Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 49: Vân Diệu Trạch nổi giận



"Cặn bã!"

Khuôn mặt bị tát giờ đã sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, phun ra hai chữ cũng có thể bay ra bọt máu.

Có thể thấy được đối phương đánh ác bao nhiêu.

"Ông đây chính là cặn bã, thì sao?" Người đàn ông cười ha hả, nụ cười buồn nôn dâm ô, nói xong còn dùng sức bóp chặt tra tấn thân trên của Lâm Sóc.

"A --"

Cái cổ trắng nõn hơi ngẩng lên, lộ ra một đường cong xinh đẹp của cổ, càng làm tăng thêm dục vọng của kẻ hành hạ, cảm giác ghê tởm và đau đớn đồng thời ập đến, còn có cảm giác buồn nôn ói mửa kịch liệt.

Ghê tởm chết mất!

Thân thể không tự chủ được run rẩy kịch liệt.

Dù ý thức phản kháng có mạnh mẽ đến đâu, Lâm Sóc cũng không thể chịu nổi loại vũ nhục này, hoàn toàn bóp nát lòng tự tôn của cậu trên mặt đất.

"Cút, cút, cút --"

Mắng trời mắng đất cũng vô dụng, bây giờ cậu nói nhiều nhất chính là 'cút'.

Tuân theo bản năng chán ghét, muốn cho tên cặn bã này từ trên người mình cút đi, đáng tiếc trời không toại lòng người.

"Cậu chỉ có thể nói từ này thôi à? Không thể nói gì đó dễ nghe chút sao?" Người đàn ông bắt đầu không hài lòng, dường như đã nghe chán chữ này, khóe miệng nhếch lên, nện một đấm vào bụng Lâm Sóc.

Lâm Sóc a một tiếng, bỗng nhiên cuộn người lại, tay chân vùng vẫy như mất hết sức lực.

Tên cặn bã nhanh chóng nắm lấy cổ cậu ấn xuống, sau đầu đập phịch xuống nền gạch cứng, cổ họng nghẹn đắng đến mức chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào, trong khoảnh khắc bị bóp cổ, người đàn ông cúi người, lè lưỡi từ cái miệng nồng nặc mùi rượu.

Không có ghê tởm nhất, chỉ có ghê tởm hơn.

Đối phương còn chưa cởi quần cậu, chưa phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, nhưng trong lòng mỗi người đều có điểm mấu chốt, điểm mấu chốt của Lâm Sóc chính là giờ phút này.

Cảm xúc phẫn nộ hóa thành đã sụp đổ trong chớp mắt.

Nước mắt liều mạng nhịn xuống bắt đầu rơi.

Đối phương càng liếm qua nhiều chỗ, thế giới tinh thần sụp đổ càng lợi hại, tại sao cậu lại đến quán bar này, tại sao lại bị một tên cặn bã vũ nhục ở đây, tại sao cậu phải nói với Phong Tử cậu ở trường học, sẽ có người tới cứu cậu sao?

"Ngô... Ngạch..." Đứt quãng nghẹn ngào từ trong miệng tràn ra.

"Ưm... Ưm..." Những tiếng nức nở nghẹn ngào không ngừng trào ra khỏi miệng cậu.

Hai cánh môi tái nhợt như tờ giấy, sự suy sụp, sợ hãi, xấu hổ và tức giận không nói nên lời khiến đôi môi run rẩy hơn cả cơ thể.

"A, còn khóc, tôi thích nhất là nhìn tiểu mỹ nhân khóc, khóc lớn tiếng một chút."

Lâm Sóc cắn môi, không như ý tên đó.

Người đàn ông bên ngoài chơi có chút lơ đễnh, thỉnh thoảng liếc về phía nhà vệ sinh, Vân Diệu Trạch tuyên bố bạn nhỏ là của hắn, cũng có nghĩa là người khác không được đụng vào, tuy Vân Diệu Trạch còn là học sinh, nhưng sau lưng hắn và bọn họ có quan hệ không rõ ràng, mà bỏ qua quan hệ không nói, chỉ riêng hắn mà nói, tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi.

