Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 36: Không từ thủ đoạn



"Cậu kế thừa tài sản?"

Vân Diệu Trạch cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bị nhổ nước miếng một cái.

"Đúng thế." Vân Anh Triết vẫn còn cười, "Mẹ nói con người anh rất xấu, tốt nhất là tương lai không để lại cái gì cho anh."

"Mẹ cậu nói rất đúng."

Vân Diệu Trạch ngoài cười nhưng trong không cười, nắm chặt quần áo của Vân Anh Triết đè xuống giày mình để lau, đơn giản thô bạo, đứa nhỏ lại không có lực phòng ngự, thoáng cái ngã xuống sàn nhà, mặc dù có trải thảm nhưng đầu vẫn bị đập một tiếng, mũi cũng bị đập, hai vết máu từ lỗ mũi Vân Anh Triết chảy ra.

"Oa ——"

Vân Anh Triết khóc lớn, tay chân không ngừng khua qua khua lại, nhưng quần áo bị túm lấy cho nên nhóc căn bản không thể thoát được.

Vân Diệu Trạch vẫn chậm rãi lau giày.

Một lúc sau, Vân Anh Triết ngừng khóc.

Bởi vì bị Vân Diệu Trạch nhấc lên sô pha, đôi tất nhóc vừa cởi ra đã bị hắn nhét vào miệng.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng khóc vội vàng đi xuống, đứng ở đầu cầu thang đã nhìn thấy Vân Diệu Trạch làm chuyện ác, tiếng thét chói tai của bà còn to hơn của con trai: "Vân Diệu Trạch, cậu là tên điên à?! Sao cậu có thể đối xử với một đứa bé như vậy! Cậu buông con trai tôi ra—”

Sau khi nhét xong cả hai chiếc tất, người phụ nữ cũng xông tới, giơ tay muốn tát Vân Diệu Trạch.

Bác quản gia ngăn bà lại, "Trương tiểu thư, mời cô bình tĩnh lại một chút."

"Tôi bình tĩnh cái gì! Ông có bị bệnh không?! Ông không thấy cậu ta bắt nạt con trai tôi à?! Ông làm quản gia kiểu gì mà không thèm để ý thế hả?!" Biểu cảm Trương Bội trở nên vặn vẹo.

Bác quản gia không có vẻ gì là xấu hổ, nói: "Ngại quá Trương tiểu thư, thiếu gia là chủ, tôi là tôi tớ, không có đạo lý tôi tớ động thủ với thiếu gia."

"Ông... Cút đi!"

Trương Bội tức đến á khẩu không trả lời điện, đẩy ông ra đi cứu con trai.

Phụt..

Vân Diệu Trạch cũng phun một ngụm nước miếng.

Người lớn có thể nhổ nước bọt nhiều hơn trẻ con, lập tức phun vào mắt Vân Anh Triết, nước bọt, nước mắt và máu mũi trộn lẫn với nhau, thoạt nhìn cực kỳ buồn nôn.

"Vân —— Diệu —— Trạch ——"

Biểu cảm Trương Bội vặn vẹo, dùng một trăm hai mươi nghìn decibel cuồng loạn, sau đó rút khăn giấy lau mặt cho Vân Anh Triết, kéo tất ra khỏi miệng nhóc.

Miệng vừa có không khí, Vân Anh Triết lại bắt đầu khóc lớn.

"Vân Diệu Trạch, đừng tưởng rằng cậu là con trai cả trong cái nhà này là có thể làm xằng làm bậy như vậy, Anh Triết cũng là con trai của ba cậu, hơn nữa còn rất thương nhóc ấy, chờ ba cậu về rồi xem cậu nói thế nào!"

Trương Bội ôm con trai lên lầu tắm rửa.

Vân Diệu Trạch nhìn bọn họ, chậm rãi nở nụ cười lạnh lùng.

