Giày Cao Gót Màu Đỏ

Chương 26



Về nhà cũ, Chương Hiểu đứng trong nhà bếp nấu cơm, máy hút mùi không hoạt động tốt, đâu đâu cũng là khói. Tiếng xẻng xào vang lên bên tai khiến cậu nhớ về cảnh tượng bản thân cùng Sở Quân cùng nhau bận rộn trong bếp.

Rõ ràng chỉ mới một ngày trôi qua vậy mà đã nhớ rồi. Quả nhiên người xưa nói rất đúng, một ngày không gặp như cách ba thu.

Hai cha con quây quần bên bàn cùng ăn cơm tất niên, bỗng cha Chương bất ngờ hỏi về cuộc sống gần đây của cậu.

"Công việc thế nào rồi? Có bận không?"

"Rất tốt. Cuối năm bận lắm nên con phải tăng ca nhiều, khoảng thời gian khác thì vẫn nghỉ ngơi đủ."

"Đã quen bạn gái chưa?"

"... Vẫn chưa, công việc vẫn chưa ổn định nên con không vội."

"Tìm người trò chuyện trước, còn có thể chọn người này người kia."

"À... Tiền lương con không cao, không nhà lại không xe, sao mà chọn được." Chương Hiểu giả vờ đói bụng vội vàng nhét cơm vào miệng. Cậu thật sự không muốn thảo luận vấn đề này, không ngờ cha lại không chịu bỏ qua.

"Con còn nhớ con gái của ông Lý lầu trên không? Lý Đình Đình đó?" Ông hỏi.

Cậu lắc đầu tỏ vẻ không nhớ.

"Con bé lớn hơn con mấy tuổi, lúc trước từng quen bạn trai. Tuy không xứng với con nhưng cha thấy nó dịu dàng hiền lành, nếu vẫn chưa có bạn gái thì thử tìm hiểu nó đi."

Chương Hiểu nhíu mày nghe ông nói, do dự một chút mới ấp úng đáp: "Thật ra... Con có bạn gái rồi, chỉ là hiện tại vẫn chưa chính thức. Năm sau con sẽ cố gắng đưa cô ấy về nhà."

Sang năm cậu dự định dẫn Sở Quân về, dù có bị đánh cho lột da cũng quyết không chia tay.

"Được rồi, vậy con phải cố gắng lên." Cha Chương gật đầu, "Nhất định phải tìm người hiểu chuyện, nghe lời, còn phải biết lo cho gia đình. Rõ chưa?"

Mấy từ này thật sự không hợp với Sở Quân, Chương Hiểu nghe mà mặt mày nhăn lại, phức tạp gật đầu.

Vì bàn luận đề tài này với cha mà lòng cậu chợt xuất hiện khoảng trống. Nằm trên giường, khoảng trống này tra tấn cậu đến không thể ngủ được, làm cậu bắt đầu hối hận khi đi đã không gói quần áo chủ nhân về, hoặc ít nhất là một lọ nước hoa nào đó, bằng không lúc này cậu đã có mùi của hắn bên cạnh làm bạn rồi.

Chương Hiểu đứng dậy mở vali, nằm sâu dưới lớp quần áo là một cái khóa dương v*t. Thứ này, trước khi đi Sở Quân đã đưa chìa khóa cho cậu, để cậu tự do quyết định. Cậu mở khóa, tự mình đeo vào, có lồng kim loại lạnh như băng bao lấy dương v*t cuối cùng cậu cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, vì trong ngày còn phải theo chân cha mua đồ Tết nên cậu muốn tắm trước, sửa soạn gọn gàng rồi đi. Nào ngờ, đúng lúc cậu đang định xói sạch bọt xà phòng thì cửa nhà tắm bật mở, chốt gài đã gãy từ lúc nào mà cậu không hề hay biết. Cha Chương vừa mới ngủ dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là đứa con trần truồng cùng với dương v*t không một sợi lông và lồng sắt nhỏ.

"Cái này... Cái trò gì đây hả?" Cha Chương tức giận mắng to, tiếng mắng to tới mức làm run cả ván cửa, "Mày lăn ra đây cho tao!"

Chương Hiểu vội vàng mở nước xói sạch bọt, mặc quần áo chuẩn bị nghênh đón một hồi bão táp.

Chưa gì đã bị đánh tróc một lớp da.

Chương Hiểu cố giải thích lồng sắt là trò chơi nhỏ mà cậu và "bạn gái" cùng chơi, có điều trong mắt cha Chương thì nó chẳng khác nào trò chơi biến thái đáng ghê tởm. Cậu bị ông đánh đến tróc da, tầm mắt cũng mơ hồ. Kế hoạch mua đồ Tết bị gạt bỏ, cả một ngày này cậu đều nghe tiếng mắng chửi bên tai, thậm chí còn bị ông ép buộc phải chia tay với "người bạn gái" không đứng đắn kia ngay lập tức, ngày mai gặp mặt Lý Đình Đình bàn chuyện hẹn hò.

Đêm khuya, cuối cùng cha cũng chịu ngủ. Chương Hiểu ráng nhịn cơn đau cầm điện thoại gõ tin nhắn cho Sở Quân.

"Chủ nhân... Xin lỗi ngài, cha muốn em ngày mai đi hẹn hò. Em thật sự không thể từ chối được, chỉ có thể tạm đồng ý."

Hắn không trả lời, dường như đã ngủ. Đồng thời, cậu cũng một đêm không ngủ, điện thoại siết chặt trong tay, vết thương trên lưng nóng rát như dung nham, rát đến tận cõi lòng.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, cậu bị cha kéo xuống giường, bắt cậu nhanh chóng mặc quần áo đi hẹn hò.

Cậu lén nhìn điện thoại, chủ nhân đã trả lời, nội dung tin nhắn chỉ có ba từ: "Không cho phép."

Thấy tin, cậu không khỏi lo lắng, "Cha, con không đi được không? Con không muốn hẹn hò thật mà..."

"Không được." Cha Chương lại chửi ầm lên, túm cánh tay cậu đá người nằm xuống sàn, "Mày muốn tức chết tao hả! Mày có còn coi tao là cha mày không?... Mẹ mày tham phú phụ bần thì mày phải tìm đứa con gái hiền lành về thành gia lập nghiệp, có nghe chưa!"

Nhắc tới mẹ, Chương Hiểu phát hiện giữa nét mặt tức giận của ông xuất hiện chút khác thường... Hai mươi năm rồi, ông vẫn không buông được. Cuối cùng, cậu vẫn thỏa hiệp, mặc quần áo gọn gàng đến khách sạn gặp Lý Đình Đình.