Hơn nữa với tính cách kia, chuyện này mà bị hắn biết, mình nhất định bị liên lụy.

Suy nghĩ một lát, tên đó gọi điện thoại cho Vân Diệu Trạch.

Điện thoại vang một hồi mới có người bắt máy, "Chuyện gì?"

Người đàn ông nói: "Bạn học nhỏ hôm nay cậu đưa tới, vừa rồi quay lại quán bar, A Vinh có chút ý với cậu ta, cậu có muốn đến đây xem một chút không."

Nói một cách uyển chuyển.

"Nói với hắn, hắn chết chắc rồi." Không phải là lớn tiếng gào thét, mà là hoàn toàn âm trầm lạnh như băng, nói xong liền cúp máy.

Người đàn ông đẩy người phụ nữ trong ngực ra rồi đi đến nhà vệ sinh, tên đó tên là Khâu Bằng, lăn lộn với tên A Vinh ở bên trong, chẳng qua bọn họ nhiều người, không phải ai cũng đặc biệt quen thuộc, tên đó và A Vinh chỉ có thể coi là có chút quen thuộc, cho nên chuyện này tên đó không muốn liên lụy đến mình, chẳng qua vẫn muốn cho chút lời khuyên.

Khâu Bằng ở bên ngoài đạp cửa nhà vệ sinh hai cái.

Quán bar rất ồn ào, động tĩnh hắn đạp cửa cũng không nhỏ.

"Làm gì --" Người đàn ông bên trong tức giận thét lên.

Khâu Bằng đứng ở bên ngoài nói: "Vân Diệu Trạch đang trên đường tới, khuyên mày tự giải quyết cho tốt, nếu không chết chắc."

Người ở bên trong khẽ chửi một tiếng, rất nhanh đã mở cửa, mắng: "Con mẹ nó có phải mày có bệnh thần kinh không, mày nói cho cậu ta làm gì, chờ ông đây làm xong thì có là biện pháp không để tên nhóc này nói ra."

"Mày có biện pháp không để cậu nhóc ấy nói ra, vậy có biện pháp để Vân Diệu Trạch không phát hiện ra dấu vết để lại không, người của cậu ta chẳng lẽ cậu ta không động vào?"

Khâu Bằng hiểu A Vinh một chút, người bị tên đó làm trên người đều là vết tích.

Coi như tên nhóc này câm điếc, Vân Diệu Trạch không phát hiện ra mới là lạ.

"Mẹ kiếp!" A Vinh quay đầu lại nhìn Lâm Sóc đã xoay người nằm sấp trên mặt đất, cánh tay nam sinh bị thắt lưng trói ở phía sau, quần áo xé ra đã sớm ném sang một bên, trên lưng bóng loáng có rất nhiều vết nước bọt và dấu vết, "Mẹ nó cũng không thể để tao lửa còn chưa tiết ra đã rút đi."

"Có rút lui hay không tùy mày, dù sao tao đã nói xong rồi, tao rút lui trước."

Khâu Bằng dẫn đầu rời đi.

Tục ngữ có câu, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, phôi màu lá gan lớn hơn trời, A Vinh đóng sầm cửa lại một cái.

"Ông đây đánh nhanh thắng nhanh."

Tên đó đi đến bên người Lâm Sóc, túm lấy tóc Lâm Sóc đập đầu cậu xuống đất, miễn cho cậu bé giữa chừng lại chống cự.

Sàn nhà rất lạnh, không bằng Lâm Sóc giờ phút này như rơi vào hầm băng.

Người đàn ông nâng bụng cậu lên, nắm lấy mép quần kéo đến đầu gối, toàn thân Lâm Sóc chấn động, sắc mặt trắng bệch, dùng bả vai chống gạch bò về phía trước, nhưng đối phương liền bóp eo cậu kéo cậu trở về.

So với sụp đổ là sụp đổ hơn, là bị kéo về Địa Ngục.

"Chạy cái gì mà chạy!" Tên đó quất vào mông cậu một cái.