Năm giờ rưỡi, xe của Vân Hoằng Nghiệp đúng giờ lái vào cổng, Trương Bội sửa sang lại mình, cái bà gọi là sửa sang chính là làm cho con mắt mình đỏ bừng, bên trong chật vật nhưng lại tinh xảo quyến rũ, còn căn dặn Vân Anh Triết, thấy Vân Hoằng Nghiệp phải khóc rồi mách trước.

"Nếu như con không thể đánh bại tên xấu xa đó, thì sau này ba sẽ không thương con, con muốn cái gì cũng sẽ không mua cho con, trong cái nhà này, con nhất định phải tranh, nghe hiểu không?"

"Hiểu." Vân Anh Triết gật đầu.

"Ừm, ngoan quá, vậy bây giờ chúng ta xuống lầu."

Trương Bội kéo con trai đi xuống lầu dưới.

Vân Hoằng Nghiệp vừa lúc ở đầu bậc thang, ông bốn mươi lăm tuổi, đang ở độ tuổi sung sức nhất, tuy rằng mười mấy năm qua tình nhân rất nhiều, nhưng cũng không phải là người suốt ngày ngâm mình trong chuyện giường chiếu, cho nên tinh thần tràn đầy phấn chấn, hơn nữa thường xuyên nghiêm túc, cho người ta cảm giác không giận tự uy.

"Ba ~"

Vân Anh Triết mềm mại gọi một tiếng, sau đó nhào vào trong ngực Vân Hoằng Nghiệp.

Vân Hoằng Nghiệp sờ đầu nhóc một chút, ôm nhóc giao cho quản gia phía sau, đó cởi khuy áo bên tay phải rồi xắn tay áo một chút, Trương Bội đi đến bên cạnh ông, mắt thấy nước mắt sắp rơi ra, "Hoằng Nghiệp, vừa rồi..."

Bốp!

Một cái tát thật mạnh khiến người phụ nữ ngã xuống đất, đầu óc quay cuồng.

Vân Anh Triết vừa rồi không khóc được liền bị dọa đến khóc lớn.

Tiếng thét của Trương Bội cũng chưa kịp phát ra, che khuôn mặt nóng bừng, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía Vân Hoằng Nghiệp, "Anh... Sao anh lại đánh em?"

"Tôi để cô vào ở, không phải để cô ra tay làm hại người."

Làm hại người?

Lúc này Trương Bội mới trông thấy, Vân Diệu Trạch đứng bên cạnh quản gia, trên cánh tay trái của hắn chảy đầy máu, miệng vết thương dài sâu đến kinh người, vết máu kéo dài từ bàn trà trong phòng khách đến trước mắt.

Sao có thể như vậy?

Con dao gọt hoa quả dính máu rơi trên bàn trà, con dao kia cũng không sắc bén, cắt hoa quả còn có chút cùn, dùng cây dao như vậy tự rạch mình...

Rốt cuộc thì Vân Diệu Trạch có bao nhiêu tàn nhẫn?

Những người tàn nhẫn với chính mình thường sẽ tàn nhẫn hơn với người khác.

Trương Bội rất hối hận, bà quá coi thường Vân Diệu Trạch, "Đó không phải em làm, là cậu ta đổ oan cho em, Hoằng Nghiệp anh phải tin em, anh biết em bình thường rất nhát gan, sao có thể làm hại người khác!"

"Tôi không đổ oan bà." Vân Diệu Trạch đơn giản kể lại 'sự thật', "Tôi dọa con bà khóc, cho nên bà cầm đao rạch tay tôi."

"Không, không phải!"

Vân Hoằng Nghiệp không muốn nghe nhiều, phân phó quản gia giam cô ta lại, "Đứa nhỏ nhốt vào trong một phòng khác."

Quản gia gọi hai người đến, kéo người phụ nữ và đứa trẻ đang khóc lên trên lầu, bên trong căn phòng cách âm tốt, dù có ồn ào đến đâu cũng không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện dưới lầu.

