng có nghe nói cô đã về lại nhà họ Phong, hơn nữa còn đến Phong thị làm việc, và đã không còn liên hệ gì với căn cứ.

Nhìn Phong Lăng để tóc dài buộc sau gáy, nhưng vẫn giữ thói quen mặc đồ thể thao trước mặt, trong mắt Kiều Phỉ lóe lên vẻ vui mừng khi gặp lại người quen, nhưng tất nhiên đã không còn sự si mê khao khát với cô như trước nữa, anh ta chỉ cười nói: "Đúng đấy, quả thật lâu rồi chưa gặp, sao lại về Los Angeles rồi? Không phải em ở New York sao?"

Còn chưa dứt lời, Kiều Phỉ đã thấy vẻ mặt lạnh lùng như sát thần của người đứng bên cạnh Phong Lăng, anh ta ngớ ra: "Lệ lão đại?"

Phong Lăng còn chưa kịp giải thích thì Kiều Phỉ đã nhướng mày: "Trong siêu thị mà còn đeo mắt kính dày như vậy à, mấy năm gần đây nếp sống và phẩm vị của lão đại... đã thay đổi nhiều rồi nhỉ?"

Phong Lăng bật cười: "Không đâu, mắt của anh ấy..."

"Ừ, tôi thích." Lệ Nam Hành đẩy xe mua sắm trong tay cô, ra hiệu cô đừng có nói lung tung.

Phong Lăng: "..."

Cô gái trẻ tuổi đứng cạnh Kiều Phỉ có nhỏ giọng nói gì đó với anh ta, Kiều Phỉ khẽ cười rồi cũng dịu dàng đáp lại vài câu, sau đó mới quay sang Phong Lăng: "Tối nay anh chuẩn bị đến nhà bạn gái ra mắt gia đình cô ấy, còn phải mua thêm quà tặng, cũng không còn sớm nữa, không làm phiền hai người đi dạo, hôm nào rảnh thì hẹn nhau đi uống một bữa nhé?"

"Được thôi." Phong Lăng gật đầu với anh ta: "Hôm nào rảnh nhé."

Nghe thấy bốn chữ "hôm nào rảnh nhé" này, mặt Lệ Nam Hành càng lạnh lùng hơn.

Mãi đến khi Kiều Phỉ nói với Phong Lăng thêm vài câu khách sáo rồi dẫn bạn gái đi xa, Phong Lăng mới tiếp tục đẩy xe mua sắm về phía trước, kết quả còn chưa kịp đi, quay sang đã thấy trên mặt Lệ Nam Hành viết bốn chữ "Anh đây không vui" to bự chảng.

"Hẹn gì mà hẹn? Em quên quy tắc người trong căn cứ sau khi rời đi thì không được gặp mặt riêng nhiều lần rồi à?"

Phong Lăng lườm anh một cái: "Chuyện đã qua bao năm rồi mà anh còn ghen cho bằng được? Không thấy Kiều Phỉ còn dẫn theo bạn gái sao?"

"Không thấy." Lệ Nam Hành ăn ngay nói thật.

Phong Lăng: "..." Giận lắm, nhưng không nói gì được!

"Thế cũng phải nghe được chứ, người ta nói muốn ra mắt bố mẹ bạn gái kìa, vừa nãy cô bạn gái kia đi cùng anh ta đấy, người ta yêu đương đằm thắm như vậy thì thấy rõ đang buông bỏ tình cảm với em từ lâu rồi, anh còn ghen gì nữa?"

"Anh ta buông bỏ mà còn hẹn làm gì?"

"Đó chỉ là câu khách sáo thôi."

"Ngay trước mặt bạn gái mà còn hẹn cô gái mình từng thích đi uống rượu, mục đích không trong sạch, thế mà em còn đồng ý?"

"..."

Phong Lăng siết tay lại, nghiến răng nói: "Thế nếu dựa theo lời anh nói, sau khi rời khỏi căn cứ thì không được gặp riêng quá nhiều lần, vậy hai chúng ta là sao đây? Bây giờ em nên đưa anh về nhà họ Lệ rồi cả đời không qua lại với anh luôn nhỉ?"

Lệ Nam Hành cứng họng, một lúc vẫn không nói được gì, đến khi cảm giác được Phong Lăng dứt khoát mặc kệ anh rồi đẩy xe đi về phía trước mới vội vàng chạy đuổi theo, dựa theo tiếng động mà vội vã kéo tay cô lại: "Chuyện này khác mà, hai chúng ra cùng rời khỏi căn cứ, hai ta là một thể thống nhất không phân chia trong ngoài gì cả, không giống với họ Kiều họ chó họ mèo kia."

"Anh tránh ra." Phong Lăng không muốn để ý đến bình dấm chua mười ngàn năm này nữa.

"Không đi được, không thấy gì hết, sẽ bị ngã đấy, vết thương còn chưa lành đâu." Lệ Nam Hành kéo tay cô không buông, đồng thời một tay khác đè lên ngực mình.

Phong Lăng cũng đưa tay lên ôm ngực, cảm giác bản thân chắc cũng sắp nội thương đến nơi.