"Sau này tôi nhất định sẽ chơi chết anh!" Vết máu khóe môi đã không còn đỏ, sau răng hàm có mùi tanh ngọt.

"Cậu chơi chết tôi, không bằng tôi chơi chết cậu trước."

Người đàn ông cười nhạo kéo khoá quần, gì gì đó với Lâm Sóc một chút, nhưng một chút cũng chưa tiến vào, không khỏi mắng một tiếng, "Cậu mẹ nó chặt như vậy làm gì!"

Lâm Sóc cắn chặt răng, ánh mắt dán chặt vào một điểm nào đó trên mặt đất, dây thần kinh trong não đều co quắp thành một đường thẳng, không dám phát ra một chút âm thanh nào, sợ một khi phát ra tiếng, tuyến phòng thủ cuối cùng sẽ vỡ đê mất.

Điều duy nhất không ngừng là những giọt nước mắt lăn trên mặt rơi xuống đất.

Và vết máu trên khóe miệng, trộn lẫn thành một mảnh.

Thời gian không nhiều, người nọ vội vàng, quay người lại tìm một cây gậy dài và mảnh, nện Lâm Sóc mười mấy phát, sau đó lại đè lên người cậu xuống, tên đó còn chưa kịp có động tác nào, bên người đã truyền đến một tiếng động lớn.

Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đá văng.

Vân Diệu Trạch đứng sừng sững ở cửa.

Có trời mới biết hắn dùng tốc độ đua xe chạy từ chung cư tới đây dùng nhanh như thế nào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì khóe mắt lập tức muốn nứt ra, nhiệt độ toàn thân tản đi, đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng khát máu điên cuồng.

Người đàn ông sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy từ trên người Lâm Sóc, thuận tiện kéo quần lên, nói: "Tôi tùy tiện chơi đùa, trêu chọc cậu ta mà thôi, còn chưa làm gì."

Vân Diệu Trạch không nói gì, tháo thắt lưng trên tay Lâm Sóc, cởi áo khoác của mình khoác cho cậu.

Người đàn ông vòng qua bọn họ muốn rời đi.

Vân Diệu Trạch đứng dậy, níu lấy cổ áo ở gáy tên đó.

Người đàn ông xoay người lại giải thích: "Không thì tôi nhận lỗi rồi nói lời xin lỗi với cậu ta, chuyện này coi như xong, cũng chưa thật..."

Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Vân Diệu Trạch đã nện vào mặt tên đó, phát ra tiếng trầm đục, mấy cái răng và ngụm máu văng ra khỏi miệng người đàn ông.

Nắm đấm này giống như một tảng đá lớn nện trên mặt.

Người đàn ông tên A Vinh không kịp đề phòng, bị một đấm này làm cho nổi đom đóm mắt, không phân biệt được đông tây nam bắc, chưa đợi tên đó đứng dậy, giày thể thao màu trắng đã đi đến trước mặt, nhấc chân đá vào bụng tên đó, toàn bộ thân thể trực tiếp trượt xuống chân tường, lưng nặng nề đập vào tường gạch men.

Tên cặn bã cuộn người lại, ruột trong bụng như đang thắt nút, đau đến mức hô hấp khó khăn.

Trước sức mạnh tuyệt đối, một nắm đấm có thể đánh ngã một người.

"Vân..." Lời cầu xin tha thứ bắt đầu một cách khó khăn.

Vân Diệu Trạch nắm cổ áo nhấc tên đó lên, lại đấm một cái, cú đấm này đánh thẳng vào phía trước, răng cửa rơi ra.

Nắm tay của Vân Diệu Trạch cũng dính máu, bị răng cửa đập vào da thịt, nhưng hắn không cảm thấy đau chút nào.

Hắn đánh nhau không thích nói nhảm, chỉ thích đánh vào chỗ chết.

Nhất là hôm nay.

Chạm vào vảy ngược của hắn.