"Cần ta gọi bác sĩ tới không?" Vân Hoằng Nghiệp thay đổi vẻ nghiêm túc vừa rồi, trong ánh mắt lộ ra hài lòng.

Vân Diệu Trạch lập tức hiểu rõ, "Ông thử tôi?"

"Cái này không gọi là thử, cái này gọi là bồi dưỡng."

Ông biết con trai lớn vẫn luôn phản cảm phụ nữ và con riêng bên ngoài của ông, cho nên ông mới đưa người về, một phần nhỏ nguyên nhân là Trương Bội quả thật trẻ tuổi, công phu trên giường cũng tốt, chủ yếu hơn, là muốn chọc giận con trai lớn, bất kể là phản kích hay là tranh thủ thứ mình muốn.

Đều phải không từ thủ đoạn.

Đây cũng là chân lý mà Vân Diệu Trạch đã thấm nhuần từ nhỏ.

Gia tộc, thương trường, đều là chiến trường cá lớn nuốt cá bé, không phải là ngươi chết ta mất mạng, chỉ có không từ thủ đoạn mới có thể đứng ở đỉnh kim tự tháp, làm người, đối với ai cũng không thể nương tay.

"Thật ra điều ta muốn thấy hơn, là con ra tay với người khác như thế nào."

Người khác này là chỉ Vân Anh Triết.

"Nó không phải con của ông sao?"

"Con trai thêm một đứa không nhiều, bớt một đứa không ít, con là người xuất sắc nhất, nhưng ta vẫn hy vọng con sẽ làm tốt hơn." Ánh mắt Vân Hoằng Nghiệp hiện lên ý cười, tiện tay kéo cà vạt ngồi xuống sofa.

"Ông gọi tôi trở về, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vân Diệu Trạch không muốn nói nhiều với ông nữa, càng nói càng cảm thấy mình chỉ là một món đồ trong tay Vân Hoằng Nghiệp, tuy rằng đây cũng là sự thật.

"Không vội." Vân Hoằng Nghiệp nói: "Ta cho con thêm một cơ hội biểu hiện, con đến phòng Anh Triết, lấy một thứ trên người nó cho ta."

Vân Diệu Trạch xoay người đi trên lầu.

Không bao lâu, tiếng kêu thảm thiết của đứa trẻ vang vọng khắp tòa nhà, thê lương bén nhọn, giống như động vật nhỏ bị mổ bụng.

Sau khi xuống lầu, trong tay quả nhiên có chút đồ, hắn đưa đồ cho Vân Hoằng Nghiệp, hỏi: “Có thể nói được chưa?”

Đối với thứ con trai lấy được, Vân Hoằng Nghiệp từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Để ngồi vào vị trí của ta, con phải trở nên ác hơn.”

"Bao gồm giết chết ông già sao?"

"Ngày nào con có bản lĩnh này, ta không còn gì để nói." Vân Hoằng Nghiệp ném chìa khóa xe cho hắn, "Đây là phần thưởng của con."

"Nói chuyện chính." Vân Diệu Trạch nhanh chóng mất kiên nhẫn.

"Ba ngày sau, ta sẽ công khai thân phận của Anh Triết, nói cách khác, sau này nó là tiểu thiếu gia Vân gia danh chính ngôn thuận, là em trai chân chính của con."

Vân Diệu Trạch ngẩn người.

Vân Hoằng Nghiệp tiếp tục nói: "Có một vài đứa nhỏ ta đã đưa ra nước ngoài, tương lai cũng sẽ có tài năng xuất chúng, cho nên con phải nhớ kỹ, muốn có được cái gì thì phải không từ thủ đoạn, mất hết tính người."

"Mất hết tính người."

Vân Diệu Trạch mỉm cười, nụ cười không có tình cảm như ba của hắn, gia đình này chưa bao giờ có thứ tình cảm này.

Hắn đổ nước trái cây trên bàn lên đỉnh đầu Vân Hoằng Nghiệp.

Sau đó lái xe rời đi, hướng là một nhà ăn.