Hơn nữa trong trạng thái điên cuồng cực độ, con người thật sự có thể phong bế ngũ quan của mình, chỉ coi mình là máy móc, một cỗ máy không hề có cảm xúc, tên cặn bã trượt xuống theo chân tường, nắm đấm không phải là trừng phạt cuối cùng của tên đó, đồng thời ngồi xuống, một chân Vân Diệu Trạch nghiền lên.

"A --"

Hai mắt người đàn ông trợn to, gân xanh trên trán nảy lên như Cù Long, hai tay nắm lấy cổ chân Vân Diệu Trạch, nhưng lực đạo nghiền ép không hề lơi lỏng tí nào, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Bởi vì xúc xích dăm bông đã không còn.

Vân Diệu Trạch lại nhấc tên đó lên, nếu không phải biết tên đó là nam, còn tưởng rằng tên đó gặp "bà dì" mà không dùng băng vệ sinh.

Tên cặn bã còn chưa tỉnh lại từ cơn đau đến suýt ngất thì đầu đã bị nhét vào bồn tiểu cho nam, Vân Diệu Trạch nhấc chân, mặt không chút cảm xúc, hết cú này đến cú khác...

Không bao lâu sau, Từ Hiến chạy tới.

Lúc ở chung cư, hắn thấy Vân Diệu Trạch đột nhiên vô cùng lo lắng lao ra cửa liền biết xảy ra chuyện, vì thế cũng lái xe đi theo, nhưng tốc độ xe của hắn không nhanh bằng xe đua, cho nên đến trễ một chút.

Chỉ trong vài phút, khung cảnh ở đây đã vô cùng kinh khủng.

Từ Hiến nhìn Lâm Sóc đang co thành một đoàn, còn đang trong trạng thái choáng váng căng thẳng, lại liếc mắt nhìn bồn tiểu, lập tức quay đầu đi, kéo Vân Diệu Trạch ra: "Đủ rồi đủ rồi, thật sự đủ rồi..."

Ánh mắt Vân Diệu Trạch nhìn lại.

Từ Hiến bất thình lình run lên, buông tay ra, đôi mắt màu đen kia không có một chút tình cảm con người nên có, giống như dã thú trong đêm tối, lạnh lẽo hung tàn, cất giấu vô vàn nguy hiểm, ai chắn trước mặt hắn hắn xé người đó.

Ở cổ đại mà nói, chính là giết người đỏ cả mắt.

Từ Hiến: "Cậu bình tĩnh một chút, cậu nhìn Lâm Sóc một chút, vẫn là mau chóng đưa cậu ấy rời khỏi đây đi."

Vân Diệu Trạch nhìn về phía người trên đất, cảm xúc từ từ trở lại bình thường.

Lâm Sóc còn chưa thả lỏng, nhưng ý thức đã dần dần rõ ràng.

Là Vân Diệu Trạch đến.

Đôi mắt đỏ bùng bắt gặp ánh mắt người từ trên cao nhìn xuống mình, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Vân Diệu Trạch bùng lên ngọn lửa lớn nhất từ trước đến nay, "Tôi nhìn cậu lên xe rồi, thế mà còn vòng trở lại, mẹ nó đầu óc cậu bị nước vào à!"

Tiếng thét to lớn lấn át cả tiết tấu vũ khúc cuồng nhiệt bên ngoài.

Hô hấp Từ Hiến dừng một chút, chậm rãi nuốt nước bọt.

Lâm Sóc đột nhiên run lên.

Bóng tối hôm nay quá tối tăm, cậu không thoát ra nhanh như vậy, đối mặt với sự tức giận của Vân Diệu Trạch, thân thể chỉ phản ứng theo bản năng.

Có thể là sau khi thét xong, cũng có thể là sau chữ đầu tiên, dù sao Vân Diệu Trạch cũng không phân biệt được, hắn vội vàng ôm lấy Lâm Sóc, gắt gao khảm thân thể Lâm Sóc vào trong ngực mình.

Ngọn lửa lớn đến bao nhiêu, thì trái tim hắn đau đến bấy nhiêu.

"Tôi tới rồi, tôi tới rồi..."